Chương 63: Tắm máu đồng bào?
Lúc này sau nghi nghe xong Nguyên Quốc nói về ý định thành lập một bộ lạc duy nhất thì lão già người Việt cổ này trầm ngâm mà lên tiếng hỏi.
- Có thể nói là thôn phệ, thôn tính nhưng cũng không hoàn toàn chính xác. Việc ta làm là đoàn kết tất cả các Việt Tộc thành một khối thống nhất. Ngươi thấy tai sao bao lần người Việt tộc trên mảnh đất Giao Châu này đều chịu cảnh cường bạo của giặc Bắc. Do chúng ta ít người? do chúng ta không đủ thong minh? do chiến sĩ của chúng ta kém hơn bọn họ? Tất cả đều không phải, đều là do chúng ta không đoàn kết và không có một thể chế chính thức… thông suốt tất cả các bộ lạc. Mạnh ai nấy chiến, mạnh ai nấy làm.… Mà ngươi có thể hiểu thể chế là gì không?
Nguyên Quốc vừa giải thích vừa quay sang hỏi Lão Giả Người Việt Cổ. Vì trong từ ngữ người Việt cổ không có hai từ này nên Nguyên Quốc bê nguyên hai từ " Thể chế " từ hiện đại mà lắp vào, hắn lo lắng lão già không hiểu nên quay qua mà hỏi.
- Thủ lĩnh Đại Việt Bộ nói hai từ này Lão không hiểu. Nhưng dựa theo ý của ngài thì có phải là xay dựng triều đình giống như An Dương Vương Bệ Hạ cách đây mấy trăm năm đã từng làm, hay dựa theo triều đình của Triệu Việt Vương đã từng làm?
Vật mà lão già này có thể đoán ra được ý này. Quả thật làm cho Nguyên Quốc kinh ngạc vô cùng… Đã vậy Nguyên Quốc càng yên tam hơn mà giải thích.
- Đúng vậy, ngươi có thể nói là triều đình… nhưng không phải kiểu triều đình của An Dương Vương hay Triệu Việt Vương là cho các bộ lạc tự phát triển tự có lực lượng và luật pháp riêng tạo nên các vùng cơ cấu khác nhau. Triều đình của ta là xóa tan cơ cấu bộ lạc, chúng ta phải tiến bộ hơn người Hán thì mới có thể chiến thắng được bọn họ. Ta sẽ thành lập triều đình chỉ với một luật pháp thống nhất, một đội quân thống nhất do triều đình điều khiển. Các thành trấn đều do người của triều đình quản lý. Nói chung là không còn cơ cấu bộ lạc. Tất cả người dân Việt tộc đều công bằng bình đẳng với nhau. Không còn Lang Cun hay dân đen…
Nguyên Quốc vừa dứt lời thì tên thanh niên trẻ tuổi người Việt cổ bồng nhiên bật dậy và gầm lớn.
- Không được, chúng ta là Lang Bộ làm sao có thể ngang bằng với lũ Nóc Trọi (dân đen trong ý nghĩ của các quý tộc người Âu Lạc)….
Lý Đại Hổ và Lý Nguyên Bảo nhanh không kém mà bật dậy trong tay không biết lúc nào đã rút ra thanh kiếm Gladius chuẩn bị sẵn sàng lao vào kết liễu đối phương. Bên ngời cũng rầm rập thân binh đao kiếm sáng choang mà chạy vào Lâu các.
- Lui ra… Nguyên Quốc vẫn nồi ở vị trí thượng tọa mà phất tay ra lệnh cho thân binh lui ra.
- Cất kiếm đi, tất cả ngồi xuống….
Nguyên Quốc lững thững mà đứng lên, hắn hai giơ cánh tay như thép nguội của mình mà nắm lấy hai cánh tay của Lý Đại Hổ và Lý Nguyên Bảo đang cầm chặt kiếm ngắn với ý bảo hai người cất kiếm đi. Ánh mắt của cả Lý Đại Hổ và Lý Nguyên Bảo vằn lên những tia máu hưng tợn mà nhìn chằm chằm vào ba người Việt cổ trước mặt. Đám người này dám mạo phạm Nguyên Quốc chính là súc phạm lớn nhất đối với bọn họ, lúc này đây trong đầu hai gã này đều có một ý nghĩ duy nhất đó là băm thây ba gã Việt tộc trước mặt. Hai gã này biết Nguyên Quốc hay mềm lòng vậy bên cố sống cố chết kháng cự bàn tay của Nguyên Quốc, bọn hắn đang muốn giết người.
