Chương 46: 800 nô lệ
Nơi Bờ Đông quân Đại Việt đang cong đuôi cứu hỏa chiếc thuyền bị cháy. Không phải họ tiếc gì cái thuyền này mà họ đang cố cứu người. Trong mỗi thuyền có đến 80 tên nô lệ đang bị gông cùm trong tầng dưới của thuyền, đây là những tay chèo của Đông Ngô. Số quân đội còn lại của Đại Việt tiếp nhập các thuyền đang mắc cạn của Đông Ngô để lùng bắt những kẻ sót lại thì họ phát hiện đám người bị gông cùm này.
Đám nô lệ chèo thuyền này là lính Ngụy hoặc Thục bị bắn trong các trận chiến tại Trung nguyên, họ đều là những người trẻ khỏe chính vì vậy bị Đông Ngô tận dụng thành các nô chèo. Nhưng Nguyên Quốc sáng mắt, đây sẽ là lực lượng chiến binh của hắn đấy, vì những người này không có sự lựa chọn nào cả, giờ đây họ cách quá xa đất mẹ rồi, chỉ có thể trở thành quân đội của Đại Việt, sau vài năm cưới vợ sinh con tại mảnh đấ này, học ngôn ngữ, văn hóa nơi đây thì họ chính là người Việt rồi. Nguyên Quốc tin rằng với chính sách đối xử tiên tiến cùng với những hiểu biết của hắn về máy móc cơ khí phục vụ sản xuất thì đời sống của người Việt gốc Lạc – Âu cũng như người Việt gốc Hán sẽ bay vọt về cả chất và lượng. Đến khi đó có đánh đuổi những kẻ Việt gốc Hán này cũng không đi. Bởi có quay về trung nguyên thì họ cũng là tầng lớp thấp nhất, nghèo khổ nhất, bị lôi ra chiến trường làm kiến hôi mà thôi.
Vậy nên 80 người trên con thuyền đang cháy ở mặt sàn và tâng lâu kia là tài sản của Đại Việt, Nguyên Quốc tất nhiên không thể lãng phí được. Việc cứu hỏa cũng như đập phá thân thuyền để cứu hộ diễn ra hết sức nghiêm túc trước ánh mắt cảm động vô bờ bến của nô lệ trên các thuyền không cháy. Còn về cảm giác tìm được đường sống trong cõi chết của 80 nô lệ trên con thuyền đang bốc cháy ngùn ngụt thì khó có lời nào có thể mô tả hết. Cả đám khóc mà quỳ dưới đất lạy lục cảm ơn các binh sĩ Đại Việt. Chỉ có những ai bước một chân vào tử vong lộ mới hiểu được cảm giác của họ lúc này là gì. Phải nói họ dành tình cảm biết ơn trân thành và sâu sắc nhất cho những ân nhân đã cứu vớt mạng sống của họ. Đừng tưởng công việc cứu hộ dễ dàng, hơn 20 tên bị bỏng đang ngồi bôi thuốc đằng kia là đủ biết tình thế khó khăn ra sao.
Lúc này trên bục cao của thành tre Nguyên Quốc đang đứng đó. Rất nghiêm nghị mà phát biểu.
- Các ngươi ở đây gồm 800 người có Thục dân, Ngụy dân... Nhưng ta nói để các ngươi rõ, các ngươi đang đứng trên mảnh đất Đại Việt rất xa ở phía nam. Cách nơi các ngươi được sinh ra cả vạn dặm... Ta có thả các ngươi đi thì các ngươi cũng không về nổi, cuối cùng lại bị kẻ thù của các ngươi bắt được và biến thành nô lệ một lần nữa. Ta cho các ngươi một cơ hội ở lại nơi đây, được trở thành người Việt, là người Việt gốc Hán nhưng được đối xử công băng như người Việt bản địa. Các ngươi sẽ được phân ruộng tốt, được cung cấp lúa giống, được cung cấp vật phẩm canh tác… ai không thích làm nông thì có thể đi lính được bao ăn và trả tiền lương, có tiền rồi cưới vợ sinh con là chuyện bình thường. Ta ở đây muốn hỏi các ngươi muốn một lần nữa muốn làm nô lệ cho Đông Ngô hay một lần nữa đứng dậy làm người, trở thành Người Việt.
Lúc này thì tên thư sinh Cao Thích đứng phía dưới mà nghiến cổ lên gào tướng phiên dịch lại ý của Nguyên Quốc cho đám nô lệ chèo thuyền nghe. Đúng như những dự đoán các nô lệ này nghe xong thì kích động khôn nguôi, bọn họ quỳ lạy mà cả tạ mà hô to lên rằng ta muốn làm người Việt. Nhưng lúc này tên Cao Thích lại giơ tay làm kí hiệu im lặng sau đó hắn nói với chúng nô lệ.
