Chương 26: Phao Chuyên Dẫn Ngọc
Lúc này đây cả hai đội vận lương phía bắc và tây bắc đã trở về nhưng đội phía nam thì không có tin tức. Chủ tướng quả nhánh quân Đông Ngô này là Lục Kiên mộ người họ hàng chi thứ trong tộc của Lục Tốn. Hắn đã mường tượng ra tinh huống không hề đơn giản ki cử ra hai nhóm thám báo mà không có tin tức phản hồi. Hai nhóm thám báo này toàn quân bị diệt, không có một ai quay trở lại, với tình huống này có phái thêm thám báo cũng là bánh bao thịt ném chó. Vậy nên sau gần 2 tuần nhẫn nhịn theo kế sách " Địch bất động ta bất động" thì cuối cũng tên này cũng không chịu nổi mà cử ra 300 lính làm tiên phong đi dò xét hai nơi quặng đồng và mỏ muối phía nam. Đi sau 300 quân tiên phong là đội ngũ 500 binh chỉ cách nửa ngày đường. Tướng tiên phong là Lăng Phong, tướng Trung quân là Lăng Phúc, cả hai đều là con cháu nhà họ Lăng tại Đông Ngô. Lần này vậy mà Lục Kiên dốc một nửa binh lực của thành Khúc Dương tiến hành truy kích kẻ thù chưa biết mặt.
Điều này cũng la do Lục Kiên cũng thuộc dạng thao lược binh thư. Một tuần chờ đợi thêm mà không xuất binh là có cái lý cảu hắn. Lục Kiên đang chờ đợi sự phản hồi của binh lính từ hai khu mỏ muối và quặng đồng. Hai nơi này thiếu lương chắc chắn phải cử người khẩn cấp mà báo cáo về Khúc Dương đòi lương, nhưng tận gần 2 tuần mà ngay đến tăm cũng không sủi lên một cái. Chứng tỏ hai điều, một đó là quân địch khá mạnh có thể tiêu diệt hết cả hai mỏ binh lính cộng thêm một đám vận lương. Hai đó là đường liên lạc giữa hai mỏ và thành Khúc Dương bị gián đoạn. Dù là tinh huống nào thì cũng nên điều binh lực một cách mạnh nhất mà đối phó. 800 binh đã là cực hạn của Khúc Dương Thành lúc này.
Nghe được tin tức này thì Nguyên Quốc họp bàn các sĩ quan và vạch ra sách lược, trong buổi họp hắn cho từng người sĩ quan quân đội phát biểu ý kiến về cách đánh. Nhưng hầu hết các ý kiến rất ngô nghê và ấu trĩ, không gì ngoại trừ mai phục chặn đánh ở các vị trí mà họ cho là có thể mai phục. Nguyên Quốc thì ở một bên kiên nhẫn phân tích từng ý kiến một về mặt chiến thuật không hợp lý cho họ nghe. Đây là một cách giảng dậy trực quan nhất mà Nguyên Quốc muốn dành cho bọn họ. Đây là những nòng cốt để sau này thành lập nên quân đội hùng mạnh của Nguyên Quốc vậy nên họ phải có năng lực tự mình lãnh quân, thế nên việc dạy dỗ là không thể thiếu được.
- Thứ nhất Mân Việt và Dương Việt cũng như chúng là là tộc Việt, chúng chiến đấu cận chiến rất tốt nhất là quần nhau trong rừng. Mai phục bọn chúng rất dễ bị úp ngược lại. Qua trọng là phía sau chúng còn 500 quân lúc nào cũng có thể ập tới. Đánh đến cùng chúng ta có thể thắng nhưng cong được mấy người. Có câu thượng binh phạt mưu. Nay ta dậy các ngươi hai mưu kế của người xưa: " Ám độ Trần Thương và Phao Chuyên Dẫn Ngọc". Kế sách như sau….