Thoát không nổi cánh tay của Nguyên Quốc hai gã này ra hiệu bằng ánh mắt cho mấy gã thân binh đang chần chờ phía cửa, lũ thân Binh cũng muốn giết người như vậy. Không phải họ không tuân lệnh Nguyên Quốc mà địa vị Nguyên Quốc trong lòng họ rất thần thánh. Mặc dù biết mệnh lệnh mà phải nghe nhưng họ thà chấp nhận chịu phạt sau khi giết người. Chủ công quá nhân từ, nhưng lính tráng thì không như vậy. Nhiệm vụ cảu họ là loại bỏ hoàn hoàn những nhân tố có thể gây hại cho chủ công, dù biết trái lệnh thì sẽ nhận hình phạt cực kì tàn khốc. Tình thế trở nên dần nghiêng về phía mất khống chế.
- TẤT CẢ LUI NGAY XUỐNG…. LỜI TA NÓI CÁC NGƯƠI CŨNG DÁM CHỐNG LẠI SAO… AI CHO CÁC NGƯƠI TO GAN LỚN MẬT NHƯ VẬY.
Nguyên Quốc quát lớn giận dữ, hắn không phải giận lũ này trái lệnh mình, trong lòng hắn hiểu rõ tại sao họ hành động như vậy. Hắn giận là giận đám người Lang Bộ tự cho là quý tộc của các bộ lạc Việt tộc kia, chính tư tưởng bảo thủ của họ đã khiến Việt tộc Giao Châu chia năm xẻ bảy như vậy. Uy của chủ công khi phát tác là không thể kháng cự, lũ thân binh chỉ có thể cun cút mà lui ra ngoài. Hai tên Lý Đại Hổ và Lý Nguyên Bảo cũng bị quát tỉnh mà vội vàng cất kiếm quỳ xuống xưng tội cùng Nguyên Quốc.
- Hai người các ngươi đứng lên đi, ta hiểu trong lòng các ngươi nghĩ gì, nhưng lệnh thượng cấp là không được vi phạm, Không có chuyện làn sau như vậy nữa.
Nguyên Quốc đỡ hai tên này dậy, đôi lúc cãi lệnh không phải thể hiện không trung thành. Mà đôi khi cãi lệnh vì quá trung thành mà thôi. Sau khi đỡ hai tên này dậy thì Nguyên Quốc liếc mắt mà nhìn qua ba gã thuộc Lang bộ quý tộc của bộ lạc này.
- Ta lập lại một lần nữa, Việt tộc chỉ có một triều đình duy nhất, tất cả con dân Âu- Lạc, Hán dân đầu nhập Việt tộc, các tộc khác của Bách Việt tộc đều đối xử bình đẳng như nhau. Ai có năng lự sẽ được cất nhắc vào triều đình làm việc không hiên quan ngươi đã từng là Lang bộ nay Nóc Trọi, Âu Eng hay Âu Ún tất cả đều như nhau. Và ta sẽ quyết làm đến cùng để thực hiện mục tiêu của mình, kẻ nào cản trở ta sẽ như cái bàn này….
Nguyên Quốc sát khí ngùn ngụt mà rút ra thanh kiếm bên hông chém đôi chiếc bàn gỗ Giẻ cứng rắn dưới chân.
- Muốn chiến ngoại bang trước phải yên nội quốc. Nếu Lang bộ không nghe theo ta không ngại chém hết Lang Bộ chỉ cần còn lại Nóc Trọi ta cũng có thể xây dụng nên một Giao Châu Việt tộc, một Giao Châu với một triều đình Đại Việt duy nhất.
Nguyên Quốc nói ra với quyết tâm không thể lay chuyển, với sát khí hừng hực lan tỏa khắp nơi. Hắn là người nhân đạo, theo chủ nghĩa nhân văn nhưng không có nghĩa rằng hắn yếu đuối không hiểu thời thế. Việt tộc Giao Châu cần là một thể thống nhất và hắn sẽ làm bất kì chuyện gì để đật được mục đích này. Nguyên Quốc hiểu rõi đây mới là con đường tốt cho người Việt, con đường mà người Việt phải đi. Kể cả có tắm máu cá bộ lạc Việt Cổ để đạt được mục đích này thì Nguyên Quốc cũng phải làm cho kì được.
"Nếu ta muốn cống hiến cho một sự nghiệp, một công việc nào đó thì trước tiên công việc ấy, sự nghiệp ấy phải trở thành sự nghiệp ích kỷ của riêng ta" câu nói của Friedrich Engels váng vất trong đầu Nguyên Quốc. Sự nghiệp thống nhất Đại Việt xây dựng thành một cuốc gia hùng mạnh, khiến bạn bè nể phục, khiến kẻ thù khiếp sợ đã là mục tiêu lớn nhất, quan trọng nhất trong lẽ sống của Nguyên Quốc bởi vậy hắn thà làm cái sự "ích kỉ của riêng ta" này. Có thể sau này sử sách nói hắn là bạo quân, là tàn bạo bất nhân kiểu như Tần Thủy Hoàng Đế đã thống nhất Lục quốc khi xưa. Nhưng Nguyên Quốc chấp nhận tiếng xấu này, chấp nhận tắm máu đồng bào để hoàn thành mục tiêu tương lai tươi sang hơn. Bất kì chuyện gì cũng có giá của nó cả.