Chương 7: Voi điên

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 7: Voi điên

Bóng đêm giăng kín, trong khu rừng thưa thuộc vùng núi ngoại vi huyện thành Luy Lâu sở quận Giao Chỉ thì một bóng đen khổng lồ đang hoảng sợ mà chạy như điên trong gió mưa bão bùng. Gió tát mưa sa làm cho Nguyên Quốc tỉnh lại, hắn hoảng sợ khi thấy mình đang được một cái gì đó kéo đi như bay, mà hai chân lại lửng lơ trên mặt đất. Tiếng bước chân như người khổng lồ đang đạp náy núi rừng chạy thục mạng trong đêm.

- Mình xuyên qua cái lỗ hổng kinh khủng kia mà tiến đến một thế giới pháp thuật có người khổng lồ sao..

Cũng không trách được Nguyên Quốc vì các tiểu thuyết mạng của Trung Quốc đã tràn ngập các trang mạng Việt Nam. Dù hắn không hề cố tình đọc nhưng cũng có hiểu một hai về chúng, toàn là nhân vật chính xuyên qua một thế giới pháp thuật rồi thành bá chủ. Hoặc giả các otaku Trung quốc xuyên về quá khứ rồi sáng tạo ra hàng loạt vũ khí viễn siêu thời đại, sau đó chân đá phía nam tay đấm phía bắc, mông ngồi phía đông... Để rồi đến lúc này đây việc đầu tiên mà Nguyên Quốc nghĩ đến là hắn lạc vào thế giới pháp thuật bị người khổng lồ bắt đi.

Nguyên Quốc gian nan mà sờ đến cái đèn pin dắt bên hông. Phải công nhận rằng những chiếc đai da do chính tay hắn chế tạo quả là rất bền chắc và hiệu quả. Những vật dụng đi theo người hoàn toàn còn nguyên, trừ chiếc dao găm cầm nơi tay bị văng đâu mất. Lắc lắc đèn pin vài cái để nạo thêm điện rồi bật lên mà chiều dọi.

Đập vào mắt Nguyên Quốc đúng là một thân thể khổng lồ thế nhưng không phải người khổng lồ mà là một chú voi đang bỏ chạy trong rừng sâu trong hoảng loạn. Lúc này Nguyên Quốc mới phát hiện ra cảm giác mình bị nắm đi là do cái quai ba lô mắc phải ngạnh của chiếc ngai trên lưng con voi này. Điều đó khiến Nguyên Quốc bị treo lang thang trên lưng voi mà được kéo đi đến tận đây. Cũng may là như vậy nếu không thì Nguyên Quốc chắc chắn sẽ rơi vào tay họ Vương kia rồi. Nhớ nại những hình ảnh cuối cùng khi Lan ánh mắt tuyệt vọng bị họ Vương nắm tóc mà nhìn về phía mình, lòng Nguyên Quốc quặn đau. Tuy không phải yêu Lan nhưng cũng là bạn bè, hắn tự trách mình không đủ cường để bảo vệ người bạn thân thiết, chắc giờ đây Lan đang chịu dày vò trong tủi nhục. Nghĩ đến đây lòng Nguyên Quốc bấn loạn đến vô cùng.

Thế nhưng Nguyên Quốc cố gắng lấy lại bình tĩnh, hắn phải thoát khỏi khống cảnh, cố gắng tồn tại. Chỉ có thể tồn tại được thì mới có cơ hội mà cứu Lan khỏi vòng tủi nhục và xấu hổ. Nguyên Quốc cố gắng xoay mình mà bám tay trèo lên cái ngai trên lưng voi. Cơ thể mất máu khá nhiều, chỉ còn lại một cánh tay hữu lực, thế nên việc lật người leo lên quả là vất vả vô cùng. Nhất là chú voi này đang hoảng loạn mà chạy vậy nên sóc nảy vô cùng khiến cho công việc leo lên thật khó khăn.

Sau nửa giờ đồng hồ thì cuối cùng Nguyên Quốc cũng leo lên được chiếc ngai trên lưng con voi đang nổi điên này. Ngồi ở trên ngai thì cảm giác đỡ hơn rất nhiều, Nguyên Quốc bắt đầu xem xét tình hình xung quanh. Con voi này cũng khá to lớn nhưng nếu nới là khổng lồ thì lại hơi quá, tuy không có kinh nghiệm nhưng Nguyên Quốc cũng đoán ra con voi này tuổi đời không cao. Dọi đèn pin lên phía trước thì thấy phía cổ của voi vẫn đang lang thang nằn đó một xác người với mũi tên cắm ở lưng. Do đai lưng của người này quần chặt với một sợi dây có vẻ là vòng qua cổ voi vậy nên cái xác không rơi xuống. Nguyên Quốc rất muốn tiến lên xem xét cái xác còn hơi thở không nhưng với tốc độ của voi lúc này cộng thêm thể lực cạn kiệt vì thương thế thì Nguyên Quốc không thể. Chỉ cần ra khỏi cái ngai này không có chỗ bám thì hắn sẽ bị hất văng ngay. Lúc đó chính là tai nạn mang tính hủy diệt đối với tình trạng của Nguyên Quốc lúc này.