Các sĩ quan nghe song thì bừng bừng tỉnh ngộ, họ nhanh tróng tỏa ra để làm những việc được phân phó. Vì lần này nếu chiến thắng 800 binh Đông Ngô thì sẽ có một lượng lớn sắt thép vào tay vậy nên Nguyên Quốc ra lệnh nổi lửa mà rèn đúc hết 300kg thép non cong lại thành những vật hữu dụng cho trận chiến lần này. Tiếp theo là một loạt thay đổi về mặt trang bị mà họ cần phải thực hiện trong hai ngày, vì sau hai ngày quân Dương Việt sẽ áp lại đây ngay lập tức. 100 chiến sĩ thuộc hậu cần doanh không kể ngày đêm mà thực hiện ché tác các dụng cụ "gây án". 300 dân thường cùng 400 binh sĩ cũng không nhàn dỗi mà tham gia lao động theo phân công của Nguyên Quốc. Kế sách ra sao thì hạ hồi phân giải thế nhưng khí thế lao động thì cực kì náo nhiệt.
Buổi chiều 3 ngày sau khi toàn bộ quân doanh của Nguyên Quốc đang ăn uống vui vẻ, thịt cá đề huề, rất là sang trọng thì một thám báo chạy nhanh vào vội vàng thưa.
- Bẩm chủ công quân tiên phong của địch cong cách 5 km (ta quy đổi luôn cho dễ hình dung nhé, cứ coi là Nguyên Quốc đã dạy bọn họ về cách ước lượng khoảng cách)
- Tất cả rút lui… Nguyên Quốc dừng ăn mà ra lệnh….
Toàng bộ doanh trại già trẻ lớn bé ầm ầm rút quân, họ đã chuẩn bị sẵn từ trước vậy nên việc rút quân rất nhanh chóng, lương thực đã được Trâu, voi chuyển đi từ hai ngày trước rồi. Vậy nên việc di tản là cực nhanh, quái lạ là nơi này không có phị nữ và trẻ em mà chỉ có 400 quân chính quy mà thôi. Thì ra số người này đã sớm rút từ lâu rồi.
400 binh lính vác theo lương khô ăn cho 2 ngày và thẳng tiến vào rừng. Chỉ một lát sau nơi này vắng tanh không một bong người, chỉ còn lại những bàn tiệc đầy thịt thú rừng và cá chứng tỏ rằng nơi này đã có người từng ở mà thôi.
Đến cuối giờ chiều, khi bầu trời gần như tối hẳn thì một đám quân Đông Ngô vũ trang kĩ càng xuất hiện tại khu quặng đồng doanh trại.
- Thưa tướng quân, lũ giặc cướp vừa mới rời đi không lâu, hẳn là chúng biết chúng ta tới nên vội vàng bỏ chạy, đồ đạc ngổn ngang… bếp lửa vẫn còn nóng.
Tên tướng quân tiên phong họ Lăng tên Phong này cau mày mà tức tối, giá như đến nhanh một chút có phải đã lập được công lớn rồi hay không.
- Chúng chạy hướng nào?
- Thưa tướng quân chúng chạy vào rừng hướng Đông. Chúng ta có đuổi theo hay không ạ?
- Không cần, hướng đông chắc chắn là lui về bên Mỏ Muối, giờ trời tối rất khó hành quân, ngày mai chúng ta đi lộ lớn về hướng mỏ muối sẽ nhanh hơn chúng đi rừng. Hạ trại nơi này ăn uống tại chỗ, kiểm tra xem trong trại của chúng có gì bất thường hay không.
Quân lính Dương Việt ùa vào trong doanh trại kiểm tra chỉ thấy thức ăn thịt cá đuề huề bày trên chiếu hay chõng mà thôi, không có một thứ gì đáng nghi ngờ cả. Mấy tên đói bụng đánh bạo vớ thịt cá lên ăn bừa. Sở dĩ không ăn vì họ sợ bị hạ độc trong đó, nhưng mấy tên này ăn xong thì mãi không làm sao. vậy là Dương Việt quân ầm ầm mà tranh cướp nhau thịt cùng cơm nếp. tên Lăng Phong cũng ngồi trên chiếc chõng trẻ cao nhất, nơi này có một chiếc nồi đồng bên trong toàn là thịt heo rừng cùng rau dại. Một tên lính Dương Việt bịt bắt đến thử độc, hắn thử tận 3 miếng mà không sao, sau đó liếm mép thòm thèm xin tướng quân cho thử tiếp. Xong ten này bị một đá vào mông mà bay ra xa.