Chương 10: Di chuyển
- Chủ nhân đi nhanh như vậy trong rừng không được, rất dễ lạc, phải trèo cây xem mặt trời hướng, phải xen hướng cây ngả..v.v..
Đây là tên Đại Hổ đang lải nhải. Những điều tên này nói là kinh nghiệm đi rừng của Việt cổ tộc bao năm tích lũy qua. Phải nói đối với những người Việt cổ tộc thì rừng là nhà, là cha mẹ nuôi sống họ, nhưng đồng thời rừng cũng là kẻ thù khi họ phải đấu tranh với thú dữ độc trùng để sinh tồn. Kinh nghiệm của họ với rừng là siêu cấp chuẩn xác, nhưng không lại được với Nguyên Quốc từ thế kỉ 21.
Trên tay Nguyên Quốc giờ đây là siêu cấp "pháp bảo tiên gia" chỉ đường có tên la bàn. Có được cái món đồ này thì cứ mãi đi về một hướng thì kiểu gì cũng thoát khỏi rừng rậm.
- Có cái bảo vật này không sợ lạc... Nguyên Quốc vừa nói vừa giơ giơ la bàn và chỉnh lại hướng đi để Đại Hổ điều khiển voi.
- Lại là đồ tiên gia... Đại Hổ lầm bầm rồi tiếp tục điều khiển voi... Sau đó là cầm lên một tập lá chuối mà bắt đầu dở từng lá- A... Ă....Â... B... C...
Đây là Nguyên Quốc bắt hắn học chữ, Nguyên Quốc nói dối hắn đây là tiên gia chữ. Vậy nên tên Đại Hổ không kể đêm ngày mà tiến hành học tập chăm chỉ, hai ngày nay bảng chữ cái hắn sắp thuộc cả rồi.
Lại nói về chuyện ăn uống của hai người này thì rất thuận lợi. Sau khi hi sinh hai hộp thịt thì sức khỏe của Đại Hổ tốt lên nhiều. Vậy là Nguyên Quốc đưa cho tên Đại Hổ mượn cây nỏ rồi hướng dẫn tên này cách sử dụng kính ngắm và tia laser. Nhiệm vụ của tên này là đi săn thú, Nguyên Quốc không thể để thịt hộp lãng phí được.
Tên này không hổ là cao thủ săn bắn rừng rậm, chỉ sau 2 tiếng đồng hồ hắn đã kéo về nguyên một con lợn rừng béo múp với mũi tên thép xuyên lồng ngực. Tên Đại Hổ vò đầu gãi tai mà than thở khí tiên gia quá mạnh, trước đây hắn săn bắn chỉ là bắn bị thương được con mồi rồi đuổi theo, chờ chúng mất máu hết chạy nổi thì bắt lại. Giờ đây hắn bắn một mũi tên liền xuyên thấu tận tim con mồi, con lợn rừng này chỉ chạy được 10m thì lăn ra dãy chết.
Mà con lợn rừng này hai người còn có thể ăn cả tuần đấy. Nguyên Quốc lấy ra con dao sắc bén cho Đại Hổ xẻ thành thịt mỏng cả hai người kì công mất cả ngày hun khô chỗ thịt này chuẩn bị cho chuyến đi xa. Để ướp chỗ thịt này thì Nguyên Quốc đã phải hi sinh một nửa số muối của hắn rồi. Đây là Nguyên Quốc còn tiết kiệm nếu không thì giờ này hắn không còn một hạt muối nào trong người rồi.
Còn rau dại và măng non thì tên Đại Hổ này quá rành rồi, bất kì lúc nào hắn cũng có thể kiếm được. Thi thoảng Đại Hổ còn kiếm về một ít quả rừng để phục vụ chủ nhân. Nói chung là chuyến đi này vì được ngồi voi nên không hề vất vả đối với một kẻ bị thương như Nguyên Quốc.
Cái thời buổi này đúng là đất đai chưa được khai hoang nhiều, tộc Việt trồng lúa nước chỉ tập trung ở lưu vực xung quanh các dòng song vậy nên chuyến đi của Nguyên Quốc vẫn là vượt qua cánh rừng này lại nối qua cánh rừng khác. Hết rừng thưa rồi đến đại ngàn, vòng hết con núi này lại phải vòng qua ngọn núi khác. Cũng rất may là đi dọc theo chiều Đông Tây nên nọ không bị mắc bởi các dòng song lớn, mà mấy con suối nhỏ thì chú voi nhỡ 5 tuổi đầu ầy có thể vượt qua dễ dàng.