Dùng đèn pin dò xét chiếc ngai trên lưng voi thì Nguyên Quốc vui vẻ hơn khi phát hiện thanh dao găm của mình bị văng ra nhưng vẫn kẹt tại khe của chiếc ngai rắn chắc được đan bằng mây này. Đây là một tin vui nho nhỏ đối với Nguyên Quốc, giờ đây lạc trong rừng sâu thì một con dao là cực kì quan trọng đối với hắn đó. Đút con dao vào bao Nguyên Quốc bắt đầu kiểm tra mọi thứ vật dụng khác, ba lô vẫn còn, nỏ vẫn đeo một bên, cuộn dây thừng cũng không mất, dường như không thất thoát một thứ gì cả, Nguyên Quốc tự tin rằng mình có thể dễ dàng tồn tại trong rừng rậm này.

Việc tiếp theo là lôi ra một chiếc áo mưa vải dù mà chùm kín người. Giờ đây Nguyên Quốc đang thầm cảm ơn cái tính cẩn thận của mình mặc dù mang một cái ba lô hơn 30kg quả thật vất vả thế nhưng đồ đạc chuẩn bị cẩn thận thì gặp những tình huống éo le như bây giờ mới thấy đáng giá đến nhường nào. Việc tiếp theo là bổ xung thể lực qua ăn uống rồi, những hộp thịt ăn liền lúc này mới tỏ ra công dụng tuyệt vời của mình. Nguyên Quốc dùng chính hộp thịt mà hứng nước mưa rồi uống. Hắn không thể lãng phí nước trong bình được, nếu vào rừng mà không tìm được nguồn nước chỉ có thể dựa vào sương sớm bổ xung mà thôi, điều này cực kì tốn thời gian và vất vả.

Khi thể lực đã hồi phục được phần nào thì Nguyên Quốc bắt đầu chú ý đến vết thương của mình. Phải nói vết thương của hắn khá nặng tuy không đâm rách màng phổi nhưng vì tên họ Vương đã xoáy đao vậy nên đã tạo ra vết thương rách khá lớn. Trong hoàn cảnh mưa gió và sóc nảy như vậy thì việc lôi hộp y tế ra khâu vết thương là bất khả thi. Xong chum mình trong áo mưa rồi sát trùng qua vết thương thì lại là vấn đề có thể thực hiện được.

Không biết đã di chuyển bao lâu và bao xa cuối cùng chắc vì đói và mệt thì con voi đang phát cuồng này cũng dừng lại. Lơ mơ tỉnh giấc Nguyên Quốc cũng không nghĩ mình thần kinh có thể thô đến vậy. Hôm qua sau khi sát trùng qua vết thương hắn băng ép qua loa rồi lấy dây thừng quấn thắt lưng mình buộc chặt vào chiếc ngai, sau đó rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Con voi đã dừng lại nhưng Nguyên Quốc không dám tụt xuống dưới đất, không thể đảm bảo rằng con voi điên này có đột nhiên tấn công hắn hay không. Trờ cũng đã sáng tỏ, mưa cũng đã tạnh rồi, ngắm nhìn xung quanh là một mảnh rừng anh biếc xa lạ với. Con voi lúc này có vẻ hiền hòa hơn đang nhởn nhơ mà lấy vòi cuốn lấy từng bụi chuối rừng mà nhai nhồm nhoàm. Nhìn nó lúc này có vẻ rất hiền lành mà không còn hình bong hung dữ của đêm hôm qua.

Nguyên Quốc nhẹ nhàng mà rời khỏi chiếc ngai lần mò đến người Nài Tượng (người điều khiển voi) đang nằm rạp về phía trước với mũi tên cắm trên lưng. Sáng rõ thì Nguyên Quốc mới để ý, khoảng cách từ hắn đến chỗ nài tượng chỉ có tầm 1m mà thôi vậy mà tối qua thần hồn nát thần tính hắn nhìn thất khoảng cách này thật xa.