Chương 40: Toàn dân chiến
Tên tướng quân này cũng láu cá, hắn tụ binh lại 1100 người mà tấn công một mặt của thành thôi vì thế hắn loại bỏ được một nửa số đinh đã rải ra của quân Đại Việt. Tiếp theo hắn hại lệnh cho quân đôi chặt tre tạo thành một cái xe đơn sơ cao 3m rộng 10m. Nói là xe cho oai thực ra là một khối hình hộp chữ nhật cao 3 m, bề ngang 10 m, dọc chỉ 3 m buộc bằng chính dây leo. Phía trước treo đầy khiên để phòng chống đạn đá của Catapult. Chúng được binh lính núp phía sau mà đẩy thẳng về phía thành Khúc Dương.
Đừng khinh thường loại xe tre đơn xơ này, cấu tạo của tre dằng chặt vơi nhau cực kì bền chắc. căn bản đạn 30kg rất khó phá vỡ, may ra chỉ có những chiếc Trebuchet hay những chiếc Catapult cỡ to bắn đạn 50kg may ra mới có thể phá vỡ sau 1 lượt bắn.
Chiếc " khiên " khổng lồ được đẩy trượt trên đường đã cày hết đinh thép lê hoặc nén chúng xuống đất, do đó đinh thép không còn tác dụng. Nhưng rất may là chiếc xe này không có bánh vậy tên tốc độ cực chậm, nó lại thành mục tiêu sống cho 8 chiếc Catapult nã đạn (4 chiếc bên thành Nam chuyển về thành Tây để bổ xung). Đạn của họ lần này là đạn bình gốm có chứa dầu, bên ngoài quấn dây tẩm dầu đốt sẵn, khi va chạm thì bình gốm vỡ ra dầu sẽ bốc hỏa mà cháy bừng bừng.
Tất nhiên mục tiêu to như chiếc xe tre này thì cũng khó bắn trượt, chỉ có 2 bình gốm không trúng đích mà thôi. Tre là trẻ tươi khó cháy, nếu bắn mũi tên lửa thì không tác dụng. Nhưng bình gốm chứa dầu thì khác, chúng cháy là do dầu chứ không liên quan đến vật kiệu chúng đốt. Ngay cả sắt thép thì các binh gốm này cũng gây cháy bề mặt đến khi vết dầu cháy hết thì thôi. Xe tre bốc cháy bùng bùng, từng vệt dầu bắt lửa bay tứ tán làm cho rất nhiều binh sĩ Dương việt bị dính bỏng mà kêu la vang trời. Xong lũ này vẫn rất ngoan cường mà tiến lên. Bình dầu vẫn cứ bay và bốc cháy hừng hực, nhìn cái xe tre như một ngọn đuốc khổng lồ rồi. Tiến được thêm 30m tức là cách Khúc Dương thành 170m thì xe tre giải thể lý do là các sợi buộc bị cháy đứt rồi. Quân Dương Việt tại bỏ chạy tứ tán về phía sau. Lần này tấn công họ không có người tử thương nhưng bị bỏng cháy gây nên mất sức chiến đấu tầm 40 người.
Nhưng phương pháp xe tre có hiệu quả, mà Tre thì có đầy khắp nơi xung quanh vậy nên Dương việt lại làm xe mà nhích dần lên, xe bị bắn cháy họ lại chạy đi làm xe mới. Trận chiến biến tướn thành "cù nhây chiến" hai bên dành nhau từng mét trên chiến trường. Một phe thì cố sống cố chết tiến lên một phe thì liều mạng đẩy đối thủ lui lại. Nhưng với sự bền bỉ liều lĩnh không sợ chết thì cuối cùng quân Dương Việt cũng tiến vào khu vực 100m. Ở vị trí này máy bắn đá Catapult không thể tiến hành bắn vượt tường để tấn công nữa rồi. Sau khi chịu tổn thất 300 binh sĩ loại khỏi vòng chiến đấu thì quân Dương Việt cũng tiến vào phạm vi an toàn hơn.
