Chương 18: Than Đá

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 18: Than Đá

Ngày hôm sau chính là một quá trình tưng bưng chọn quân, ai cũng muốn trong tay mình có quân đội mạnh nên chả ai nhường ai. Lý Nhất, Lý Nhị thuộc quyền cai quản cảu Bạch Công Ngưu, Lý Tam Lý Tứ thộc quyền cai quản của Lý Đại Hổ, Lý Ngũ bơ vơ một mình một cõi. Lão già Nguyễn Kê Đả là huyện quan quản lý 62 người gài phụ nữ một số thanh niên không nhập ngũ và trẻ em cộng thêm 72 tên tù binh. Tất cả nằm dưới sự quản hạt của Nguyên Quốc chủ công. Cơ cấu là rất rõ ràng.

Trước kia Lý Tam và Lý Tứ là cận vệ của Bạch Công Ngưu nhưng giờ đứng bên trận doanh của Lý Đại Hổ nên chúng tranh dành quyết liệt các chiến binh chất lượng tốt. Nguyên Quốc cũng không quan tâm mà để chúng tự dang xếp. Nói chung làm người lãnh đạo nếu để thuộc cáp cả lũ ôm nhau một đoàn thì cũng không phải tốt quá, cũng nên phân hóa một phần. Đây là đạo đế vương mà Nguyên Quốc quá quen thuộc khi học sử. Cuối cùng đó là 4 tên Lý Nhất đến Lý tứ đấu vật để xem ai là người chọn trước ai sau. Nguyên Quốc vỗ tay tán thành cách làm này.

Tiếp theo sẽ đến công đoạn phân chia chủng loại binh lính. Vì có 4 trung đội binh lính thế nên Nguyên Quốc phân ra 2 trung đội trường thương 1 trung đội đao thuẫn binh và một trung đội cung tiễn thủ. Còn tượng binh chỉ có một con nên biên chế thành vật cưỡi cảu Nguyên Quốc. Đã có phân chia rồi thì cứ vậy mà luyện tập thôi. Trung đội phụ binh được đào tạo thành đao thuẫn thủ để có thể tham chiến bất kì tình huống nào.

Khi cơ cấu đã hoàn thiện thì mặt trang bị lại nổi cộm. Nguyên Quốc là thợ rèn sắt chính cống, hắn không thể nào để quân đội mình cầm mấy thanh sắt non này mà ra chiến trường được. 50 phụ binh của Lý Ngũ chỉ có thể một ngày luyện tập 1 tiếng đồng hồ thôi còn lại thời gian sẽ theo Nguyên Quốc đi học rèn sắt. Thời gian dành cho đội quân này để hoàn thiện mình chỉ có hai tuần, vì sau đó họ sẽ rơi vào hoàn cảnh thiếu lương. Do vậy mọi công tác phải gấp rút thực hiện trong hai tuần này, cả rèn binh khí, luyện binh, chế tạo cung tên. Công việc thật không nhẹ chút nào.


Chiều ngày hôm đó Nguyên Quốc dẫn theo 50 binh sĩ trung đội Lý Ngũ áp giải 70 tù binh đi ra ngoài. Vì Nguyên Quốc muốn khai thác than đá để phục vụ quá trình luyện thép cho tốt hơn. Ngoài ra hắn đã phân phó binh lính lùng xục tất cả các thực vật có thể ép ra dầu để tạo nên loại dung dịch tôi thép. Đây mới là bí quyết của hắn để tạo ra thép có độ cứng tốt hơn.

Mà vị trí những hòn núi có các cục " đá đen" thì mấy người dân thuộc bộ Lục Hải này thừa sức biết, chẳng qua họ không biết dùng chúng vào việc gì mà thôi. Theo như lịch sử thì đến cuối thế kỷ 17 thì người Việt Nam mới biết đến và sử dụng chúng (khoảng cuối thế kỷ XVII, có một tiều phu, sau một trận mưa lớn, đi kiếm củi ở vùng núi Đông Triều, thấy những tảng đá đen óng ánh, xù xì trồi lên mặt đất. Khi lấy mấy hòn đá đen ấy kê làm bếp đun nấu thì thấy nó bén lửa cháy đỏ rực và toả ra khí nóng kỳ lạ. Người tiều phu lượm mấy hòn đá đen chạy về báo quan. Viên quan đứng đầu tỉnh Quảng Yên khi ấy rất lo sợ, vội vã cho vật lạ vào hòm, niêm phong cẩn thận, rồi cử người, ngựa chạy suốt ngày đêm về kinh đô tâu trình. Triều đình cho đấy là "quái thạch"). Nhưng giờ đây Nguyên Quốc quyết định khai thác "vàng đen" để thực hiện ý đồ công nghiệp hóa ngành luyện Kim ở Giao Châu này chỉ có như vậy hắn mới có tiền vốn mà đấu với Đông Ngô Hùng mạnh.

