Chương 44: Tường Tre
Nếu giờ đây quân Đại Việt bắc thang lao lên chiên thuyền cao 3m này thì lại trở thành một cuộc công thành Chiến, lúc đó người bất lợi lại là Đại Việt quân. Cách nhanh nhất là bắn dầu đốt cháy thuyền. nhưng nếu làm như vậy thì còn đâu ra thuyền để mà Nguyên Quốc cướp. Vậy nên lại một lần nữa sự tính toán không bỏ sót của Nguyên Quốc và các sĩ quan lại được hiện thực hóa.
Chỉ thấy từ xa cách 100m thì cây cối, lau sậy như biết di chuyển. Và từ từ tiến về phía bờ sông, trên đường đi thì lau sậy được loại bỏ hoàn toàn lộ ra cấu trúc Tháp công thành bằng Tre. Không chỉ mình Lăng Phúc bên Đông Ngô biết lợi dụng tre làm xe công thành, Nguyên Quốc cũng biết vậy. Mà hắn có thời gian nên làm còn triệt để hơn nhiều. Vì xe công thành của Nguyên Quốc được làm cao 4m có hai tầng và thang di chuyển phía sau. Tần trên dành cho nỏ binh, tần dưới à trường thương binh, đi phía sau là thuẫn binh, giờ đây họ đang ra sức mà đẩy xe công thành tiến lên.
Nhưng có một việc cực kì quái là mà các binh sĩ Đông Ngô nhìn thấy chính là toàn bộ các bãi lau sậy khô héo bên bờ bỗng nhiên di chuyển mà thụt lui lại phía sau. Thì ra toàn bộ lau sậy tại ven bờ này đều là nhân tạo bó thành từng bó mà thôi, chỉ có lớp mỏng ngoài sát song là tự nhiên. Các búi lau này được buộc túm với nhau và có các sợi dây buộc, lúc này đây 70 con trâu đang ra sức kéo lau lùi lại. Nói đùa a Nguyên Quốc không dám dùng hỏa công để đốt thuyền vì hắn cần đánh cướp họ. Nhưng có ai cấm quân Đông Ngô dùng hỏa công đâu. Cúng mà bắn tên có lửa vào các bụi lâu thì quân Đại Việt thành vịt nướng hết. Vì có thời gian chuẩn bị kĩ càng nên cả dọc 500m bờ song này Nguyên Quốc cho 800 lính cắt bằng sạch Lau mà bó lại chỉ để lại một lớp mỏng phía ngoài thôi. Giờ đây từng búi lau bị léo đi tạo thành một khu trống trải không hề sợ hỏa công.
Xe công thành đã áp sát 4 chiến thuyền, hai bên chỉ cách nhau tầm 20m mà thôi, trong lúc đó thì 8 chiếc Ballista cánh thép lại cần mẫn thực hiện nhiệm vụ của mình. Bốn chiếc chiến thuyền lại bị bắn trúng và đang trên đường kéo vào bờ. Quân Đông Ngô hoàn toàn không có cách nào ứng phó với lối chiến thuật này. Bắn trúng kéo vào bờ mắc cạn, xe công thành tiếp cận… chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng hiệu quả thì không thể nào tin nổi. Thuyên chiến Đông Ngô xếp hàng dài trên song không thể nào tránh nổi vì muốn quay đầu một chiến thuyền 20m mà bỏ chạy cong khó hơn lên trời. Ngoài ra các thuyền Đông Ngô đang đi theo đội hình kéo dài nối sát nhau, căn bản là không có không gia để làm bất kì chuyện gì cả. Chỉ có 3 chiến thuyền cuối cùng kịp chuyển hướng quay đầu chạy ra cửa biển Lục Hải mà thôi. Chúng chạy thoát vì chúng di sau cùng, sau lượt bắn thứ ba của mình trong lúc các Ballista cánh thép đang lên đạn thì 3 chiến thuyền kia cũng kịp chạy biến.
