Chương 88: Phản bội
- Chủ công, giết thẳng vào chứ?
Kẻ lên tiếng là một thanh niên cực nhỏ tuổi, chỉ tầm 16- 17 mà thôi. Gương mặt hắn với mắt híp mũi tẹt da hơi trắng đặc chưng của người Hán, nhưng nhìn hai mai tóc lộ qua chiếc mũ bảo hiểm tì lại được cạo chọc triệt để kiểu người du mục mông cổ. Tiếp theo đó là cả người săm trổ tứ tung, Giao Cũng có, Sói cũng có, rắng hổ có hết luôn. Đây là điển hình của người Việt gốc Hán sống trong Đại Việt bộ. Họ việt hóa còn quá người Việt, họ săm mình còn nhiều hơn cả chính những người Việt gốc bản địa. Căn bản vì họ mê tín hơn người Việt gấp cả trăm lần. Nghe nói săm những hình con thú lên sẽ có sức mạnh của loài ấy, cộng thêm cả may mắn trong chiến trận do các loại thần thú tứ tung ấy mang lại mà những người Việt gốc Hán này có thú vui săm càng nhiều thần thú lên người càng tốt. Kẻ lên tiếng là Lý Hi Vọng, con trai của Lý Nguyên Phúc kẻ đã hi sinh để cho cả quân đoàn Đại Việt trốn thoát khỏi bẫy rập của quân Đông Ngô.
- Từ từ không nóng vội, Người trẻ tuổi hay mắc sai lầm là máu nóng vội vàng… Chờ chúng đánh nhau đến sống chết rồi chúng ta thu thập tàn cuộc tốt hơn nhiều. Ta cần là con dân, binh sĩ nghe lời chứ không cần một lũ Lang Cun cứng đầu… nhớ lát nữa xông vào thì hạ thủ hết những kẻ có gắn 3 lông cun trên đầu, kẻ đội khăn ba lớp và những kẻ mặc áo trắng có từ 5 vạch xanh trở lên…
- Dạ củ công… nhưng người cũng chỉ có 18- 19 tuổi thôi mà… cũng chả già hơn ta bao nhiêu..
" Bốp"… Ái
Nguyên Quốc cho tên này một phát vào sau đầu đánh cho choáng luôn cái tội lắm mồm, tên này còn trẻ coi như Nguyên Quốc bảo bọc thì cũng được xếp vào dạng huynh đệ mà đối đãi. Vậy cho nên những ngày qua tên này có vẻ gàn gũi và thoải mái với Nguyên Quốc hơn, cũng đã biết đùa như vậy.
- Lắm mồm.. ta kinh nghiệm sống là hơn cả cha ngươi đấy.. trẻ con biết gì… truyền lệnh xuống đi, lát nữa nhớ rõ mà hạ thủ… nhớ hô cả khẩu hiệu nữa nghe chưa…
Tên Lý Hi Vọng xoa xoa cái gáy cười hì hì rồi chạy đi… Thì ra đây là 400 quân còn lại cảu Nguyên Quốc, mà mục tiêu của hắn là hạ sát tất cả Lang Cun cảu Long Uyên, kể cả "đồng minh" Lạc Việt bộ. Nguyên Quốc quyết định rồi. Đây mới là nơi thích hợp để làm căn cứ địa của quân Đại Việt trong cuộc chiến dài hơi cùng Đông ngô. Ngay khi nhìn thấy thung lũng Long Uyên này thì Nguyên Quốc đã nhìn thấy thế dễ thủ khó công của nó. Quả thật kể cả co Nguyên Quốc 5000 quân trang bị tận răng thì hắn cũng không dám tấn công vào Long Uyên. Đây là Thung lũng chỉ có một lối vào và một lối ra, lối vào hướng đông nam và lối ra hướng Tây Bắc. Mà thời này thì hướng tây bắc chưa được đả thong, căn bản không thể tấn công bằng hướng này. Nếu tấn công chỉ có thể công vào từ hướng Đông Nam mà thôi. Mà cái địa hình cảu nợ hướng đông nam mà một con dốc khá hẹp. Sau đó lại là một khe núi với vách núi hai bên là không có khả năng leo trèo. Tiếp nối là một thung lũng mở rộng trù phú với rất nhiều ruộng đất có thể canh tác. Mẹ nó chỉ cần Nguyên Quốc có thời gian thì hắn có thể thiết lập hệ thống dẫn nước từ các con suối, đảm bảo nơi đây có thể trồng lúa hai vụ có dư a.
Ngoài ra còn một điểm khiến Nguyên Quốc thèm muốn đó là theo kiến thức địa lý hiện đại thì hắn biết được cách đây tầm 20km đến 25 km là thung lũng Hữu Lũng của tương lai. Nếu nới về diện tích thì có hơi bé hơn thung lũng Long Uyên nhưng cạnh đó là khởi nguồn của con song Thương a. mà Sông thương thì đổ về đâu? rõ ràng là đổ về Sông Lục Ngạn sau đó là hợp lưu với Sông Đuống, Sông Thái Bình, Sông Kinh Thầy tại thành Bắc Đái. Nếu sau này Nguyên Quốc chiếm được Kê Từ, Bắc Đái, Liên Lâu thì nơi đó sẽ là chiến trường chính nên không thể canh tác hay cho dân ở mà chỉ là quân sự khu. Mà quân sự khu thì cần tiếp tế lương thực cũng như binh sĩ hanh trang bị. Do đó chỉ cần khai thác hai cụm thung lũng trù phú là Long Uyên và Hữu Lũng thì hắn dám chơi trường kì với Lữ Đại hoặc bất kì nhánh quân nào tứ Đông ngô qua. Vì lúc đó Nguyên Quốc tiến có thể công lui có thể thủ. Khúc dương kiểu gì thì cũng là một nơi tứ chiến giống như Từ Châu của Trung Nguyên rất khó rất khó có thể vừa yên ổn phát triển lại vừa đánh giặc kháng chiến.
