Chương 78: Nạn dân
- Bẩm chủ công đã điều tra thật kĩ càng, không có quân mai phục xung quanh phạm vi 5km thành Ninh Hải, trong thành chỉ có 200 lính với hình săm Sói của người Mân, có điều lạ lung đó là cũng có binh sĩ mang hình xăm Giao long của Lạc Việt chúng ta với số lượng tầm 300 người, nhưng bọn họ không có vũ khí, chỉ là mặc trang phục lính Đông Ngô… chỉ thông qua hình săm trên cánh tay thì chúng thuộc hạ mới phát hiện ra đó là người Âu - Lạc hai tộc thuộc Giao Châu chúng ta… điểm qua trọng là những người lính Âu _ Lạc này vậy mà đang vận chuyển lương thực từ một bái tập kết ở khu rừng thưa cách Ninh Hải tầm 2km về hướng Nam… Ngoài ra khu trùng tre mà chúng ra chặt để làm bè qua song gần như bị chặt không còn một cây, từ đó có thể thấy số lượng quân Đông Ngô qua song thực sự là rất nhiều.
Rút khinh nghiệm lần trúng mai phục, các thám báo của quân Đại Việt lần này thực sự rất cẩn thận mà rà soát khắp nơi không bỏ sót.
- Bẩm chủ công, đám Lạc Âu trong thành làm tay sai cho giặc đáng chém, Xin chủ công hạ lệnh…
Đúng lúc này thì lão già săm đầy mình người Việt tộc đang bị giữ tại gần đó vội vàng lao đến khiến các binh sĩ thân binh giật thót mình mà rút vội kiếm ngắn ra canh chừng. Nhưng Nguyên Quốc chủ nhẹ nhàng phất tay để thân binh lui ra, bởi vì dưới nền đất nhày nhụa sau cơn mưa thì lão giả đang bò nơi đó mà khóc than cầu xin…
- Lang Cun (thủ lãnh) vĩ đại, mong ngài hiểu cho… người Âu Việt trong thành đều là con cháu trong bộ tộc của lão… vợ con của chúng đều là bị cầm tù làm con tin để ép chúng nghe lời… không phải chúng muốn theo giặc Bắc… mong đại nhân cứu giúp…
Lão giả săm mình đúng là nước mắt hòa cùng nước mưa mà gào khó thảm thiết, bởi những thanh niên, đàn ông trưởng thành của bộ lạc hắn đang phục vụ trong thành Ninh Hải đúng là bị ép buộc. Lính Đông Ngô đã bắt vợ con họ nhốt lại làm con tin. Nữ nhân thì từng đêm bọn lính Sơn Việt cùng Đông Ngô sẽ lôi ra để thỏa mãn thú tính. Người già thì chúng đuổi ra ngoài vì sợ phí lương thực.. một số trẻ nhỏ không còn cha thì cũng bị vứt ra ngoài với cùng lí do…
- Nhìn hình săm trên người rất có thể ngươi là Tế Ti của bộ lạc sao? Ta cũng chưa có quyết định cụ thể, ngươi hãy nói ra tình hình chi tiết nơi này trước.
Nguyên Quốc không mặn không nhạt mà trả lời lão giả, sự việc đầu hàng bán mạng cho địch là tội khá lớn trong suy nghĩ của Nguyên Quốc. Hắn hận nhất là Việt gian bán nước, sự hận thù này đơn giản cũng vì bị Hải phản bội mà gây ra. Một người bạn thân suốt 4 năm đại học vậy mà bán rẻ bạn bè, bán rẻ cả dân tộc khi âm mưu chiếm đoạt vật báo quốc gia đưa cho lũ tàu khốn kiếp. Mà càng hận hơn là hành động kề dao vào cổ, nắm tóc khống chế Lan. Để rồi làm tình huống không thể khống chế được khiến cho Nguyên Quốc và Lan phải phân li viễn biệt như vậy. Nguyên Quốc cũng không biết đến lúc nào mới có thể gặp lại Lan, và lúc đó Lan đã như thế nào rồi… Liệu sống trong môi trường Đông Ngô Lan có bị biến chất mà cũng như Hải không… Nguyên Quốc không đám nghĩ thêm về điều này, hắn lắc lắc cái đầu để xua tan suy nghĩ đó rồi tiếp tục lắng nghe lão giả này tường thuật.