Giờ đây là màn đối kháng giữa 8 chiếc xe công thành làm bởi nhiều lớp tre và 10 chiến thuyền mắc cạn trên bờ sông. Nhưng sự việc kéo thuyền của người Đại Việt rất ảo diệu, họ kéo cho 10 chiếc thuyền này túm tụm mắc kẹt lại một chỗ, từ đó mặt tiếp xúc thực tế mà quân Đông Ngô đạt được chỉ có 6 chiếc chiến thuyền mà thôi. Trong khi đó các xe công thành dàn hàng ngang san sát nhau tạo nên một bức tường thành liên tiếp dài đến hơn 100m (mỗi chiếc xe công thành tre bề ngang hơn 10m). Sự liên kết này khiến các binh sĩ Đại Việt trong các xe công thành có thể tự do di chuyển qua các xe, do đó có thể tụ tập binh lực ở bất kì đâu họ muốn. Tầng hai của xe công thành cao hơn so với tầng lâu của đối phương 2m nó được dành cho nỏ thủ chứ không phải cung thủ. Những chiếc nỏ này được chế tạo từ chính các chiếc cung tre phức hợp trợ lực của quân Đại Việt. Vì Nguyên Quốc đoán trước ra sự việc sẽ diễn ra chiến đấu tại cự ly gần như vậy nên hắn đã lệnh cho toàn dân chế thân nỏ, còn công tượng chế lẫy nỏ. chỉ cần lắp cánh cung vào thì thành nỏ, tháo ra thì vẫn là cung bình thường. Tất nhiên loại nỏ không chuyên này không có được sức mạnh thực sự của nỏ nhưng nó có hai ưu điểm. Một đó là có thể nhắm bắn thoải mái qua lỗ châu mai, quân sĩ sẽ được bảo vệ an toàn tuyệt đối. Thứ hai thời gian ngắm bắn cực lâu mà không sợ mỏi tay như giương cung. Vậy nên họ có thể nhởn nhơ mà tác chiến cả ngày không mệt. Với lợi thế cao hơn 2m so với tầng lâu cảu đối phương và cao hơn đến 4m so với sàn thuyền, lại được yểm hộ bởi lớp tường tre phía trước dày đến 4 lớp thì Nỏ thủ Đại Việt không khó khăn gì mà thoải mái hạ thủ các cung thủ đang bại lộ trong tầm ngắm của họ.
Tầng dưới của Xe công thành cũn là cấu trúc lỗ châu mai dành cho trường thương với các cây thương dài đang tua tủa thành nhiều lớp. Quân đao thuẫn thì tự do phòng thủ phía sau tường tre chủ yếu tập trung hai bên cánh để phòng ngừa quân Đông Ngô liều mạng đổ bộ rồi tấn công qua hai cánh tường thành rồi vòng ra phía sau quấy phá. Phía đằng xa là hơn 100 kị trâu và 6 thớt voi đang nghỉ khỏe chờ đợi đả kích và đàn áp nếu bộ binh của quân địch đổ bộ.
Trận chiến trở nên rất nhàm chán với sự đấu cung tên giữa hai bên. Tốc độ bắn nỏ tất nhiên rất chậm nếu so với cung tên, nhưng trong tình trạng bắn thằng này thì lại quá hiệu quả, phát phát thấy máu. Việc cau họ là nhắm thật kĩ, bắn là phải trúng. Còn bên Đông Ngô thì điên cuồng bắn tên, số lượng cung thủ của họ gấp đôi số nỏ thủ của Đại Việt vì Đại Việt quân còn phải phân ra kị binh tượng binh trường thương và đao thuẫn thủ. Vậy nên mũi tên từ thuyền chiến quân Ngô là Phô thiên cái địa mà…. găm vào tường tre… và chỉ thế mà thôi…. Chỉ có mấy chiếc đại nỏ trên thuyền là có vẻ có uy lực khi bắn thủng đến 2 lớp tre cảu mặt trước trường thành.
Đấu tên chính thức diễn ra đã 30 phút nhưng chưa có một quân Đại Việt nào "may mắn" bị thương. Chỉ có một tên xui xẻo xách nước lên cầu thang tần hai bị trượt chân mà gã dập mông. Chỉ có vậy mà thôi. Nhưng bên quân Ngô thì ít nhất có trên 150 người vừa chết vừa thương nói chung không thể tham chiến tiếp. Nghe thì nghịch lý nhưng chúng lại hữu lý đến vô cùng. Vì bất kì quân đội nào cũng có điểm yếu của nó và Nguyên Quốc đã tận dụng đủ lợi thế của mình mà đánh vào điểm yếu của đối phương.