Nói là an toàn hơn vì họ giờ đây thuộc phạm vi tấn công của cung thủ Đại Việt. Thật ra lực lượng thủ thành chỉ có 300 binh sĩ chuyên nghiệp mà thôi. Trong đó bao gồm100 đao thủ binh, 100 trường thương binh và 100 cung thủ. Nếu chỉ có 100 cung thủ thì lực uy hiếp dành cho gần ngàn quân Đông Ngô dường như không quá lớn, nhưng thực thế số cung thủ của người Đại Việt là không có hạn chế. Hầu như mọi người Việt cổ đều biết bắn cung, dù ít dù nhiều. Vì kể cả những người đã định cư bên cạnh các dòng sông để trồng lúa nước vẫn phải đối mặt với những nguy hiểm đến từ rừng rậm. Bởi tuy nói là đồng bằng nhưng lúc này đây 90% diện tích Giao Châu vẫn là rừng, nói một cách công bằng thì mặc dù nền văn hóa Đông Sơn rực rỡ nhưng họ quả thật số lượng dân còn quá ít để khai thác đủ diện tích. Những bãi bồi xung quanh các lưu vực sông đã đủ phục vụ cho phần lớn nhu cầu lương thực, vậy nên khai hoang với quy mô lớn hoàn toàn không thiết thực. Vì sống cạnh rừng nên không ai là không biết săn bắn, chỉ là đồng bào miền núi thì tốt hơn đôi chút so sánh với người dân định cư đồng bằng mà thôi.
Chính vì vậy giờ đây 100% số người trên tường thành đều cầm cung tên chuẩn bị chiến đấu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Đông Ngô quân và Dương Việt quân cũng là 100% biết bắn tên. Đơn giản Đông Ngô tác chiến trên thuyền là chủ yếu, mà chiến đấu trên thuyền thời điểm này chính xác là bắn nhau bằng cung tên. Vậy ra thủy quân Đông Ngô là lực lượng cung tiễn thủ cực mạnh. Còn về Dương Việt thì thuần là dân miền sơn cước nên bắn tên không phải là gì xa lại với họ. Nhưng cuộc đọ sức cung tên này quân Đông Ngô lép vế hoàn toàn. Đơn giản số lượng cung thủ của Đại Việt là trên 1300 người, trong khi đó cung thủ của Đông ngô chỉ là 300 người mà thôi.
Tại sao lại có sự chênh lệch đáng kinh ngạc như vậy. Đơn giản vì cung phức hợp được làm bởi sừng, gỗ keo và da thú của Đông Ngô không hề dễ chế tạo. Họ là phe mạnh nhất trong Tam quốc về số lượng cung thủ, nhưng dù vậy chỉ có 1/3 số quân được trang bị cung mà thôi.
Còn về Đại Việt sau quá nhiều trận chiến tiêu diệt quân Đông Ngô trong những tháng ngày qua cùng với việc thu được kho chiến lược tại Khúc dương thì số cung họ thu được lên đến gần ngàn thanh. Số mũi tên cả trên chiến trường lẫn trong kho Khúc Dương là gần 2 vạn mũi tên, cộng thêm mũi tên tre đầu đồng mà Đại việt sản xuất liên tục thì quá nhiều. Ví như mũi tên che chẳng hạn, nếu trước kia là cong lưng ngồi vót mũi tên thì gờ đây là chẻ che thành các thanh nhỏ sau đó đưa qua máy vót quay tay một lát là có được mũi tên to nhỏ đều tăm tắp. Có dụng cụ sắt, lại thêm khối óc của tên thợ rèn làng Đa Sĩ thì mọi chuyện đều có thể sảy ra. Mà ngay trong lúc trên thành đang chiến đấu thì phụ nữ và trẻ em vẫn đang ngồi trong những căn nhà vách đất an toàn mà quay tay làm tên. Lò rèn vẫn sáng rực với
những thỏi đồng làm mũi tên được đúc liên tục. Nói chung là họ có đủ mũi tên để cho 1300 người bắn đến nhuyễn tay. Mà tại sao lại 1300 người bởi vì mấy tên thiếu niên hơi lớn và mấy phụ nữ khá khỏe mạnh cũng mặc áo giáp mây phòng hộ mà lao lên đầu thành bắn tên rồi. Đây đúng là toàn dân kháng chiến, toàn diện kháng chiến của tộc ta. Tinh thần này bắt nguồn từ rất xa xưa như vậy đấy.