Chính vì thêm nhỏ dãi Long Uyên nên Nguyên Quốc không cần một vị Vương bì nhìn của Long Uyên nghe lời hắn. Mà chính thức hắn phải định đô kháng chiến khu tại Long Uyên. Hắn muốn tái hiện một cái Điện Biên Phủ tại nơi đây, vào thời kì này. Tất nhiên Điện biên thực sự bây giờ là Tây Vụ, nơi này đã thoát ly hoàn toàn nước Lạc Việt sau khi Triệu Đà đánh bại An Dương Vương. Mà khả năng cao giò đây Tây Vụ thuộc vào sạu quản lý cảu Manh Hoạch, đụng vào Mạnh Hoạch là đụng vào đất Thục của Gia Cát Khổng Minh. Nguyên Quốc biết thằng cha Khổng Minh này không quá khủng như trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung viết bậy bạ. Nhưng trong lịch sử thật thì hắn cũng là một tay đáng gờm, quan trọng là Nguyên Quốc lúc này mà so với Khổng Minh thì quá non nên mảnh đất Tây Vụ và Vân Nam cảu Mạnh Hoạch thì Nguyên Quốc cứ ém nhẹm đã. Lo liệu xong Đông Ngô lúc ấy Nguyên Quốc sẽ đem quân nói chuyện riêng với A Đẩu. Quan trọng là 3 năm nữa Khổng Minh chết, Ngụy Diên đi tong chỉ còn lại tên Khương Duy cổ hủ thì Nguyên Quốc dám đấu một trận cùng Thục Quốc.
Quay trở lại trận chiến trong thung lũng Long Uyên thật quá loạn vốn dĩ quân Lạc bộ tấn công bất ngờ và có thêm vũ khí sắc bén, cộng thêm sự trợ giúp của 400 lính Đại Việt nên chiếm hết thượng phong. Quân Âu Bộ không có lấy một người chỉ huy nên tan tác khắp nơi không tụ tập thành một lực lượng đủ để mang tính đe dọa. Nhưng chỉ chiến được một lúc thì quân Đại Việt bắt đầu nhác chiến mà chậm dần chậm dần. Họ lấy cớ là phân tán tiêu diệt các nhóm địch mà bắt đầu tách ra. Đến lúc nào đó thì 700 quân Lạc Việt bộ mới giật mình nhận ra là đồng minh không biết biến đâu mất rồi. Nhưng vì để bảo mật việc liên kết đối phó với Âu bộ mà thượng tần Lạc bộ dấu nhẹm nguồn gốc của nhánh quân này. Chỉ có một vài người thuộc dạng quan trọng của Lạc Bộ biết chính thức nguồn gốc nhánh quân này mà thôi. Nhưng đến lúc này muốn tìm họ thì quá khó rồi. Cái thung lũng 500km vuông chiều dài 20km chiều rộng 25km muốn lẩn trốn thì quá dễ dàng rồi. Nên nhớ thời hiện đại nơi này là thung lũng Bắc sơn có 8 vạn người sinh hoạt vẫn thấy dư thừa đất đai đấy.
Lúc này đây các nhóm quân tự chiến của Âu bộ bắt đầu liên hợp lại phản công khi thấy quân số của lạc Bộ giảm mạnh. Vậy là trận chiến lại trở thành cân sức khi một bên số lượng ít nhưng có chỉ huy, còn một bên số lượng đông gấp 2 đối phương nhưng khuyết thiếu tính ngưng tụ.
Nguyên Quốc từ xa thông qua khói lửa mà quan sát trận chiến, nhiều chiến binh như vậy bỏ mạng hắn cũng đau lòng lắm. Nhưng Nguyên Quốc lúc này chỉ có 800 quân, nếu lượng binh lính hai tộc Âu Lạc này quá nhiều thì hắn khó khống chế. Nguyên Quốc giờ đây đã không còn là Nguyên Quốc khi mới xuyên đến thời đại này, hắn đã lạnh lung và máu tanh hơn rất nhiều, để đạt dược mục đích hắn sẵn sàng hi sinh rất nhiều mạng người, sẵn sàng lừa gạt cũng như sẽ giết hại đồng minh nếu cần để phát triển cho sự nghiệp của hắn. Còn đâu nữa một vẻ đẹp nhân đạo mà hắn đã tự viết ra trong cái văn hóa phổ cập mà hắn đang cố giáo dục mọi người dân Đại Việt. Rồi đây mọi chuyện sẽ đi đến đâu… không ai có thể biết trước.