- Thưa Lang Cun vĩ đại (thu lĩnh vĩ đại), chúng tôi gồm 6 bộ tộc sống xung quanh thành Ninh Hải và canh tác hai bên bờ Sông Ka Long, nhân số cũng có đến 6 ngàn người.. Cách đây 6 tháng thì giặc bắc đột nhiên qua sông bà tiến hành càn quét các bộ lạc, số lượng của chúng là đến hơn 30 ngàn người chủ yếu là chiến binh Dương Việt, Âu Việt thuộc Hợp Phố và Uất Lâm, lại có một ít Sơn Việt và Mân Việt. Cả 6 bộ lạc chỉ có hơn một ngàn năm trăm chiến binh nên căn bản bị đánh tan mà không kịp trở tay….
Theo như lão này tường thuật thì đấy là đợt đầu của cuộc tấn công do Lữ Đại chỉ huy thủy bộ cùng tiến về Giao Châu đánh Sĩ Huy. Hóa ra Hợp Phố đã thuộc về Ngô từ lâu rồi, ít nhất là đã bị Đông Ngô khống chế từ rất lâu, vậy nên khi bộ binh Đông Ngô gồm các tộc Bách Việt từ Hợp Phố tiến xuống phía Nam thì Sĩ Huy không kịp trở tay.. lúc này hắn chỉ vội kịp điều 4 ngàn người thủ Khúc Dương mà thôi. Các bộ lạc tại Ninh Hải bị đánh tan chỉ trong một nốt nhạc và bị bắt làm nô lệ. Số người chết là cả ngàn người… con số tiếp tục leo thang với chính sách hà khắc của quân Nguyên Quốc khi trẻ nhỏ và người gài bị đẩy ra hoang giã tự sinh tồn.
Lão giả này tên Quách Hải một cái họ điển hình của quý tộc Việt lúc này… cũng không rõ làm sao mà lão có thể lẩn thoát được lính Đông Ngô vì những người như lão là đối tượng chính để quân Đông Ngô bắt giữ và dùng để khống chế các bộ lạc. Giờ đây những người già và trẻ nhỏ tụ tập tại một hang động tại vùng núi cách phía tây thành Ninh Hải 8 km. Đây là một hang động khá bí mật mà chỉ có bản địa dân mới có thể biết được. Nơi đó có thể chứa cả ngàn người cũng không thành vấn đề, đây chính là một tin tức đáng giá cho Nguyên Quốc bởi thay vì đóng trại ngoài trời mưa thì trú trong hang động tốt hơn nhiều. Có thể nhóm lửa mà không sợ bị địch nhân phát hiện. Vậy là một cuộc đại di chuyển được diễn ran gay trong buổi sang ngày hôm đó, tất cả quân doanh Đại Việt nhanh chóng xóa đi dấu vết nơi đây rồi theo lão giả di chuyển về hàng động kia.
Trong hang động lúc này có gần 80 người đa phần là người già và trẻ nhỏ, chỏ có một vài người còn khỏe mạnh may mắn thoát khỏi sự truy quét của quân Đông Ngô trước đây. Lúc này đây những con người khốn khổ này đang thực sự rất ốm yếu gày mòn. Cũng dễ hiểu thôi suốt 6 tháng thời gian họ phải mò mẫm thức ăn thiên nhiên, đôi lúc một số em bé Việt cổ lần mò đến gần thành trì để được trợ cấp một chút từ những người Âu Việt trưởng thành đang làm nô lệ phục dịch trong đó. Thật ra khẩu phần những người no lệ phục dịch trong thành cũng không hề dư dả gì, nói đúng hơn là họ bị đối xử cực kì tàn tệ và thiếu thốn. Nhưng vì tinh thần đồng bào, những người nô lệ khốn khố ấy từng ngày vẫn nhịn ra một phần khẩu phần lương thực ít ỏi của mình để hỗ trợ cho những người già và trẻ nhỏ ngoài kia… Thật ra số người sống trong hang động này khi ban đầu là 300 người thế nhưng sau sáu tháng thì số ngườii còn sống chỉ còn lại gần 100 mà thôi… Họ không có dụng cụ săn bắn, không có bất kì công cụ gì để duy trì sự sống thì làm sao có thể tồn tại được. Cứ nói rừng già là mẹ thiên nhiên có thể bao bọc con người… nhưng nếu đi vào những cánh rừng sâu mà tìm kiếm thức ăn mà không có công tự vệ thì cũng chả khác nào tự sát trướng thú dữ mà thôi.