-Muốn làm người Việt phải học tiếng việt, học văn hóa việt. Bắt đầu từ câu "ta muốn làm người Việt", hãy nói bằng tiếng Việt câu nói này… nhắc theo ta.
- TA MUỐN LÀM NGƯỜI VIỆT …. Tên Cao Thích vậy mà hô to câu này bằng tiếng việt cho chúng nô lệ Hán nhân nghe..
Vậy là 800 nô lệ Hán nhân thuộc hai nước Thục, Ngụy đồng thanh bắt trước mà hô vang…
-- TA MUỐN LÀM NGƯỜI VIỆT….- TA MUỐN LÀM NGƯỜI VIỆT….- TA MUỐN LÀM NGƯỜI VIỆT..
Tiếng hô vang vọng cả một vùng, vang qua cả các binh sĩ Đại Việt trên bè tre đang quay trở lại sau khi lùng bắt binh lính Đông Ngô nhảy xuống sông.
Nhìn đám binh sĩ Đông Ngô đang bị áp giải lên bờ, lại nhìn những chiến thuyền nằm mắc kẹt, sau đó quay qua nhìn chúng nô lệ Hán tộc vừa thu phục thì một ý tưởng lại nảy sinh trong đầu Nguyên Quốc. Lúc đầu hắn muốn chưng dụng mọt số thủy binh Đông Ngô ép họ dạy kĩ thuật đi thuyền cho binh lính Đại Việt. Nhưng cách cưỡng chế này khả năng nhiều tác dụng ngược, do bọn lính Đông Ngô có thể dấu mài mà không chỉ hết. Nhưng lúc này tì tốt rồi, tự nhiên có đám nô lệ Hán tộc từ trên trời rơi xuống này thì khác. Trong mấy trăm tên nô lệ này chắc hẳn có một đám biết đến thủy chiến. Lý do cực đơn giản, quân Ngô không mấy mạnh về lục binh và kỵ binh, điều này thấy rõ trong trận Xích Bích thì việc ngăn chặn các hướng bộ binh cùng Kỵ binh quân tào thì thường do bên lưu bị đảm nhiệm Lưu Bị. Ngay cả lúc này đây khi Đông Ngô lập thành một trong ba thế lực lớn nhất của Trung Hoa thì lực lượng Kị binh của họ không thể sánh cùng Ngụy, bộ binh thì kém Thục. Nhưng Thủy Binh thì Đông Ngô vẫn là nhất, do đó nếu co va chạm thì Đông Ngô thường là thắng các trận thủy chiến. Nô lệ cũng từ đó mà ra thôi… theo Nguyên Quốc suy luận thì trong số này có không ít kẻ biết điều khiển thuyền đâu.
- E hèm ai trong số các ngươi sẽ đi làm binh, ai về làm nông có thể đưng ra… bên phải là binh bên trái là nông…
Tên Cao Thích vừa chưa phiên dịch hết câu thì 800 tên nô lệ đã ào ào chạy qua bên phải. Nói chuyện đùa a, vùng này bọn hắn chưa bao giờ canh tác, không biết làm có đủ ăn không. Nghe vị thủ lãnh trẻ tuổi kia nói đi làm binh được ăn no, còn được phát lương mang về tích lũy cưới vợ, đẻ con. Chuyện tốt này ở trung nguyên làm gì có. Ở nơi đó bọn họ là bị " chưng binh" ép buộc đi lính, ra chiến trường…. được ăn no là tốt rồi lấy đâu ra trả lương.. chỉ có các sĩ quan mới có, hoặc lính thuộc dòng chính thân quân của các tướng lĩnh mới có đãi ngộ này a. Không ai bảo ai 800 tên chen trúc tranh đoạt nhau mà chạy qua bên phải.
Lúc này Nguyên Quốc mới ngớ ra, không ngờ tụi này muốn đi làm binh. Vậy nên hắn đành ra một sắc lệnh nữa:
- Chỉ tuyển 400, ưu tiên người biết điều khiển thuyền, biết thủy chiến những người như vậy bước lên phía trước….
Đùa à toàn quân của Nguyên Quốc giờ đây mới có 1200 Việt tộc, tuyển tận 800 Hán binh có mà loạn cả bày. 30% số quân là Hán tộc thì còn nghe được. Thế nhưng đầu của Nguyên Quốc to như cái đấu rồi vì 800 tên nô lê này cùng chạy lên phía trước theo sau tiếng phiên dịch của Cao Thích.