Chương 66: Họa Vô Đơn Chí, Phúc Bất Trùng Lai
Nguyên Quốc để lại 800 thủy quân Việt gốc hán và 400 Việt tộc tại Trúc Động để tổ kiến căn cứ và tiến hành quấy nhiễu Bách Đái thành. 400 người Việt này chính là những người được cứu thoát từ doanh trại thủy quân Đông Ngô. Những bộ lạc ven sông Cầm này cũng cực kì phát triển với chế độ tạo thành nhóm các bộ lạc như của Chiến Bộ lão Hà Tùng, nhưng khi quân Đông Ngô chưng nô dịch thì chúng đã giết sạch tất cả Lang bộ (quý tộc) của các bộ lạc này chỉ để lại Tróc Nọi(dân thường) cho dễ quản lý. Chính vì vậy Nguyên Quốc mới không có những phát hiện gì đặc biệt khi sát nhập tận 3000 dân tại đây.
Nếu tính tổng cả người Việt Gốc Hán và tù binh các loại thì dân số của Khúc Dương giờ đây đã đạt hơn 8 ngàn người. Trong đó có khoảng 1700 là người Việt gốc Hán đa phần họ là nô lệ trèo thuyền Ngụy Thục mà Nguyên Quốc đã giải cứu. Đây là một lực lượng thủy binh cực mạnh nhưng Nguyên Quốc không muốn giao toàn bộ thủy quân cho họ mà quyết định pha trộn giữa quân Việt gốc Hán và quân Việt bản địa tỉ lệ 1:1. Một nửa số người Việt gốc Hán này Nguyên Quốc chuyển họ thành bộ binh để trang bị họ thành bộ binh hạng nặng đối phó hiệu quả hơn với lính chính quy Đông Ngô trên bộ. Còn lại là gần 6000 người hai tộc Âu- Lạc và gần 800 tù binh Hán tộc và Dương Việt tộc. Những người tù binh này Nguyên Quốc quyết định biên chế hết họ vào đội trèo thuyền lúc này đây Nguyên Quốc chỉ cần 10 chiến thuyền qua lại là được mà không cần quá nhiều gây nên sự thiếu thốn binh lực trên bộ.
Vốn dĩ trước kia Đại Việt có tới 1300 lính gốc Việt chính quy nhưng sau trận chiến tại Đồng Mỏ và Đồng muối thì chỉ còn lại gần 1000 mà thôi. Nguyên Quốc cũng đoán được sự có thiệt hại nhưng hắn sẽ chưa biết được thiệt hại lại lớn đến vậy. Cũng may mắn trong 3000 người dân Việt mới thu nhập thì đến hơn 1300 là đàn ông trưởng thành, tuy họ rất ốm yếu do bị lính Đông Ngô hành hạ nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng và bồi bổ một thời gian thì sức lực sẽ khá lên và một phần trong đó có thể tham gia vào quân đội chính quy. Còn lại sẽ thành dân quân vừa luyện tập vừa sản xuất. Khi cần thì có thể thủ thành trì. Lần này khi Nguyên Quốc trở về thì chắc hẳn 500 dân quân cũ đã kinh qua chiến đấu bảo vệ thành sẽ biến thành quân chính quy để đảm bảo số lượng 1500 quân cho Khúc Dương Thành.
Miên man suy nghĩ ngày đi đêm nghỉ cuối cùng sau 2 ngày thì Nguyên Quốc cũng về đến Đồng Muối căn cứ đã cháy rụi. Điểm quan trọng là có tới 13 chiến hạm treo cờ Đại Việt đang neo đậu tại đây, trong đó cả 4 Lâu thuyền dài 50m cũng có mặt nơi này. Quá bất ngờ về hiện tượng này Nguyên Quốc lập tức ra lệnh cho đội 4 chiến thuyền của mình tiến về phía Đồng Muối. Sự thật là trên trũng chiến thuyền này không hề có binh lính thủy quân, nói thật ra cũng có nhưng mỗi chiến thuyền chỉ toàn là người dân Sông Cẩm mới ra nhập Đại Việt thôi số binh sĩ có kiến thức về đi biển chỉ có hơn 100 người làm nhiệm vụ hướng dẫn và điều chỉnh hướng cho các chiến thuyền. Việc bố trí như vậy cực kì mạo hiểm vì Nguyên Quốc thấy được người dân Sông Cẩm chỉ được trang bị vũ trang sơ sài, họ hoàn toàn không có sức chiến đấu. Chỉ cần 500 lính Đông Ngô xuất hiện nơi này thì toàn bộ số chiến hạm này sẽ bị đánh cướp ngay lập tức.
- Khởi bẩn chủ công, Tiểu nhân Lê Cung (cánh cung) Lê Báo Trung úy Trung đội số 23, 24 thuộc Tiểu đoàn 3 trấn thủ căn cứ bờ đông sông Lục Hải xin báo cáo…
Ngay khi Nguyên Quốc từ thang gỗ bắc từ thuyền của hắn tiến lên chiếc Lâu Hạm thì đã được hai tên sĩ quan mồm năm miệng mười quỳ ở đó mà báo cáo… Hai tên này là Trung Úy thuộc về tiểu đoàn 300 người trấn giữ căn cứ Bờ đông sông Lục Hải. Cách phân chia binh lực theo cách hiện đại và có đánh số hẳn hoi đã khiến cho việc quản lý quân đội của Nguyên Quốc rất dễ dàng và dễ hiểu. Vì mọi thứ nơi đây là Nguyên Quốc xây dụng từ đầu vậy nên hắn muốn vẽ vời ra sao cũng được mà không sợ có lực cản từ sĩ tộc giống như ở trung nguyên.
