Chương 74: Lý tưởng sống, mục đích chết
- Mau lên thuyền của địch, kéo các chiếc thuyền độc mộc xuống, nhanh nhanh bám theo…. những chiếc thuyền này có một cái hộp bằng đồng chuyên để thắp đèn, chắc là kí hiệu riêng của bon Man Việt Giao Châu.. dùng mấy cái này mới tiếp cận thuyền lớn mà đánh bất ngờ được… tất cả theo ta….
Tên tiểu tướng lãnh đội Đông Ngô quân này tỏ ra rất kinh nghiệm, một loạt thuyền độc mộc cướp được của dân chài lưới hai bên ven song Ka Long được bọn lính Đông Ngô sử dụng để bám theo 14 chiếc thuyền bé mà quân Đông Ngô vừa cướp được. Chúng vội vàng chèo đi xuôi dòng mà tiến ra cửa biển Ka Long nhằm tiếp cận thuyền chiến của Đại Việt.
Cũng cùng thời điểm này tại phụ cận phía Đông Bắc Thành Ninh Hải nhóm quân của Đại Việt vẫn đứng yên bất động. Trong bong tối Nguyên Quốc đã dùng ánh đèn pin ra lệnh cho 50 chiến sĩ đặc công không loạn động trên đầu thành. Nguyên Quốc biết rằng nếu có mai phục thì 50 chiến sĩ này đã nằm trong tầm ngắm của quân địch, chỉ cần họ dị động thì quân địch sẽ ập đến ngay lập tức. Nguyên Quốc muốn tạo điều kiện cho nhóm đặc công do Hà Thương dẫn đầu có thể an toàn hơn mà tiến về thuyền chính ngoài khơi cửa Ka Long. Nguyên Quốc lúc này chắc chắn đến 9 phần là trúng mai phục rồi, bởi lẽ phòng ngự lỏng lẻo đến mức độ nào thì cũng không thể có kiểu cửa thành bị mở đến 15 phút mà trong thành không có động tĩnh gì. Chỉ có một lí giải đó là có ai đó muốn Nguyên Quốc vào thành, mà trong đó đã bố trí bẫy dập chết người đợi quân đội của hắn.
Cũng cùng thời gian này tại bến song có 20 chiến sĩ Đại Việt xuất hiện. Dẫn đầu chính là Hà Thương…
- Bẩm thiếu tá phát hiện có xác chết của quân ta không còn thấy thuyền nhỏ nữa….
- Chặt luồng, mỗi người ôm 1 hai thanh theo dòng mà bơi ra ngoài cửa biển, không còn thời gian làm bè…
Hà Thương ngay lập tức đưa ra quyết định…
- Nhưng bẩm Thiếu tá… còn cá sấu thì sao….
- Dù cong sống một người cũng được, Thông tin về vị trí đón chủ công các người đã nhớ kĩ, bất kì một ai trong chúng ta có thể thoát về thuyền đều là chiến thắng… làm đi thôi.
Thời gian dành giật nhau từng phút một… quay trở lại với phía đông bắc thành Ninh Hải…
- Gọi quân đặc nhiệm trở về chúng ta chuẩn bị nhắm thẳng về phía tây bắc mà đột phá, ta dẫn đường nhớ đừng đi lạc…
Nguyên Quốc nghiêm giọng mà nói, hắn có la bàn trong tay căn bản là không sợ lạc phương hướng, chỉ cần nhắm thăng hướng tây bắc mà đi thôi. Nguyên Quốc suy đoán binh lực nơi này chắc chắn thưa thớt hơn, không ai nghĩ quân Đại Việt vậy mà chạy về hướng Hợp Phố. Căn bản đó là đường cùng mà thôi.
- Chủ công khoan đã… thuộc hạ có chuyện muốn nói…
Lúc này lại đến lượt Lý Nguyên Phúc gọi giật lại Nguyên Quốc.
- Chủ công, tất cả cùng một hướng căn bản không thể thoát được, chúng sẽ bám theo ngay sau đuôi. Sơn Việt rất giỏi truy tun… Theo thuộc hạ binh phân hai hướng, thuộc hạ sẽ dẫn một đội đánh thẳng hướng đông ra biển… đây là con trai thuộc là tên Lý Hi Vọng. Là họ lý chủ công ban cho… mong chủ công để mắt nó một hai… CHÚNG QUÂN SĨ TA CẦN 50 NGƯỜI ĐI CHẾT, CÁC NGƯƠI AI MUỐN ĐI CÙNG TA….
Vậy mà tên Lý Nguyên Phúc vậy mà quyết định đi chịu chết làm mồi nhử để Nguyên Quốc chạy thoát…. Câu cuối cùng là hắn gầm nhẹ đủ để quân sĩ xung quanh nghe thấy được ý định của hắn…
- Có ta đi…
- Còn có ta… Chủ công mong người quan khan chút vợ con của thuộc hạ… thuộc hạ không muốn họ phải thành nô lệ… thuộc hạ cũng không muốn cuộc sống khi xưa … thuộc hạ muốn con mình được sống mãi trong cuộc sống như lúc này tại Khúc Dương…
- Thuộc hạ cũng vậy… mong chủ công quan tâm…
Một loạt người xì xầm đứng ra số lượng nhiều hơn 300 người số còn lại cũng đang nhúc nhích chuẩn bị nhảy ra. Quả thật nếu Nguyên Quốc chết tại đây thì Khúc Dương sẽ xụp đổ có kẻ mù cũng biết điều này. Không phải họ bị đánh bại mà cả Việt gốc hán và các Nóc Trọi cũng như Lang bộ nơi đây biết rằng, Nguyên Quốc chết thì Khúc Dương tan rã không ai phục ai. Họ lại sẽ thành các bộ lạc nhỏ, lại thua trận và bị giết hoặc thành nô lệ. Mà cuộc sống mấy tháng vừa qua đối với những người dân tầng đáy xã hội của Hán tộc cũng như Việt tộc này đúng là thiên đường. Có làm có ăn, có lương trả, có giao dịch, ai cũng như ai, có năng lực sẽ làm được nhiều hơn và có của ăn của để. Không bị quý tộc bắt nạt.
