Chương 73: Trúng mai phục.
Những bong đen này như thằn lằng, như rắn bò trong đêm mà săn mồi. Họ quả thật rất chuyên nghiệp và nhẹ nhàng trong việc di chuyển, có lẽ đây không phải công lao đào tạo trong 2 tháng tai Khúc Dương mà chính là công lao luyện tập từ bé. Những người này là Chiến Lang trong chiến bộ của Âu Lạc, những bộ lạc này chỉ có mỗi nhiệm vụ ăn và luyện tập rồi chiến đấu mà thôi. Tại những góc khuất của tường thành thấp này các đặc công này chỉ cần một người làm nên để cho người kia dẫm lên vai là có thể bám vào vách tường chỉ có 2,5- 3m mà leo lên. Từng bong đen lần mò trong bong đêm như hắc báo săn mồi, họ di chuyển nhẹ như mèo đến sau các lính gác đang ngủ gà ngủ gật mà cứa cổ kết liễu. Cổng thành bị chiếm đóng rất nhẹ nhàng, không một chút thách thức nào với quân Đại Việt. Trên tường thành một tên lính đặc công vẫy vẫy ngọn đuốc ra hiệu để trung quân Đại Việt tiến vào thành. Cổng thành đã bị 50 đặc công chiêm giữ không một tiếng động.
- Chủ công, khoan đã… mọi chuyện quá thuận lợi ta cảm thấy không đúng.
Đúng lúc này thì Hà Thương vội vã túm lấy Nguyên Quốc, linh cảm của một tên lính dày dạn trận mạc thuộc chiến bộ Âu Lạc khiến tên này tỏ ra nghi ngờ.
- Ngươi không nên chần chờ làm lỡ quân cơ thì là tội lớn.
Bên cạnh đó tên Lý Nguyên Phúc cũng gằn lên, thật sự tên tướng gốc Hán này rất muốn lập công và thể hiện bản Lãnh trước Chủ công Nguyên Quốc. Thật ra tâm lý của các binh sĩ gốc Hán đều muốn nôn nóng lập công vì dù sao họ vẫn có chút tự ti vì là ngoại tộc…
-Nguyên Phúc không được nóng nảy, Hà Thương nói rất có lý… nhưng đi đến đây mà bỏ về là không được… mà kể cả có phục binh thì lúc này rút đi cũng không kịp…
Nguyên Quốc lấy ra bản đồ nhỏ và bật đèn pin lên rọi vào trong đó…
- Hà Thương, đề phòng vạn nhất ngươi dẫn một nhóm nhỏ người lần theo đường cũ mà về chỗ thuyền nhỏ… nếu có biến thì thuyền Chiến phải rời đi ngay… vòng qua chỗ này… đến chỗ này đón chúng ta…
- Chủ công, tại sao tất cả không cùng quay lại ngay… Không đánh lúc này chúng ta sẽ đánh lúc khác….
Hà Thương vẫn cố chấp ý kiến của mình…
- Ngươi không hiểu. Nếu có phục binh thì chắc chắn chúng sẽ chặn lối quay về sông của chúng ta… Nếu toàn quân trở về mục tiêu quá lớn… Còn nếu không có phục binh mà chúng ta bỏ lỡ cơ hội khi đến tận đây thì quá đáng tiếc… Còn về hướng đi nếu có phục binh thì đúng là chỉ có thể theo hướng bắc vượt qua sông Ka Long thâm nhập Hợp Phố thi mới là đường sống duy nhất. Kẻ thù sẽ tập trung binh lực tại phía đông ngăn chặn chúng ta ra biển.
- Chủ công, hay người theo nhóm nhỏ quay lại an toàn hơn… Chuyện tấn công Ninh Hải để ta.
- Ngươi nhầm rồi, nhóm nhỏ quay về mới là nguy hiểm nhất nếu có phục binh. Ta không giỏi ẩn núp truy tung như ngươi, nếu có phục binh thì ta chết chắc chắn…. Tính mạng cảu 500 binh phụ thuộc vào ngươi.. nhớ địa điểm đón chúng ta sao….
Nguyên Quốc túm lấy vai của Hà Thương mà lắc mạnh, Nguyên Quốc cũng có linh tính về một cái bẫy đang dăng tại thành Ninh Hải rồi. Xong phát hiện ra thì vẫn hơi muộn một chút. Giờ đây hắn chỉ còn tìm mọi cách để sửa sai thôi.
