Chương 14: Dụ Địch
- Chủ công, người dậy đi… mặc giáp vào mọi người đã sẵn sàng rồi….
Thì ra hôm qua trước khi ngủ thì Nguyên Quốc đã dặn dò kĩ càng sáng nay sẽ dậy sớm theo tiếng chuông kêu mà tiến hành chuẩn bị tấn công doanh trại quân Ngô. Nhưng những người dân Việt cổ thật thà chất phác này lại dậy sớm hơn cả chuông mà ngồi chồm hỗm thành vòng tròn chờ xem cái vật bảo bối tiên gia biết đánh thức như gà vậy. Khi chiếc Iphone kêu lên tiếng chuông báo thức thì cả một lũ xôn xao ồn ào.. thì thầm to nhỏ. Tất cả đều tỏ ra kính sợ mà nhìn về vị " đệ tử tiên gia" đang ngủ ngáy chảy cả nước miếng. Chỉ riêng cái cung cấu tạo kì lạ mà mạnh mẽ đến vô cùng đã làm cho họ bái phục quá nhiều về vị chủ công này rồi. Giờ đây còn thêm cả đống thứ bảo bối xung quanh người chủ công đều được mọi người rất tò mò.
Mà tò mò nhất đó là Bạch Công Ngưu vì hắn ta được nghe Đại Hổ kể về thức ăn thần kì trong hộp, và viên tiên đan bé như hạt ngô khiến hắn nhanh khởi vết thương. Còn nữa cái hộp thịt và mấy mảnh vải băng người thì tên Đại Hổ này cất lại sau đó đem khoe khoang khắp nơi là chủ công ban thưởng đồ tiên gia. Chả biết tiên gia ở đâu nhưng mọi người ai cũng thèm thuồng không thôi.
Nguyên Quốc quyết định tấn công vào lúc sáng sớm vì nhiều nguyên nhân; trời sáng có lợi cho cung thủ, bất ngờ và quan trọng nhất là quân Đại Việt đóng quân rất gần doanh trại quân Ngô, nếu không cẩn thận sẽ bị phát hiện ngay lập tức.
Trên lưng voi là chiếc bành ghế mới tinh do Nguyên Quốc thiết kế. Nó như một cái giỏ đủ chứa 3 cung thủ đứng đó. Từ đây họ có thể xạ kích đối phương từ trên cao và né tránh tên của đối phương bởi lớp mây bảo vệ được đan cao đến ngực.
Doanh trại của quân Ngô được đóng áng ngữ ngay lối ra vào của khu mỏ, cũng có chòi canh gác cẩn thận. Tường rào tre nứa cũng được dựng lên cao cả mét. Nói chung nhìn qua cũng có vẻ khá chỉnh chu. Nhưng vì phải áng ngữ lối ra canh phòng nhân công khai thác mỏ vậy nên quân Ngô không có sự lựa chọn tốt nhất cho việc đặt doanh trại.
Chỉ cách quân doanh 500m là một đám rừng thưa hoàn toàn có thể che dấu tai mắt để tiếp cận doanh trại. Nếu một người chỉ huy có kinh nghiệm thì sẽ cho phát quang chỗ này. Xong đầu lĩnh của nhóm quân Ngô này hình như không mấy để ý.
Lúc này đây trong khóm rừng thưa gần bên doanh trại quân Ngô đã lố nhố đầy bóng người. Một nhóm khoảng chục cung thủ Đại Việt phóng ra khỏi rừng thưa mà tiến đến bên lều trại quân Ngô. Một loạt mũi tên dược châm lửa và bắn ào ào vào phía trong tường rào. Tên lính gác chên chòi cao đang tựa cột ngủ gật gù thì bị ăn nguyên một mũi tên thép xuyên cổ họng. Đây là tác phẩm của tên Lý Đại Hổ. Hăn được Nguyên Quốc cho dùng chiếc nỏ có tia laser dẫn đường và ống ngắm. Đây là dụng cụ ám sát người rất hiệu quả ở thời kì này.
Từng đợi 10 mũi tên lửa cứ thế mà bay vào doanh trại, cho đến lượt tên thứ 3 thì nhóm quân tập kích mới bị phát hiện. Trong doanh trại là một hồi nhốn nháo áo ào, tiếng chiêng báo động, tiếng la hét, tiếng chửi bới vang vọng khắp nơi. Đã có một số lều của quân Ngô bắt lửa gây ra thiệt hại đáng kể.
