Chương 11: Bộ Lạc Đại Việt

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 11: Bộ Lạc Đại Việt

Trước ánh mắt tò mò của chúng nhân tại đây, Nguyên Quốc lật tay lôi ra cái đèn pin lắc lắc vài cái rồi chiếu thẳng vao mặt tên thiếu niên có đeo đồng triện:

- Nói đi ngươi là họ Đinh, Quách, Bạch hy họ hà, giả dạng Jan (dân chúng phổ thông) đến đây để làm gì?

Lúc này vào trời hè tuy vạy đã 6 giờ tối rồi thế nên trời cũng đã dịu nắng. Bỗng nhiên người được cho là tiên nhan lôi phất tay chiếu một luồn sang vào mặt làm cho gã thiều niên chói mắt mà kinh hãi giơ tay che quờ quạng khắp nơi rồi lăn lộn. Thật ra hắn chả bị thương ở đâu cả chỉ vì tinh thần căng thẳng quá, lại bị Nguyên Quốc nhìn thấu ngụy trang nên thần hồn hoảng sợ mà sinh ra hiện tượng như vậy. Thêm vào đó ánh sang quá bất ngờ, quá quái dị làm hắn thêm sợ hãi nên mới cảm giác như mình bị tấn công mà lăn lộn. Năm gã thanh niên lực lưỡng gầm lên rút ra đoản kiếm bằng đồng xanh sắc lém sau lưng xông ra tiến hành che chắn cho người thiếu niên. Họ không dám xông lên vì trước mặt họ là một con voi khổng lồ đấy. Chỉ cần vài xéo thì toàn bộ 5 người này một mảnh xương lành cũng không có.

Nhưng ngay lập tức một tiếng phập vang lên, một mũi tên thép cắm ngay mặt đất cách bàn chân trần của người đàn ông có lẽ là hộ vệ cao cấp nhất của người thiếu niên. Nhìn mũi tên đen ngòm đã cắm sâu một nửa dưới đất, đuôi tên vẫn rung lên bần bật như đuôi rắn mà đe dọa, tên chiến binh cường tráng người Việt cổ tộc run lên kinh hãi. Nếu " tiên nhân" muốn giết họ thì chỉ cần chĩa cái vũ khí kia lên cao một chút nữa. Đảm bảo hắn sẽ chết ngay lập tức, mũi tên có thể xuyên đất như vật thì cơ thể máu thịt của hắn bị xuyên qua chỉ là chuyện nhỏ.

- Nói… - Nguyên Quốc dừng lại tắt đèn pin và ra lệnh, sau đó hắn lại ngồi xuống thân con voi chiến.

- Quỳ xuống… người thiếu niên lồm cồm vò dậy sau đó qùy sụp xuống đồng thời ra lệnh cho các chiến binh Việt tộc làm theo mình.

Tất nhiên sự phản kháng sẽ không có nếu không có kẻ dẫn đầu, cả năm tên Chiến binh chấp hành mà quỳ ngay xuống. Đại Hổ không biết lấy gan đâu ra mà hằm hằm cầm lấy chùy đồng điều khiển voi xông đến, hắn định một chọi năm mà làm thịt năm tên dám mạo phạm thần linh của hắn. Ánh mắt của hắn là quyết tâm thực sự chứ không phải làm cho có, làm để biểu diễn cho Nguyên Quốc xem. Người Việt tộc thời này vẫn chưa biết lừa dối nhau, chưa biết bưng bít nhau để cúi đầu trước giặc Bắc. Thật đáng yêu một dân tộc, nhưng rồi bản sắc văn hóa của họ bị hán hóa đến độ họ đã không còn là những chiến binh thuần túy chỉ biết tử chiến nơi sa trường. Tương lai về đâu Nguyên Quốc không biết nhưng hắn quyết không để cho điều đó sảy ra. Việt cổ tộc hay Việt tộc tương lai không thể quỳ gối trước bất kể kẻ ngoại bang nào.

- Đại Hổ dừng tay… Mấy tên kia ta cho phép đứng lên nói chuyện.

Năm tên chiến binh đang hoang mang hết sức, họ không e ngại đối với gã nãi tượng choai choai cầm búa đồng, nhưng họ lại rất sợ người ngồi trên lưng voi ra tay. Đang trong tình thế tiến thối lưỡng nan thì may mắn thay vị kia ra lệnh ngưng lại. Còn cho phép đứng lên, nhưng nào ai dám đứng dậy, chỉ thấy tên thiếu niên vừa quỳ vừa nói.