Cùng lúc đó tại một ngọn đồi cách Ninh Hải thành 1km là một đám binh lính Sơn Việt đang lấp ló trong ánh trăng. Ngồi trên bục gỗ đang tựa vào thân cây dưỡng thần là một then tướng người Hán mặt mày khá tuấn tú, vậy mà tên này là Lục Kiên, cháu họ Lục Tốn. Đúng lúc này thì một tên thám báo Sơn Việt hớt hải chạy tới…
- Bẩm tướng quân đại nhân. Địch nhân xuất hiện từ hướng đông nhưng trong đêm tối nhìn không rõ mục tiêu, chỉ biết một nhóm nhỏ đã đột nhập lên cửa đông của thành mà giết hại binh lính nơi đây… Đại quân của chúng vẫn chưa vào thành.
Bên cạnh tên Lục Kiên chính là gã Trương Hiên đã từng là thuộc hạ của Sĩ Huy chủ trì phòng thủ Khúc Dương. Chính tên này mở cửa đầu hàng khiến cho bộ binh Đông Ngô dễ đàng xâm nhập Bắc Bộ Giao Chỉ, Sĩ Huy đúng là bị đánh lui một cách bất ngờ vì tên phản bội này. Lúc này đây tên Trương Hiên đang xum xoe mà nịnh nọt Lục Kiên.
- Lục Tướng quân không hổ là dòng rõi Lục Đô Đốc, vậy mà đoán ra ý đồ của đám chiến thuyền rời bến của quân Lạc Việt mà quay lại đây mai phục…. Chỉ cần cướp được nhóm thuyền này thì chúng ta có thể nhẹ nhàng qua song, dựa vào 1 ngàn binh Sơn Việt còn lại chúng ta thừa sức công phá hàng phòng thủ bên kia sông Lục Hải. Không biết chúng ta nên ra hiệu tiến hành bao vây cho mấy cánh quân kia chưa ạ.
- Không vội…. Trong ban đêm địch nhân không nổi đuốc cực kì khó bao vậy tiêu diệt gọn. Điểm quan trọng là chúng ta chỉ cần cướp được thuyền thì chúng sẽ chạy không nổi… Ngươi biết trong thuyền đám phu khuân vác ban ngày là ta cho Sơn Việt quân đóng giả chứ, chỉ cần chúng vào thành kiểu gì cũng đi đốt các bao " rơm" kia sau đó là giải cứu " dân phu" mà chúng tưởng là đồng bào của mình. Đến lúc đó Sơn Việt quấn lấy rồi chúng ta chỉ cần xông vào là có thể giết hết chúng nó một mẻ. Ha ha ha lũ ngu ngốc đi giết các binh lính mặc đồ đông ngô, chúng không biết rằng đó mới là Lạc Việt dân chính thức sao… ha ha ha cười chết ta lũ ngu xuẩn…. Chỉ cần chiếm được vũ khí phóng hỏa của chúng thì chúng ta có thể lập công đầu rồi, có vũ khí này thì Đông Ngô sẽ đánh hết cả Thục, Ngụy… đến lúc đó ta được phong Đại Phu không biết chừng… ha ha ha…
Tên Lục Kiên nói một tràng tự đắc… quả thật mưu kế của hắn cực kì kín kẽ và rất thâm độc. Coi như lần này Nguyên Quốc khó mà thoát khỏi nạn này. Quả thật tài cầm quân của Nguyên Quốc vẫn là trên sách vở mà thôi, vẫn chưa được trau rồi nhiều bởi thực tế… Để trở thành một nhà quân sự gia thực sự lợi hại có lẽ hắn cần nhiều trận thất bại hơn nữa để rút ra bài học a…. Đây là một bài học dành cho những người xuyên, không phải cứ ba cái kiến thức mèo cào đọc được trong truyện, lịch sử về các trận chiến là có thể áp dụng cho thực tế một cách suôn xẻ được. Không nên khinh thường trí tuệ người xưa vì bọn họ dẫn binh đánh trận trong hoàn cảnh thiếu thốn thông tin. Vậy nên họ đã hình thành nên một hệ thống quân sự khá rắc rối và phức tạp về quân sự và cách vận hành trong thực tế. Ngoài ra muốn trở thành một nhà quân sự tài ba rất cần bản lãnh kiểu thiên phú ví dụ như sự nhạy cảm về quân sự, sự linh cảm chiến trường, sắc bén và linh hoạt trong sử lí tình huống đột biến….