Chương 80: Tôn Quyền nạp Thiếp

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 80: Tôn Quyền nạp Thiếp

Khoan hãy nói đến trận đánh không mấy thú vị vì dễ đoán trước kết quả này. Cùng thời gian sảy ra trận đánh đó là đêm tân hôn của một trong ba người đa ông quyền lực nhất mảnh đất Hoa Hạ. Hôm nay là ngày mà Tôn Quyền cưới vợ. Dĩ nhiên hắn đã có vợ cả chính là đại hoàng hậu Phan Thục. Người hắn cưới hôm ngày hôm nay chính là Tô Quý Nhân Tô Hương Lan (Hậu cung đông Hán phân thành Hoàng hậu, Quý nhân, Mỹ nhân, Cung nhân, Thái nữ thời này chưa có chức danh Quý Phi. Đến thời Đường mới có chức danh này). Mà vị họ Tô này rất đặc biệt, theo như truyền miệng thì nàng chính là một trong ba vị thần tiên trên trời đáp xuống. Nhưng theo vị thần tiên nam cao lớn họ Vương thì nàng chỉ là một đòng nữ trông lò luyện đan gì đó của tiên nhân. Nay vì chúc mừng Ngô Hoàng mới xưng đế mà vị Thần tiên Họ Vương này hiến tặng mĩ nhân cho hoàng đế.

Tên họ Vương này còn leo lẻo rằng hắn được phái xuống để giúp Ngô Hoàng thống nhất Trung Hoa… Chưa biết năng lục tên này ra sao nhưng chỉ cần nhìn những cải cải tiến cảu hắn về các vũ khí quân sự thì cũng biết họ Vương được trọng dụng, cung phụng đến mức nào. Có câu cơm ăn từng miếng, Họ Vương chỉ nêu ra 2 loại vũ khí đó là máy bắn đá trọng lực Trebuchet và đại nỏ Ballista. Hai cỗ máy vũ khí này đã được các thợ thủ công chế tạo và thử nghiệm thành công một cách đáng kinh ngạc. Thật ra thời này thì người Hoa Hạ cũng có máy bắn đá của họ và cả nỏ ba cánh, nhưng vấn đề về máy bắn đá cảu người Hán được thết kế theo kiểu một nhóm người kéo cánh tay đòn bẩy để ném viên đá đi xa. Loại máy bắn đá này uy lực quá thấp, tầm xa chỉ có 60m còn không bằng một tay cung tiễn.(xem chú thích bên dưới). Còn nỏ của người Hán lúc này khá tinh vi, với cấu cạo ba cánh nỏ làm đà tầm bắn cũng đạt tới 150m sát thương. Xong nó tinh vi tới mức rất khó chế tạo và đòi hỏi rất cao về dây nỏ cũng như cánh nỏ, cộng thêm việc chế tác rất tốn thời gian.

Nhưng hai thiết kế của họ Vương thì cực kì khủng bố, riêng về cỗ máy ném đá đối trọng Trebuchet thì nó có thể ném đi tảng đá 25kg đi xa đến 800m. Nhưng vận hành thì không cần quá nhiều người. Chỉ biết được rằng khi chứng kiến quy lực của cỗ mày Trebuchet thì Tôn Quyền chỉ còn biết há hốc mồm mà thốt lên: " Có được vũ khí thần khì này thì còn thành trì nào có thể chống lại được quân ngô ta… Vương Thái Tể quả là thần nhân". Mà không chỉ vị Ngô Hoàng này kinh ngạc mà tất cả các trọng thần triều đình Đông Ngô đều trầm trồ thán phục không thôi. 800m khoảng cách là một điều không tưởng tượng nổi trong thời gian này. Nó nằm ngoài tầm tấn công của mọi loại vũ khí trong thời đại này. Kể từ đây chỉ có Đông Ngô đánh kẻ khác mà thôi, kẻ bị đánh đó chỉ có thể chịu đựng mà không hề có sức hoàn trả nào.

Còn về chiếc máy bắn tên Ballista thì không có đột phá quan trọng nào về tính sát thương nhưng lại dễ chế tạo hơn đại nỏ của người Hán nhiều. Do động lực của nó là dùng các bó dây đàn hồi vặn xoắn với nhau tạo nên động lực. Chín vì cấu tạo này nên cánh nỏ chất lượng không hề có một chút đồi hỏi nào, chỉ cần là một thanh gỗ cứng là có thể phát huy hiệu quả rồi. Ngoài ra hệ thống bánh đà và răng kéo được cải tiến một cách đáng kể kiến cho tốc độ bắn tăng nhanh rất nhiều và giảm đi số người vận hành đại nỏ.