Quả thật đây cũng là một chuyến đi trải nghiệm cực kì của Nguyên Quốc, cũng mây có con voi này nên chỉ việc ngồi nghỉ ngơi mà thôi, vết thương của Nguyên Quốc bình phục thật nhanh chóng. Nhưng qua đến gần hai tuần thời gian thì cuối cùng đồn bằng cũng hiện ra trước mắt họ. Việc di chuyển bằng voi bây giờ là bất khả thi. Vì nếu Voi xuất hiện nơi này thì rất dễ bị phát hiện, Nguyên Quốc không biến hiện giờ quân của Lữ Đại đã tấn công vào Cửu Chân (Thanh Hóa Nghệ An) chưa nhưng nếu hai người và con voi này bị phát hiện thì quả thật sẽ là phiền phức không thể tả nổi.
Mấy này nay Đại Hổ cũng săn được không ít thú rừng, không phải họ thiếu thức ăn mà Nguyên Quốc tính rồi. Hắn không thể mặc trang phục thế kỉ 21 mà ngang nhiên xuất hiện ở đồng bằng được. Mà giờ đây hắn không có gì để có thể đổi được trang phục của người dân Việt cổ. Phải nói lúc này Nguyên Quốc đúng là một nghèo hai trắng. Giờ đây chỉ mong dựa vào một chút da long thú vật mà Đại Hổ săn được có thể đủ để đổi cho hắn một bộ đồ thời này. Cũng phải nói lại thời này tiền tệ của người hán đã du nhập Giao Chỉ nhưng vẫn chưa thông dụng lắm (Tiền ngũ thù bằng đồng mỗi thù nặng 0,646 gram, ngũ thù tương đương tương đương 3,23 gram).
Không còn cách nào khác là Nguyên Quốc lại trở thành người điều khiển voi để Đại Hổ tiến xuống đồng bằng tìm kiếm làng mạc rồi trao đổi các vật dụng cần thiết. Về thuật khiển voi thì Nguyên Quốc đã học từ Đại Hổ rồi, cũng không quá khó khăn để nhớ. Tuy không quá thành thục nhưng rẽ trái phải đi, dừng thì Nguyên Quốc nắm rất vững đấy.
Đại Hổ đi mất ba ngày thời gian thì trở về, nhưng hắn trở về không phải một mình mà gồng gánh tận gần trăm người mới sợ. Đến khi nhìn thấy được Nguyên Quốc thì cả trên trăm người già nhỏ lớn bé đều quỳ xuống mà khóc than không thôi.
- Đại Hổ có chuyên gì, tại sao lại nhiều người như vậy?
- Chủ nhân, chúng ta đi hoài vẫn là địa phận Liên Lâu, Bắc Đài. Chẳng qua chúng ta đi ra sát biển hơn mà thôi. Nếu tính ra thì chúng ta thuộc vào Bộ Lục Hải (Quảng Ninh) của nước Văn Lang Xưa. Đây là dân làng đang chạy loạn, bọn giặc Bắc vì lấy cớ các bộ Việt tộc chúng ta làm loạn mà giết hại dân lành. Nghe đâu chúng có được 3 thần tiên hạ phàm trợ giúp nên không còn bộ nào trong Tộc Âu Việt,Lạc Việt, Dương Việt dám chiến. Chúng ngang nhiên cướp bóc đồ sát mọi người dân. Thuộc hạ gặp đám dân chạy loạn này thì nói với họ phe Việt tộc ta cũng có thần tiên hạ phàm vậy, thế nên họ theo tiểu nhân đến đây.
Tên Đại Cẩu nay là Đại Hổ nói một tràng dài để giải thích sự việc. Mặc dù phải căng tai ra nghe nhưng Nguyên Quốc cũng đã hiểu được phần nào sự việc. Ba gã thần tiên hạ phàm kia có lẽ là họ Vương, tên Hải và Lan. Nhưng nếu nói cả ba người này giúp quân Ngô ức hiếp người Việt thì không thể, ít nhất trong đó chỉ có tên họ Vương và tên Hải làm việc chó má này thôi, còn Lan chân yếu tay mềm chắc là bị khống chế rồi.
Đúng lúc này thì Nguyên Quốc để ý đến một tên thiếu niên Việt cổ tộc trong đám loạn dân, tên này mặc dù che dấu kĩ nhưng khí chất cảu hắn khác hoàn toàn những người còn lại. còn một điểm nữa đó là từ trên cao nhìn xuống Nguyên Quốc thấy được qua lớp áo vải lấp ló một vật treo ở trước ngực hắn. Nếu không nhầm đây chính là triện đồng biểu chưng cho quyền lực của quý tộc Việt cổ thời này. Lại ngắm nghía xung quanh Nguyên Quốc phát hiện ra 4-5 tên nam nhân xung quanh tên này cường tráng hơn lũ dân chạy nạn rất nhiều. Không thể nghi ngờ gì nữa Nguyên Quốc quyết định thể hiện bản lĩnh thần côn của mình.