Mà kể cả một ít quý tộc còn sót lại tại Đại Việt bộ cũng thấy được đây là cuộc sống, là chế độ mà Việt tộc cần có nếu không các bộ lạc thuộc Âu Lạc chỉ là những đám cát rời rạc mà chết mòn thôi. Tuy họ bị tước đi hết quyền lợi quý tộc, nhưng họ vẫn là các nhân vật quan trọng của Đại Việt. vì những Lang bộ này có kiến thức, có năng lực hơn hẳn các Tróc Nọi vậy nên quyền lực họ vẫn đạt được vì họ đứng ở vị trí cao trong ban lãnh đạo của Đại Việt bộ. Những quý tộc này rất thông minh, trước đây họ chỉ là tù trưởng một bộ lạc vài trăm, cùng lắm hớn nhất cũng là 2000 người. Cuộc sống của họ có vẻ sung sướng đấy nhưng nếu so với mức sống của một Đại Úy nơi Đại Việt bộ thì chỉ là nông thôn so thành thị mà thôi. Nên nhớ Đại Việt bộ còn phát triển, chỉ cần còn Nguyên Quốc thì nó sẽ lớn mạnh hơn cả trăm lần bây giờ. Đến lúc đó những quý tộc bộ lạc này chắc chắc cả thêm nghĩ đến cuộc sống mông muội trước kia nữa. Và những người này biết rõ tượng lai phát triển hơn Tróc Nọi nhiều.
Họ đang trung thành là trung thành với cuộc sống mơ ước của họ, trung thanh với tương lai của con cái họ. Trung thành với chính bản thân họ. Điểm trung thành này cao hơn bất kì kiểu trung thành với đối tượng cá nhân nào. Bất kỉ ai bất kì kẻ nào đụng đến cuộc sống của họ thì sẽ bị tiêu diệt. Đây là suy nghĩ chung của người dân cũng như binh sĩ Đại Việt bộ. Mà người mang đến điều này là ai? đó chính là Nguyên Quốc, muốn cuộc sống tươi đẹp này được duy trì đến tương lai mãi mãi thì điều kiện cốt yếu là Chủ công Lý Nguyên Quốc của họ phải sống. Thế là đi một vòng xa cuối cùng sự trung thành lại quay về chính chủ…
- Tại sao… đây là đi chết, ta không muốn các ngươi chết…. đã cùng nhau đến đây thì cùng nhau về… theo ta tấn công về hường Tây Bắc… đây là mệnh lệnh..
Nguyên Quốc quá kinh hãi vì quyết định muốn chết của các binh sĩ, trong suy nghĩ của hắn thì điều này không cần thiết. Chỉ cần khéo léo đột phá trong đêm chặt cây vượt sông và thâm nhập rừng rậm bên địa phận Hợp Phố thì chắc chắn sẽ có cơ hội đến được điểm hẹn.
- Chủ công, xin thứ tội cho thuộc hạ trái lệnh… điều cậu binh sĩ kia nói rất đúng. Chúng thuộc hạ gốc Hán cũng như gốc Việt rất luyến lưu cuộc sống tai Khúc Dương. Chúng thuộc hạ chỉ mong con cháu, vợ con chúng được sống trong môi trường như vậy. Không muốn làm dân đen hay Tróc Nọi thêm một chút thời gian nào… Nếu Chủ công có bất trắc thì chúng thuộc hạ sẽ tan giã mà thua trận, rồi bị giết, bị bắt làm nô lệ, rồi con cháu đời sau cảu thuộc hạ cũng như vậy….. Chủ công đã cho chúng thuộc hạ một lần ngửa mặt lên làm người đích thực mà không phải làm chó làm súc vật cho người. Chúng thuộc hạ muốn chết cũng là chết như một con người….
- Phải chúng thuộc hạ muốn ngửa mặt làm người, muốn con cháu thế hệ sau làm người…
- Làm người…
- Phải… dù chết cũng làm người mà không phải nô lệ, không phải súc sinh…
Đám đông bắt đầu nhẹ giọng mà xôn xao…
- Ngươi ngươi ngươi….. nhanh lên cởi ra thẻ bài đồng giao lại cho đồng đội, cung tên cũng giao lại, thứ cung này không thể rơi vào tay quân Đông Ngô …
Tên Lý Nguyên Phúc vậy mà giơ tay chỉ định năm mươi người, bắt họ giao ra thẻ bài số hiệu của mình, vì chỉ cần dựa theo dãy số này sẽ biết được gia đình của họ mà tiến hành chăm sóc. Cung tên cũng là vũ khí mang tính đặc trưng của Đại Việt nên cần bảo mật. Họ đi lần này để tìm chết cung tên là không cần thiết.