Một đám lính Dương Việt cầm đao kiếm hung thần ác sát chửi bới mà đạp cửa trại xông ra. Nhưng đón chờ họ là một loạt mũi tên từ khoảng cách 60m ập đến. Cánh cửa trại hơi nhỏ nên chỉ có một hàng 5 lính xông ra cùng lúc mà thôi. Cả năm tên lính đều trúng tên mà gục xuống. Những mũi tên thân tre này khá dễ chế tạo và độ đàn hồi khá tốt để làm tên bắn, đầu mũi tên là bọc đồng với hình dáng ba cạnh chứ không phải là tên bẹt thời bây giờ. Tính đâm xuyên của loại mũi tên này cực mạnh. Năm tên này là gục tại chỗ chứ không phải là chỉ bị thương không thôi. Giáp da mỏng hoàn toàn không có mấy ý nghĩa ở đây.
Tốc độ bắn của các cung thủ Đại Việt khá tốt họ chỉ việc nhắm vào cánh cổng mà xạ kích thôi. Không cần nhắm kĩ mục tiêu vì nơi này tập trung qua a nhiều binh sĩ người Dương Việt. Sau khi bắn 3 lượt hạ gục 15 người thì các cung thủ bắt đầu lui lại phía sau. Bởi vì lúc này đã có khá đông quân Ngô tràn ra ngoài cổng trại, cộng thêm lác đác những mũi tên tiến hành đánh trả cung thủ Đại Việt.
Thế nhưng những cung thủ Đại Việt không hề chạy nhan, họ chỉ chạy một đoạn rồi quay lại xạ kích. Thi thoảng phía sau họ tiếng ái úi gào thét chửi bới tiếng Tráng (Dương Việt tổ tên người Tráng hiện đại).
Đội quân Ngô người Dương Việt bị tấn công như vậy nhưng lại không hề có một chút sợ hãi. Họ đang gào rú mà xông lên, ánh mắt kẻ nào cũng long lên đỏ vằn đầy khát máu. Phải nói rằng sức chiến đấu của đội quân miền sơn cước này cực mạnh, nhất là chiến đấu trong rừng. Họ nhanh nhẹn như báo săn, khỏe nhue lợn rừng, và đặc biệt rất khát máu.
Khoảng cách giữa phe đuổi bắt và phe chạy trốn. nhanh chóng được rút ngắn xuống dần dần, từ 50m xuống 40m rồi 30m cuối cùng khoảng cách còn lại là 20m. Lúc này các cung thủ cũng như các chiến sĩ cầm thương nhóm người Dương Việt chuẩn bị ra tay tiêu diệt dám hề nhảy nhót, có 10 người cũng dám tấn công doanh trại 150 người (tình báo của Bạch Công Ngưu sai do không tiếp cận gần được, chỉ đoán thông qua số khói bếp lúc chiều tà). Ngay khi tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì từ những nhóm cây bụi ở bìa rừng bên góc phải của quân Dương Việt. một loạt mũi lao từ trong bụi rậm chi chít phóng ra,kèm theo đó là một số mũi tên rít gào trong không khí.Tuy rằng chỉ có hơn phân nửa số mũi la và mũi tên trúng đích, nhưng chúng cũng đã tạo nên sự rối loạn nhất định cho quân Ngô.
Một hàng trường thương binh sĩ nhanh chóng tập kết phía trước bui rậm mà chĩa những mũi thương đồng sắc lém về phía quân thù. Nhóm quân sĩ này được trang bị giáp mây che kín ngực bụng và đội mũ mây rộng vanh. Phía sau họ quân Đại Việt vẫn đang ném lao và bắt tên tới tấp, lần thứ hai ném lao và bắn tên cò hiệu quả tốt hơn nhiều. Bởi vì quân Dương Việt như mãnh thú bị chọc giận mà một bộ phận tự tách ra lao lên tấn công về phía những người lính Đại Việt xuất hiện ở bìa rừng (Có phải bìa rừng là kiểu như biên giới của rừng không? độc giả giúp với). Và những binh sĩ Ngô quốc này vô hình chung rơi vào tầm phạm vi hoạt động hiệu quả nhất của lao phóng. Lại nói về nhữg thanh lao bọc mũi đồng tam lăng thứ này, quả thật chúng vừa dễ chế tạo vừa là đại sát khí trên chiến trường vũ khí lạnh tầm ngắn như thời này. Trúng một mũi tên không vào chỗ hiểm thì quân Dương Việt khát máu vẫn có thể vùng lên tiếp tục chiến đấu. Nhưng trúng một ngọn lao vào bất kì bị trí nào thì chỉ có thể nằm nguyên tại chỗ, giáp da hay một chút khiên gỗ không có ý nghĩa thực tế nhiều lắm đối với dạng vũ khí như cây lao. Mà quan trọng là nó được gắn một đầu lao bằng đồng có 3 cạnh sắc bén, khả năng phá giáp siêu cường.