Chương 57: Anh Hùng
Quân Đại Việt bân cánh phải cũng học tập mà thực hiên tương tự hành động của cánh trái. Xong cánh phải quân Đại Việt bị công kích nhẹ hơn nhiều do vách đá nơi đây bị nhô ra ngoài khiến việc đu dây đáp xuống của quân Dương Việt rất vất vả. Số lượng của họ không nhiều nên quân Đại Việt có thể ung dung mà đập vỡ các bình gốm chứa dầu về phía quân địch. Tất nhiên nơi đó cũng đang lẫn lộn vào binh lính Đại Việt, nhưng điều kì lại là những binh sĩ Đại Việt này đang gào thét " Đốt đi, đốt đi" họ chấp nhận hi sinh bản thân vì nếu không thế trận quân Đại Việt cực kì không ổn vì 2300 quân Dương Việt đã thừa dịp nháo loạn trên đầu thành mà tiến nhập tới chân thành Ải Đồng Mỏ.
Nhưng sự việc còn chưa xong ở đây. Vì không thể đáp xuống an toàn quân Dương Việt đứng ở hai mỏm đá mà bắn tiễn như mưa xuống đầu quân Đại Việt. Mặc dù có giáp mây và khiên nhưng quân Đại Việt chịu không thấu do tên không bắn chết nhưng xuyên vào gây thương tích chảy máu là có. Một đội quân thủ thành mà chịu công kích kiểu này thì tỉ lệ thất bại là cực lớn. Đúng lúc này thì cột khói truyền tin rút lui đã được truyền đế kịp thời. Mag kể cả không có cột khói này thì Bạc Công Ngưu cũng sẽ rút lui mà thôi. Vì quân Đại Việt không còn khả năng trấn thủ quan ải này. Từng tốp quân theo thang treo cũng như thang máy mà xuống thành một cách nhanh chóng, số còn lại đang nhanh chóng phá hủy hộp dòng dọc trợ lực và các linh kiện phụ trợ kéo dây đà của Catapult và Ballista. Cuối cùng là một màn đập vỡ tất cả các bình dầu và châm lửa đốt trước khi rời đi. Tường thành cao có lợi ở chỗ dù thả không phòng thủ thì quân địch vẫn phải tốn thời gian để di chuyển lên. Lần này quân Đại Việt chỉ có thể đốt thành để ngăn bước chân quân địch mà không thể làm như khu căn cứ Đồng Muối là dụ địch rồi đốt. Vì tất cả hành động của quân Đại Việt đều nằm trong tầm mắt của đám Dương Việt ở trên cao.
Ngay khi quân Đại Việt tập hợp chân thành mà rút lui thì 120 dân quân thợ muối cũng vừa chạy đến nơi. Biết được thông tin của mỏ muối thì Bạch Công Ngưu cũng chỉ đành thở dài mà thôi. Giờ đây hắn chỉ còn 400 binh lính mệt mỏi cùng bị thương khá nhiều, xông về phía Mỏ muối sau đó chưa chắc cứu được ai có khi còn bị quân Dương Việt Tại đây xuyên qua được Ải Đồng Mỏ mà bao vây, lúc đó chính thức toàn quân bị diệt là chuyện bình thường.
- Những huynh đệ tại Đồng Muối đã hi sinh để đảm bảo an toàn cho chúng ta.... Không thể phụ công họ được. Chúng ta mau rút về Đồng Khe... Rồi chúng ta sẽ báo thù... Tất cả bọn chúng sẽ phải chết không toàn thây....... Chúng ta đi...
Công Ngưu gào tướng lên trong nỗi bi phẫn vô ngần. Biết được chuyện của 150 hunh đệ ở Mỏ muối đã hi sinh tính mệnh để bảo vệ an toàn cho 500 huynh đệ tại đây tất cả bunh sĩ tại Đồng Mỏ đều rơi nước mắt. Đoàn quân lầm lũi đi trong bóng chiều tà thi thoảng họ vẫn ngoái lại về phía đông nhìn 4 cột khói đen bay lên tận trời. Bốn cột khói thể hiện lên tinh thần bất khuất, tính hi sinh can trường,và cả tình cảm dân tộc cao thượng trong đó.
