Chương 81: Kiêu Hùng thời loạn
Nhưng cách đó 1700 km đường chim bay cũng là một người đàn ông khác đang chống kiếm mà ngồi trên bãi máu. Hơi thở đầy sương giá cảu buổi sớm mai đang tạo thành từng đám hơi mờ biên miệng người đàn ông này. Cả chiến giáp da cá Sấu của hắn đang thấm đẫm máu người, có chỗ đã thẫm lại vì máu đã đông, có chỗ máu vẫn có đỏ tươi mà nhây nhớp mà theo những giọt mưa phùn trở thành máu loãng chảy dài… Phía trước mặt người thanh niên trẻ tuổi này là một nhóm cả ngàn người đang quỳ gối nghiêm trang… Hắn chính là Lý Nguyên Quốc sau một đêm dài chiến đấu, quả thật giờ đây Nguyên Quốc rất mệt mỏi, một đêm dài cận chiến đồ sát không phải đơn giả một chút nào. Nhưng giờ đây nụ cười thắng lợi vẫn nở trên môi người thanh niên quả cảm này. Hắn không những thắng lợi vì trận chiến này đã tiêu diệt hoàn toàn quân Mân Việt không sót một ai, hắn còn thắng được sự sung bái vô bờ bến của cả sĩ quan, binh sĩ cũng như toàn dân chúng của tào thành Ninh hải này.
Số lượng địch nhân chết trong tay Nguyên Quốc nhiều hơn bất kì kẻ nào có mặt tại nơi đây, Nguyên Quốc đã tham gia khá nhiều trận đánh nhỏ trước đây nhưng đều là đứng sau chỉ đạo hoặc từ xa bắn tên mà thôi. Đây là lần đầu tiên hắn cận thân bác đấu mà dùng đao chém người. Cảm giác đao ngập thịt đao chẻ xương, cảm giác máu tươi nóng bừng bắn tung tóe mới chính là cảm giác của thời đại này. Cảm giác của thời loạn thế không có chỗ cho tình cảm ủy mị, không có chỗ cho tinh thần nhân đạo giả dối mà trước đây Nguyên Quốc thường phạm sai lầm vì nó. Một đêm này đã làm thay đổi rất nhiều con người của hắn. Nguyên Quốc đang ngồi thẫn thờ trong vũng máu của địch nhân. Xung quanh à chân tay đứt gãy, đầu người lăn lóc, ruột gan lềnh phềnh, cái mùi tanh hôi của máu tươi cộng thêm mùi thối khó ngửi Tiểu Thanhừ chất thải trong cớ thể người cứ thế mà lan tràn khắp không gian nhưng Nguyên Quốc ngồi đây coi như không thấy. Hắn đã ngồi hơn 30 phút đồng hồ rồi, Nguyên Quốc đang thất thần mà sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn trong trí não của mình.
Đêm qua theo sóng người va vào nhau hắn chỉ biết chiến đấu, bản năng sinh tồn cho hắn biết được trong chiến trường lộn xộn này không giết người ắt sẽ bị người giết… nơi này không có chỗ trong sự thương lại. Chính mắt hắn đã thấy ánh mắt van xin cầu khẩn của một thằng bé mới 13 -14 tuổi người Mân, trong lúc thẫn thờ chưa nỡ xuống tay thì thằng bé này lập tức phản công may mà Nguyên Quốc kịp phản ứng nếu không cánh tay trái cảu hắn đã đứt lìa rồi. Vậy nhưng nhát kiếm đó cũng để lại một vết thương sâu hoắm mà giờ đây mới chỉ được tạm thời băng bó qua loa. Kể từ giây phút Nguyên Quốc giơ lên thanh Katana mà chém bay đầu đứa trẻ này thì hắn cũng đã giơ một thanh kiếm khác trong tâm trí mà chém bay đi cái nhân đạo giả dối trong tâm tưởng của mình. Hắn không con là Lý Nguyên Quốc khảo cổ gia thế kỉ 21 nữa, giờ đây hắn là Lý Nguyên Quốc thủ lãnh Việt tộc thế kỉ thú 3 sau CN, hắn đã cắt đi cái giả nhân giả nghĩa không thiết thực với thời đại mà biến thành một Kiêu hung thời loạn chỉ trong một đêm tự tay chém giết đẫm máu. Quả thật nếu