- Nói đi, tại sao lại tụ tập thuyền ngoài khơi như vậy. 2 quân cảng tại Lục Hải không đủ chỗ sao?
Nguyên Quốc không nhanh không chậm mà hỏi thăm tình hình từ hai tên sĩ quan này quả thật cái thời buổi thông tinh không thể thông suốt này khiến Nguyên Quốc chiu đựng hết nổi rồi. Làm bất kì chuyện gì cũng phải dựa trên suy đoán mà không thể nào có thông tin một cách chính xác, hoặc giả thong tin đến nới thì mọi chuyện đã muộn rồi.
- Bẩm chủ công, bốn ngày trước đây Trung tá Bạch Công Ngưu dẫn Tiểu Đoàng trấn thủ Đồng Mỏ và Đồng Khe về đến Khúc Dương thành định bụng bố trí quần nhau với quân Đông Ngô tại thành Khúc Dương. Nhưng tin tức thám báo lại quân Đông Ngô vì bị Chủ công đốt hết chiến thuyền nên trong đêm đã lui chạy. Chúng ta không có cơ hội đuổi theo. Sau đó Bạch Công Ngưu Trung tá muốn tổ kiến xây dựng lại căn cứ Đồng Mỏ vững trãi hơn cao hơn và có các tòa tháp canh trên núi. Thế nhưng…….
Chuyện được hai tên tường thuật một cách ngắn gọn nhưng đầy đủ ý. Hóa ra tên Lục Kiên tướng thủ thành Khúc Dương trốn về phía bắc dừng chân tại thành ấp Ninh Hải. Sau khi nghỉ ngơi một thời gian ngắn thì tên Lục Kiên lại theo thuyền nhỏ tiến về Hợp Phố. Từ đây tên cháu họ của Lục Tốn này đã tập trung một số binh lực của Hợp Phố, Thương Ngô Và Uất lâm tạo thành một đội quân 3 ngàn 500 người từ phía bắc tràn xuống. Vì tất cả binh lính đều là Sơn Việt, Mân Việt không quen thủy chiến do vậy tên Lục Kiên này quyết định tấn công đường bộ. Ngày hôm qua khi đoàn thuyền chở những người dân sông Cẩm từ Khu căn cứ thủy binh Đông Ngô tại Nam Triệu vừa đến được cửa biển sông Lục Hải thì cũng là lúc các cột khói báo hiệu tứ tán bốc lên từ phía quân cảng Bờ Tây Sông Lục Hải.
Lê Loi quyết định cực nhanh, vì hắn đoán được để tấn công vào bờ Tây Sông Lục Hải chỉ có thể là quân giặc từ phía bắc tràn xuống. Mà khu căn cứ Bờ Đông này nếu bị phát hiện thì không có sức kháng cự trên bộ mạnh mẽ như vậy. Huy động toàn bộ sức dân có được từ song Cẩm hắn cho di chuyển hết vật tư, Ballista, Catapult của căn cứ lên các chiến hạm mới thu được và dặn họ chèo ngược về phía Đồng Muối và đóng quân tại đấy. Lê Loi dẫn 200 lính cùng 3 chiến thuyền ngược về phía thành Khúc Dương trợ chiến. Hắn cắt lại 100 lính dưới sự chỉ huy của hai tên sĩ quan này hướng dẫn và điểu khiển nhóm thuyền mới thu được đi về phía Đồng Muối.
Nghe đến đây thì Nguyên Quốc mồ hôi lạnh chảy dòng dòng, nếu không phải Nguyên Quốc chơi bài kì chiêu đốt thuyền quân Đông Ngô thì có lẽ giờ này Nguyên Quốc đã phơi xác trên thành Khúc Dương rồi. Không hẹn mà gặp quân của Lục Kiên cũng tấn công Khúc Dương ngay tại thời điểm quân Đông Ngô từ Kê từ đánh xuống. May là hai cánh quân này không có liên hê với nhau nên quân Kê Từ lui lại, nếu chúng vẫn tiến quân Khúc Dương thì đảm bảo Khúc Dương thủ không nổi. May mắn… quả thật là quá may mắn cho Đại Việt. Có lẽ là trời giúp… Nguyên Quốc thầm nhủ và bắt đầu suy nghĩ kế hoạch….
- Hai ngươi dẫn theo tất cả binh lính có thể chiến đấu đi lên 4 chiến thuyền của ta, chúng ta phải tiếp viện cho Cảng bờ tây càng nhanh càng tốt… chậm trễ sinh biến….
Thì ra trên 4 chiến thuyền cảu Nguyên Quốc chỉ có 100 lính Việt gốc Hán, các tay trèo đều là tù binh hán cả, nay bắt buộc phải bổ sung thêm chỗ lính của Lê Cung và Lê Báo mới có thể tham chiến. 3 ngàn 500 quân không phải chuyện đùa… Đại Việt vừa bị tổn thất quá lớn từ trận chiến Đồng Mỏ và Đông Muối, nếu còn bị 3500 lính Bách Việt này bào mòn nữa thì Nguyên Quốc quả thật chịu không nổi.