Chương 6: Đường hầm thời gian
Họ Vương chỉ khựng lại một giây vì bất ngờ, nhưng Nguyên Quốc rất nhanh mà tóm lấy cơ hội trời ban này mà hất tung hắn ra xa, lồm cồm vò dậy Nguyên Quốc lao nhanh về phía Lan đang bị tên Hải khóa trái tay lại. Ánh mắt Nguyên Quốc giờ đây như thú dữ mà vằn lên từng vết máu, tay phải nắm chặt dao găm như chuẩn bị tung ra một đòn trí mệnh.
Tên Hải hoảng sợ kêu cứu liên mồm mà keo Lan lui lại, xong tốc độ của Nguyên Quốc khá nhanh mặc dù máu tươi vẫn đang lục bục phun ra từ vết thương mà thấm đẫm chiếc áo phông trắng của hắn (T shirt có phải áo "phông" không các bạn).
Nhưng khi khoảng cách để cứu Lan chỉ còn 2m nữa thì đột nhiên Nguyên Quốc hự một tiếng mà bay ngang ra ngoài, hắn đã ăn một cú đạp trời giáng của tên họ Vương vào một bên vai mà bắn ra.
Thế nhưng lúc này thời gian bỗng như ngừng lại mọi thứ được chuyển động thực sự rất chậm dãi, Lan vẫn giữ động tác há to miệng cảnh báo cho Quốc, Hải vẫn đang khóa tay Lan mà kéo về sau, tên họ Vương vẫn đang lơ lửng trên không mà thực hiện động tác song phi cước với gương mặt dữ tợn, Nguyên Quốc thì đang bay rạp là tà sát mặt đất với sự bất lực thể hiện rõ trên khuôn mặt khi không cứu được Lan.
Tất cả nhóm thám hiểm đang vùi đầu đấm đá này không thấy được rằng viên đá đã nằm trong trong vị trí khảm của đuôi thanh cổ kiếm. Thanh Kiếm đang tỏa ra một ánh sáng thần bí màu lam nhạt xen lẫn những màu đỏ thẫm yêu dị. Những tia sang đan xen như những con rắn đang bò trườn mà tập trung trên không gian đỉnh của động quật. Thời gian cả vũ trụ như đang ngừng trôi qua mà bắt đầu vặn vẹo quay ngược trở lại. Tất cả đều bất động chỉ riêng các tia sang đang đan xen vặn vẹo mà tạo thành một đồ án phức tạp trên không trung. Cuối cùng của hiện tượng kì bí này đó là thanh kiếm và viên đá như khói bụi mà tan biến trong không khí. Đúng là tan biến chứa không phải xụp đổ, là tan biến triệt để không còn một vết tích trên thế gian. Còn những tia sang vặn vẹo đan thành đồ án cũng biến mất, mà thay vào dó là một cánh cổng ngoằn nghèo đen ngòm. Nếu nói là cánh cổng thì cũng không chính xác cho lắm vì nếu nhìn một cách trực quan mà hình dung thì nó nhìn giống như mộ lỗ đen mini thì đúng hơn.
Thế rồi tất cả đều biến mất như chưa từng xuất hiện tên thế gian này. Hang động biến mất, tế đàn không còn, nhóm thám hiểm cũng vô tung vô ảnh, tất cả như vặn vẹo mà bị hút vào lỗ đen đấy. Điều kinh dị và đáng sợ hơn đó là dấu tích của bốn người này trên thế gian đều triệt để không còn. Một ông chủ hàng rèn làng Đa Sĩ bỗng nhiên rùng mình, ông như quên đi một thứ gì đó rất quan trọng, cố nhớ nhưng không thể nhớ ra điều gì, chỉ thấy nước mắt tự nhiên tuôn rơi mà không hiểu nguyên do. Một người mẹ già Làng Hoàng Ngọc đang cặm cụi ngoài cánh đồng một nắng hai sương tần tảo cũng đột nhiên khựng người lại mà lai hàng lệ tuôn rơi, bà biết là mình đã quên đi ai đó nhưng lại không thể nào biết đó la ai. Hiện tượng này diễn ra với tất cả những người thân quen, những người đã từng quen và gặp bốn người trong đoàn thám hiểm núi Tùng.
Lúc này thì cả bốn người vẫn đang thanh tỉnh mà nhận thức rằng mình đang bị hút tuột vào một thứ như đường hầm tối tăm, nhưng họ không thể cửa động mà giữ y nguyên động tác trước đây của mình. Hải đang khống chế lan thì vẫn vậy, Quốc đang bay là là còn họ Vương thì đang tung người đá mạnh. Tất cả vẫn y nguyên mà bay vun vút trong đường hầm vô tận này.