Nhận được lời khen ngợi, cũng như sự ngưỡng mộ của mọi người thì Vương Thái Tể mỉm cười hãnh diện. Nhưng khuất sau bóng dáng to lớn của họ Vương chính là một kẻ nhỏ thó với gương mặt hằn học cùng ánh mắt hận thù không cam lòng. Nhưng ẩn trong đó có chút sợ hãi, bất lực, không thể phản kháng. Kẻ nhỏ thó đó là Hải. Vì sao hắn lại hằn học đến vậy, chẳng qua bởi tất cả thiết kế này là của hắn, chính ra vinh quang này là của hắn, người được tán dương hôm nay cũng phải là hắn. Nhưng vì buổi đầu không biết nói tiếng Hán Cổ nên họ Vương đã giới thiệu Hải là đồng tử của hắn. Thành thử ra nếu giờ đây Vương có ra lệnh giết chết tên Hải thì cũng không có ai bênh vực. Mà kể cả giờ đây khi bập bẹ nói được tiếng Hán Cổ thì Hải cũng không dám manh động mà nói sự thật về xuất thân của 3 người ra. Nói rồi liệu có ai tin, họ Vương như mặt trời ban trưa, có nói ra thì cũng bị quy thành nói xấu chủ, lòng dạ khó lường mà bị xử tử. Mà nếu có người tin thì kết quả là cả 3 người sẽ bị gô cổ lại mà tra tấn ép họ nói ra tất cả những kiến thức phục vụ cho chiều đình Đông Ngô. Vì lý do này mà Hải ngậm miệng ăn tiền vừa lòng với chức học sĩ của mình.

Nhưng những việc về hai tên này chỉ là xùm xùm mà thôi. Tô Hương Lan chuyện mới là khó hiểu nhất. Nàng vậy mà đồng ý làm thiếp của lão Tôn Quyền lúc này đã 49 tuổi (tôn quyền sinh năm 182) nếu tính ra tuổi tác hiện nay thì Hương Lan mới chỉ 18 tuổi mà thôi. Quả là một sự chênh lệch không hề nhỏ... Sự việc là Hương Lan không thể kháng cự, nàng chỉ là phụ nữ chân yếu tay mềm làm sao có thể đấu lại với một lũ Nam nhân. Nhất là trong cái xã hội phong kiến nam quyền này thì lại càng chẳng có nơi nào cho nàng kêu cứu cả.

Khi nghe tin bị ép gả cho "Lão già" Tôn Quyền thì Hương Lan đã có ý định tự sát. Thế nhưng tên họ Vương âm hiểm nhìn nàng mà nói...

- Ngươi không muốn gặp lại tên Quốc sao? Nên nhớ hắn đang trong tay chúng ta chỉ cần ngươi có ý tự sát hay hé lộ bí mật gì thì ta đảm bảo tên Quốc sẽ chết rất thảm.....

Tất nhiên Hương Lan không tin hoàn toàn vào lời nói của tên Vương, nhưng nàng không thể bỏ ngoài tai cảnh báo của họ Vương và tên Hải. Biết đâu đó phần trăm xác suất thì họ thực sự đã bắn được Quốc thì sao, với sự hỗ trợ của nhà Ngô thì điều này hoàn toàn có thể xảy ra, mà khả năng rất cao có thể xảy ra. Nhưng kể cả họ có không bắt được Quốc thì Lan cũng không thể tự sát được.

Trong suy nghĩ của Lan giờ đây là bỏ qua ngay ý định tự sát hay lộ ra thong tin xuất thân thục sự của bốn người. Điều Lan muốn làm giờ đây là cố sống, là hi sinh trinh tiết của bản thân, hi sinh tấm thân xử nữ để cho một lão già 49 tuổi trà đạp, vậy ý định của nàng là gì? Quả thật tên họ Vương và tên Hải quá khinh thường Lan rồi. Điều nàng muốn đó là phá tan Đông Ngô từ trong lòng của nó, giúp một phần nào đó cho Việt tộc lúc này, bởi nàng biết rằng chỉ có Đông Ngô suy yếu thì Việt tộc mới có thể vùng lên. Nhưng đó là đại nghĩa dân tộc mà thôi… có lẽ nàng lấy cái lý do đó để biện minh cho hành động cảu mình thêm hào hung. Thực sự ra là Lan muốn giúp Quốc, nếu quốc bị bắt thật thì chỉ cho thể Lan hi sinh bản thân mới đảm bảo an toàn cho Quốc, sau dó Lan sẽ tìm cách gièm pha quan hệ giữa Tôn Quyền và họ Vương, gièm pha giữa Vương và Hải… mà kế hoạch sơ bộ nàng đã có trong đầu. Su đó nàng sẽ tự thành lập thế lực thân tin của mình, khi nàng đủ thực lực sẽ cứu được Quốc. Đây là con đường duy nhất có hi vọng gặp lại Quốc nếu quả thật hắn bị bắt. Nhưng nếu Quốc không bị bắt thì giờ đây chắc hẳn hắn sẽ lãnh đạo Việt tộc kháng cự Đông Ngô, bởi bất khì người Việt Nam có chút suy nghĩ dân tộc nào khi xuyên đều làm vậy huống hồ Quốc là người yêu nước đến vậy. Vậy nàng càng cần phải tìm mọi cách chọc phá nước Đông Ngô để nó suy yếu từ bên trong… chính vì thế mới tạo nên được cơ sở thuận lợi cho Quốc chiến thắng. Còn về tương lai có thể gặp lại Quốc hay không, hay gặp được nhau rồi thi Quốc sẽ nghĩ gì về tấm thân tan hoa bại liễu của mình thì Lan không nghĩ đến. Hay nói dung hơn là nàng không dám nghĩ đên… giờ đây tâm trí cảu nàng chỉ cáo một đó là hủy hoại Đông Ngô, là giúp Quốc, là hỗ trợ cho tình lang của mình… chỉ có vậy mà thôi


Chú thích: Nỏ ba cánh và máy bắn đá kéo thời Hán https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=134877273989784&id=100024025355502

Nỏ bó dây đà và máy bắn đá đối trọng Trebuchet của họ Vương cung cấp cho Đông Ngô

https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=134880683989443&id=100024025355502