- Thưa thần tiên, tôi tên là Bạch Công Trâu, là Lang Cun của một bộ tộc tuộc Bộ Lục Hải, chúng tôi trong bộ lạc có cả thảy gần 500 hộ chuyên khai thác đồng và rèn đúc đồng. Mấy ngày trước bọn giặc Bắc xông vào Mương mà đồ sát trai tráng, bắt bớ phụ nữ. Chúng lấy cớ bộ lạc ta đúc vũ khí cho quân phản loạn. Sau đó Lang đạo của bộ lạc lãnh đạo trai tráng phant kích thì bị tàn sát gần hết chỉ chạy được mình ta là Lang đạo. Ta đến đây mà mong tiên nhân cứu giúp chúng ta, vẫn còn hơn 100 trai tráng của bộ lạc bị bonh giặc Bắc ép khai thác trong mỏ quặng …

Thì ra tên này bộ lạc bị đánh tan, chỉ còn minh hắn chạy trốn cùng mấy hộ vệ, giờ đây còn lại một ngóm trai tráng bị ép làm việc trong khi mỏ quặng đồng chính vì thế hắn muốn nhờ Nguyên Quốc cứu thoát đồng tộc.

- Các ngươi có biết lính canh ở chỗ Quặng mỏ là bao nhiêu người và là loại binh nào không?

Nguyên Quốc cũng muốn cứu nhóm trai tráng này, quan trọng nhất là bộ lạc này chuyên khai khoáng nên có trợ giúp rất lớn cho Nguyên Quốc sau này. Nhưng trước tiên phải tìm hiểu thông tin của đối thủ, không thể tiến hành đánh nhau bừa được.

- Thưa thần tiên…

- Gọi ta chủ công.. - Nguyên Quốc đính chính lại câu nói của tên này, hắn thích tên gọi chủ công hơn, có vẻ hù hợp với thời đại này.

- Thưa chủ công… chúng ta đã thám thính qua, có tầm gần 100 binh lính canh gác nơi đó, binh lính là tộc Dương Việt.. chúng rất giỏi do thám và chiến đấu tron rừng thế nên chúng ta không thể tiếp cận được.

Đây là nỗi bi ai của Bách Việt tộc, tình gắn kết giữa các bộ lạc rất lỏng lẻo vậy nên chỉ cần Giặc bắc tiến hành phân hóa một chút thì họ sẽ hoang mang không biết nghiêng về bên nào, vì tính một cách tổng thể thì mỗi một bộ lạc coi như một quốc gia nhỏ, có luật lệ riêng và binh lính riêng, chính điều này làm cho Bách Việt tộc như một đám cát rời rã khó mà làm nên chuyện. Nguyên Quốc biết điều này thế nên hắn quyết tâm phải gom toàn bộ lại để tạo thành một quốc gia duy nhất, không phân chia bộ lạc nữa. Mà khởi đầu cho kế hoạch của Nguyên Quốc chính là bộ lạc của tên Bạch Công Trâu này.

- Ta nói thẳng cho các ngươi hiểu, tại sao tộc Việt luôn đánh thua giặc bắc các ngươi có biết điều này?

Nguyên Quốc hỏi cả đám dân nhưng thực ra chỉ là hỏi tên thiếu niên đeo triện đồng mà thôi, vì nếu nói về hiểu biết thì chỉ có tên này có hiểu biết vì hắn là Lang đạo (quý tộc) được đào tạo một cách bài bản từ nhỏ, tầm hiểu biết của bọn này không kém. Vậy nên đầu tiên phải mở mang đầu óc cho tên này trước sau đó mới tính đến phổ cập học vấn được.

- Thưa chủ công, là chúng ta vũ khí phàn lớn là đồng không đánh lại vũ khí sắt của giặc Bắc.