Tấtt nhiên trên con đường di chuyển thì 50 binh sĩ Đại Việt sẽ mặc đồ lính Đông Ngô cầm vũ khí quân Đông Ngô, còn Dương Việt binh lình thì được thay khố của người Lạc Việt cắt tóc ngắn và cởi trần. Cái này tạo nên giả tượng là quân Đông Ngô đang áp giải tù binh nên rất khó bị lộ tẩy. Nhóm người Dương Việt đều bị trói tay gánh tre (năm người đến 10 người sẽ bị cùng trói tay vào một thanh tre mà di chuyển, cực kì khó bỏ trốn).

Nhưng khi còn cách bãi khai thác tầm 2km thì từ trên lưng voi Nguyên Quốc nhìn thấy lấp ló trong bụi rậm mấy em bé Việt cổ, sau đó chúng sợ hãi chạy biến trong rừng khi tưởng nhầm đội quân của Nguyên Quốc là giặc Bắc.

Nguyên Quốc liền gọi hai tên binh lính nhỏ thó nhanh nhẹn đến mà dặn dò mấy câu, chỉ trong phút chốc thì hai tên này cũng biến mất trong rừng mà lần theo hướng mấy đứa trẻ kia. Truy tung trong rừng là bản năng của người Việt cổ lúc này rồi. Vậy nên chả bao lâu sau thì hai tên này đã quay lại, sau lưng hai tên này vậy mà đi theo gần gần 200 người đa phần là phụ nữ trẻ nhỏ, không có người già, số thiếu niên choai choai rất nhiều.

- Bẩm chủ Công, những loạn dân này từ Bộ Ninh Hải (Vùng Cẩm Phả ngày nay) chạy loạn xuống đây, bộ lạc của họ bị Mân Việt quân đốt phá, thành niên trong bộ lạc đứng ra đánh trả để nhóm người này chạy trốn, có lẽ chết cả rồi.

- Thu nhận những người này, ngươi dẫn họ về doanh trại, bố trí ăn luống cẩn thận quy về lão Nguyễn Kê Đản quản lý, tiến hành đan áo giáp và thu thập hái lượm.

Nghe đến được thu nhận và có ăn uống thì toàng bộ lớn bé ở đây đều quỳ xuống mà cảm ơn rối rít. Nhưng lại có một số tên thiếu niên nhảy ra hô hào muốn đi chiến đấu không muốn đan lát gì đó. Nguyên Quốc đành cười bảo cứ về doanh trại nếu chịu được huấn luyện thì cho chiến đấu. Phải nói rằng ý chí quật cường của dân tộc Việt nói chung và Việt Nam sau này không bao giờ thiếu, dù có bị chèn ép, bị dấu giếm, hay bị lừa dối thì cũng có một ngày họ sẽ vùng lên mà thôi. Cái chính là họ càn có người dẫn đường và Nguyên Quốc ở đây để làm điều đó, hi vọng vào tương lai cũng có một ai đó làm như vậy.

Công việc khai thác than đá cực kì thuận lợi vì thời này không ai khai thác nên hầu như chúng đều nằm lộ thiên. Chỉ cần khêu khâu đập đạp vài cái là đủ một ôm. Con voi chiến giờ đây lại thành voi thồ với hai sọt khổng lồ hai bên hông để trở những sọt than đầy ắp về căn cứ. Từ khi biết binh lực của Đông Ngô khá mỏng thì Nguyên Quốc chả e ngại gì nữa việc giả danh lính Dương Việt mà đắt theo Voi chiến nghênh ngang qua lại. Mười chiến binh và một con voi mỗi ngày đi hai ba lượt từ chỗ khai thác về doanh trại cuối cùng sau 4 ngày cũng đầy đủ mấy tấn than đủ cho Nguyên Quốc luyện cả tấn sắt chứ chả chơi. Hắn quyết định lấy nhiều như vậy chẳng qua là phòng xa vì Nguyên Quốc quyết định lập nơi này thành căn cứ địa đầu tiên của mình rồi. Bởi theo như tên Bách Phu trưởng thì phải 2 tuần nữa thì đội tiếp tế cho doanh trại này sẽ từ Thành Khúc Dương vận lương đến. Lúc đó chắc chăn nơi này sẽ bại lộ. Chỉ có thể trước hai tuần chặn đường tấn công lũ vận lương ở xa nơi này để tạo giả tượng, sau đó sẽ dụ 500 lính trong thanh Khúc Dương ra ngoài vờn nhau vậy thì Nguyên Quốc mới có khả năng chiếm được tòa thành trì đầu tiên của hắn. Có kho lương của tà thành này thì hắn mới có thể chiêu mộ thêm binh lính để tiến hành chiến đấu. (Thành Khúc Dương các bạn vào xem bản đồ nhé https://www.facebook.com/photo.php?fbid=110102029800642&set=a.104937783650400.1073741827.100024025355502&type=3&theater)