Nhưng sự thanh tỉnh của Nguyên Quốc đã dần thay thế bằng hiện tượng ý thức mơ hồ. Nguyên Quốc cố gắng rằn mình để không bị mất ý thức, nhưng khốn nỗi hắn bị mất máu quá nhiều. Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể rồi. Hắn lo lắng mình ngất đi sẽ không thể đối phó được với những tình huống phát sinh sau đó. Nhưng bản năng sinh tồn của tên này thật mạnh mẽ, dù ngất đi nhưng vẫn nắm chặt thanh dao găm trên tay
Rồi cái gì đến cuối cùng cũng phải đến. Luôn có ánh sang ở cuối con đường, sau một khoảng thời gia không bị giam cố cơ thể một cách cưỡng chế. Cuối cùng họ đã được tự do, không ai biết thời gian trong đường hầm tối đen và kinh khủng kia là bao lâu, có lẽ là một giây, một ngày hay một năm… mọi ngừơi đều không biết được. Nhưng họ cảm nhận được mình bị tống ra ngoài không khí và rơi tự do, tất nhiên có một người không cảm nhận được điều này Nguyên Quốc đang bất tỉnh.
Từ không gian tối tăm bị vứt ra một nơi ánh sang chói lòa thì việc đầu tiên là mọi người phản ứng là nhắm chặt ánh mắt lại. Nhưng tiếng la hét lộn xộn, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng binh khí kim loại va chạm thì mọi người đều nghe được rõ rang. Hải, Lan và họ Vương ngay lập tức cố mở mắt ra để quan sát xung quanh, rất có thể họ sẽ rơi vào nguy hiểm vậy nên cần phải mở mắt ran gay lập tức, trừ một người hôn mê không biết gì.
Chỉ thất Nguyên Quốc vẫn theo đà bị đạp bay đi mà rơi chếch ra ngoài vị trí của ba người còn lại. Lúc này đây tiếng va chạm binh khí đã ngưng lại hẳn. Liếc mắt thoáng qua thì họ Vương thấy được đám người ăn mặc binh sĩ cổ trang đang chém giết nhau đều dừng lại mà há hốc mồm nhìn lên bầu trời. Hắn cố xoay người là nhìn theo ánh mắt của họ. Một cái đuôi rồng màu đen đang nhanh chóng khuất sau tầng mây.
- Là Long…đúng là long… thế giới này vật mà có long tồn tại..
Họ Vương mặc kệ mình đang rơi mà thất thần lẩm bẩm, thế rồi đầu óc hắn rất nhanh suy nghĩ làm sao để ứng phó tính hình nếu rơi không chết.
Quả thật nhóm thám hiểm không bị rơi chết, khi còn cách đất chỉ còn tầm 20m thì tốc độ rơi của họ đột ngột giảm đi rất nhiều. Như có một sức mạnh siêu nhiên nào đó dang tay nân đỡ họ vậy. Để rồi một cảm giác trực quan nhất cho người nhìn là như những người này đang bay lượn mà hạ xuống mặt đất một cách nhẹ nhàng vậy.
Vốn dĩ có công phu trong người nên họ Vương có thể xoay một vòng mà tiếp đất đẹp tuyệt trần còn Lan và Hải quấn lấy nhau rồi lăn lộn ngã nhào trên đất. Chỉ có một kẻ vẫn vô thức mà bay ra rất xa, vì từ trên rất cao hắn dã bay ngang vậy nên khoảng cách lệch đi với 3 người họ Vương,Lan, Hải là đến 300m. Nguyên Quốc rơi vào một cánh rừng từ, cành lá những tán cây quất vào mặt, cào xước da thịt làm hắn hơi thanh tỉnh. Hình ảnh cuồi cùng hắn nhìn thất là họ Vương dang túm tóc Lan mà nhận quỳ bái của những người cổ xung quanh. tên Hải cũng quỳ ở đó.
Nguyên Quốc muốn gào lên nhưng không được, hắn nhìn thấy họ Vương gào thét gì đó rồi chỉ về hướng của mình, sau đó những người binh sĩ cổ trang cầm lên đao kiếm, giáo mác lao đến phía cảu hắn. Rồi đến đây thì Nguyên Quốc lại lần nữa ngất đi. Trong khi bất tỉnh hắn vẫn cảm giác được mình được ai đó kéo đi như bay.