hắn cứ núp phía sau mà ra lệnh chiến tranh giết người thì mãi mãi Nguyên Quốc không thể triệt để hòa nhập được vào thế giới này… Và Nguyên Quốc đã làm rất tốt trong đêm hôm trước, một mình hắn đã chém chết đến 23 tên địch nhân Mân Tộc, một sực cuồng sát thực sự sau nhát kiếm oan nghiệt ấy. Nguyên Quốc chư một mũi nhọn mà tiến lên phía trước, tất cả những gì hắn đã học được từ tinh thần thượng võ của Thầy Tiến giờ đây lại được dùng để giết người. Từng người từng người lính Mân ngã ngục trước ánh đao nhanh như ánh sang của hắn. Một mình Nguyên Quốc như chiến thần mà xé toang đội hình vốn dĩ không quá mạnh mẽ của quân Mân để rồi quân Đại Việt như lang như sói phía sau ùa lên tiến hành chia cắt và đồ sát lính Mân. Chiến Thần là anh hung trong lòng quân sĩ Đại Việt nhưng lại là ác ma trong tâm tưởng của lính Mân Việt. 200 lính Mân cứ như vậy mà bị đồ sát không thương tiếc, trận chiến này không có tù binh vì quân Đại Việt không cần tù binh lúc này…
Người đàn thanh niên toàn thân máu me đã cử động sau 30 phút bất động. Hắn từ từ đứng dậy từ bãi chiến trường máu me đó… đưa mắt quét một vòng những người Việt cổ bao gồm binh sĩ, nô lệ nam, nô lệ nữ và cả trẻ thiếu niên đang quỳ ở đó. Lần đầu tiên những người thành Ninh Hải nghe được Chiến Lang cuồng sát thủ lãnh của họ lên tiếng với giọng khàn khan.
- Kiểm kê thương vong chưa? Binh sĩ bị thương đã cứu trị cẩn thận chứ?
Người được hỏi là một trong hai tên đại đội trưởng có tên Lê Mễ với chức danh Đại Úy… Tên này không ngớ rằng việc đầu tiên là Nguyên Quốc hỏi về thương vong cũng như các thương binh trong trận chiến vừa qua, mà không phải hỏi về thu hoạch và chiến lợi phẩm. Gã này xúc động đến hai mắt đỏ hoe mà thong báo..
- Bẩm chủ công, 20 chiến binh chết trận 15 người thương nặng, 32 người thương nhẹ vẫn có thể tham gia chiến đấu ngay lập tức…
Nguyên Quốc lại nhìn qua những người dân các bộ lạc xung quanh thành Ninh Hải mà đăm chiêu… Giờ đây là kế hoạch của hắn là đánh du kích, nếu mang theo những người dân này kể cả phụ nữ và trẻ nhỏ thì quá không hợp lý, nhưng nếu bỏ lại thì thực sự Nguyên Quốc không thể làm được. Kiêu Hùng chứ không thể là Cẩu Hùng mất hết nhân tính được…
- Dân thường có bao nhiêu thành phần là như thế nào? Có bao nhiêu người có thể tham gia chiến đấu…
Nguyên Quốc lại một lần nữa hỏi thăm tình hình nhân số bộ lạc này, hắn đã quyết định không bỏ một ai ở lại rồi.
- Thưa chủ công, Nam nhan có 312 người đều có thể tham gia chiến đấu nếu được trang bị vũ khí… nữ nhân 473 người, thiếu niên nam nữ là hơn 150, người già gần 50 người…
Có đến 473 nữ nhân tầm tuổi sung sức nhất, có lẽ nữ nhân không bị giết nhiều vì lũ giặc phương Bắc muốn dùng họ làm công cụ thỏa mãn sinh lý, thú tính của chúng. Gần 500 nữ nhân này đang vui mừng vì thoát thỏi kiếp sống ô nhục, làm nô lệ tình dục cho lũ súc sinh. Nhưng Cách đó hơn 1700km đường chim bay,2400km đường biển, tại Kiến Nghiệp thành lại có một nữ nhân tình cảnh trái ngược lại với những nữ nhân Việt tộc tại Ninh Hải này. Nguyên Quốc cứu được gần 500 nữ nhân khỏi bể lửa tủi hờn nhưng người con gái yêu hắn lịa rơi vào luyện ngục ma chướng.