Tên Lang cun này đưa ra một lý do, nghe cũng hợp lý vì quả thật là vũ khí của các tộc Việt lúc này đa số vẫn là đồ đồng trong khi các bạn Phương Bắc đã đi khá xa trong công nghệ gang và sắt. Điển hình là khởi nghĩa của Triệu Thị Trinh thì phần lớn những khảo cổ tìm thấy đều là kiếm đồng và mũi tên bằng đồng. Rõ rang đây là một điểm yếu của các tộc Việt. Xong nó không phải là nguyên nhân chính. Nên nhớ du mụ phương bắc còn thiếu vũ khí hơn các tộc Bách việt nhiều nhưng họ vẫn là mối đe dọa trực tiếp đối với các quốc gia tại trung nguyên.

- Điều này đúng mà cũng không đúng, ta có biết đến những người dân du mục trên thảo nguyên phương bắc, họ còn thiếu thốn vũ khí hơn chúng ta. Nhưng họ vẫn đánh cho những quốc gia trung nguyên kinh hồn tang đảm. Vậy nguyên nhân ở đây là tại chính chúng ta.
Nguyên Quốc ngưng lại một chút, hắn đang cố sắp xếp các ý và cố nhớ lại cách diễn đạt bằng tiếng mường cổ. Cũng may hắn là bên ngành khảo cổ học, luôn phải va chạm với các kiểu ngôn ngữ cổ như vậy. Nếu gặp một dân xuyên khác có lẽ phải tốn khá nhiều thời gian học ngoại ngữ.

- Nguyên nhân là tại vì chúng ta có quá nhiều bộ lạc, mà mỗi bộ lạc lai chia rẽ với nhau. Giặc đến không cùng đứng lên. Vậy nên ta sẽ xây dựng chỉ một bộ lạc duy nhất bao quát toàn bộ Giao Châu tạo thành một quốc gia.. một bộ lạc cường đại nhất có thể đánh đến tận trung nguyên. Sẽ không còn các Lang cun như ngươi mà tất cả đều là con dân của bộ lạc, của quốc gia như các quốc gia tiến bộ hơn ở phương Bắc… điều này ngươi có hiểu không…

- Thưa chủ công tôi hiểu.. tôi cũng không cần làm Lang Cun tôi chỉ muốn cứu đồng bào của mình.

- Tốt tuy ngươi không lam Lang cun nhưng ngươi có thể phấn đấu để làm quan trong triều đình… ngươi có hiểu quan trong triều đình không?

Hai mắt tên Bạch Công Trâu này lóe sáng, hắn biết đấy, từ khi Sĩ Nhiếp làm châu mục Giao Châu thì tên này đã đưa khá nhiều văn hóa từ phương bắc du nhập vào Giao Châu. Ít ra Bạch Công Trâu hiểu được cái gì là triều đình. Cái gì là quan chức.

- Thưa chủ công tôi hiểu. Được rồi, tại đây ta tuyên bố thành lập Bộ Lạc Đại Việt ta sẽ là chúa công. Tất cả những người chưa có họ ở đây sẽ được ban họ Nguyễn… Bạch Công Trâu tên ngươi sẽ là Bạch Công Ngưu có cùng nghĩa mà dễ nghe hơn… ngươi sẽ là Quan võ chức Thiếu Úy có thể lãnh đạo 50 binh sĩ… Lý Đại Hổ ngươi sẽ là Thượng Sĩ có thể lãnh đạo 20 binh sĩ. các ngươi tự chọn lấy binh lính của mình.

……………………………

-Cụ già kia ngươi tên gì?

- Thưa thần tiên lão tên Trứng Gà…

Khặc khặc khụ khụ khụ… Nguyên Quốc vẫn biết nà người Việt thời này thường lấy tên đồ vâth xung quanh để đặt tên nhưng mà mỗi lần nghe hắn vẫn không chịu nổi.

- Đã nói rồi ngươi giờ được ban họ Nguyễn, vậy thì tên Nguyễn Kê Đản nhỉ… ngươi làm huyện quan chức quan cửu phẩm. Chuyên chăm lo quản lý chuyện ăn uống, mùa màng cày cấy cho một 1000 người… cứ vậy đi…

Nguyên Quốc không thể nhồi nhét vào đầu họ cả một hệ thống khổng lồ các chức danh cũng như công tác được. Mọi việc phải từ từ, hắn chỉ đưa ra một khái niệm mà thôi. Sau này sẽ từ từ mà giảng thuật, khởi nghĩa tìm lại tôn nghiêm cho Việt tộc không phải là chuyện ngày một ngày hai.