Nhưng ít ai biết được trận chiến tại Mỏ Muối quân Đại Việt đã thắng, ít nhất là 120 quân Đại Việt đã chiến thắng 200 quân Đông Ngô Hán tộc. Vì họ còn một người còn sống. Lê Cuốc giờ đây đang ngồi trên đống xác chết. Hắn đang cố dựng lá cờ con chim Lạc bay trên nền trời đỏ, không phải hắn không muốn đứng dậy mà cả hai chân của hắn cụt rồi, cánh tay phải chỉ còn lủng lẳng mà dính vào bả vai do một ít thịt và da nơi đó. Hắn sống sót là kì tich,nhưng hắn sắp chết rồi. Lê Cuốc đã bước tới những bước cuối cùng của sinh mệnh nhưng hắn không quên mà mò lấy lá cờ đã rách, đã cháy một phần, đã lem nhem vì máu mà quấn lên một thanh trường thương rồi dựng thẳng bằng cánh tay trái không còn mấy sức lực. Hắn ngước mắt nhìn lá cờ bay trong gió. Giáng chiều đỏ rực nơi cuối trời, ôi đất mẹ đẹp làm sao. Nhưng có lẽ đây lag lần cuối cùng Lê Cuốc được chứng kiến cảnh đẹp này. Hắn sắp phải chết rồi, nhưng Lê Cuốc mỉm cười thỏa mãn, hắn ngồi đây chứng minh một điều trận chiến này Đại Việt chiến thắng cho dù hai bên đều chết hết thế nhưng hắn là người cuối cùng chết, do đó Đại Việt mới là người chiến thắng.
Tựa vai vào để giữ cán cờ, Lê cuốc run run thò bàn tay vốc lên một nâm đất mà cho vào mồm. Hắn muốn trước khi ra đi có thể thưởng thức được mùi vị đất mẹ, mùi vị đã sinh ra hắn, nuôi sống hắn, mùi vị đã khiến cho hắn có thể hi sinh để bảo vệ. Đất mẹ giờ đây thấm đẫm máu người Việt cũng thấm đẫm máu quân thù, thế nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi thân thương quen thuộc trong đó. Một lần nữa Lê Cuốc ngước nhìn lá cờ Đại Việt hắn chợt há miệng mà cười không ra âm thanh, trong miệng là một đám bùn bầy nhày máu thịt nhìn thật ghê rợ, nhưng đây mới lad anh hùng, anh hùng của Việt tộc. Hắn đã đi rồi....
Đến tận 9h tối thì quân Đại Việt từ thành Khúc Dương mới tới được cứ điểm Đồng Khe, vốn dĩ họ tính thông qua đây để tiến hành tiếp viện cho hai cưa điểm phía trước thế nhưng không được bao lâu thì Bạch Công Ngưu cũng dẫn quân lui về đến nơi. Thế nhưng một cuộc cãi vã giữa vác tướng lĩnh sảy ra kịch liệt ngay tại cứ điểm Đồng Khe. Một phe do Bạch Công Ngưu dẫn đầu quyết phải lui quân về Khúc Dương mà không thủ ngày nào. Phe đối lập là Lý Nhất hắn muốn thực hiện mệnh lệnh của Nguyên Quốc đó là thủ đủ 3 ngày tại căn cứ Đồng Khe.
- Các ngươi ngu dốt, chủ công căn bản không ở chiến trường nên không rõ tình hình địch mà ra chỉ lệnh như vậy. Các ngươi không nhớ những lời dạy trước đây của người sao? Chủ tướng nơi xa trường tùy cơ ứng biến, có thể không nghe lệnh từ bộ lạc. Các ngươi nghĩ những lần họp bàn quân sự là chủ công cần ý kiến ngu dốt của các ngươi sao?.... Là chủ công đang dạy chúng ta cách tự suy nghĩ tự phán đoán tình huống trong những trường hợp đại loại như thế này.... Ở đây ta là Trung Tá là cấ bậc cao nhất, ta yêu cầu rút lui.
Bạch Công Ngưng đứng giữa hội nghị chỉ tay vào nhóm Lý Nhất mà mắng chửi. Quả thật tên này đáng để được đào tạo, chỉ cần hành động này thôi thì hắn đã đủ để đứng độc lập một phương nhỏ địa vàn rồi. Chỉ lệnh thủ ba ngày tại đây của Nguyên Quốc là một sai lầm tiếp theo không đáng có một chút nào. Nó không hề mang một chút ý nghĩa nào về mặt quân sự cả.
- Bạch Ngưu Trung Tá nói có lý, nhưng chủ công dặn vậy chắc có lý do. Có thể chủ công có một sách lược nào đó mà chỉ có thể thành công khi chúng ta thủ đủ 3 ngày tại đây.... Chính vì lý do này ta mới phản đối ngài rút lui...
Lý Nhất cũng chấp nhận lời nói của Công Ngưu có lý, hắn đã xưng ra chức danh của Công Ngưu điều này chứng tỏ Lý Nhất đang rất nghiêm túc rồi.