Chương 5: Chiến
- Hải, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
- Không phải hỏi hắn, để ta trả lời cho ngươi, hắn chính là chó của ta mà thôi. Tiền ấy mà có thể mua được hết, ngươi ra cái giá đi.
Nghe thấy lời này Hải cúi gằm mặt xấu hổ nhưng không hề phản bác. Quốc ánh mắt thất vọng vô cùng dời qua người bạn học của mình mà nhìn qua Lan:
- Còn bạn thì sao?
- Mình không biết chuyện này, mình không biết họ có thỏa thuận như vậy.
Lan vội vàng gào tướng lên thanh minh, cô không hề biết đến vụ thỏa thuận của hai gã đàn ông này.
- Cô em, chả phải hôm qua thỏa thuận sẽ đi du lịch, thăm du thuyền mua sắm các kiểu ư… mày thì khác gì con chó này…
Tên họ Vương tự cho là đúng mà mỉa mai Lan.
- Im đi thằng chó, tao chỉ là muốn khiêu khích chọc cho tên đầu đất Nguyên Quốc này ghen thôi. Ta muốn hắn để ý đến ta, biết cảm giác có thể mất ta thôi… nhưng ta thật là ngu ngốc… đầu đất vẫn là đầu đất. Còn thằng chó như mày tưởng có vài đồng là to… bố tao cũng Chủ tịch tập đoàn đấy muôn đi trực thăng hay phi cơ riêng chị đây bao mày một chuyến cho biết…
Lan vừa khóc vừa cười mà quặc lại, đến lúc này bản chất đanh đá của đại tiểu thư con nhà giàu cũng lộ hẳn ra làm Quốc cũng ngớ người. Không ngờ gia thế của nàng khủng vậy, thế mà dấu mãi không ai biết. Điều quan trọng là nàng thầm thích tên đầu gỗ Nguyên Quốc, nếu không vậy chả cô gái xinh đẹp như mộng nào ở cái thế kỷ 21 này lại lang thang khắp nẻo đường mà chịu khổ nghiên cứa khảo cổ cùng tên gàn dở Nguyên Quốc cả. Lúc này biết được tình cảm của cô nàng xinh đẹp này Quốc cũng thấy khác khác, hắn đang ngắm nhìn một mặt khác của cô bạn học thân thiết này, một mặt khá là cá tính có vẻ hơi chút đanh đá chua ngoa, và hắn thích cái cá tính này hơn vẻ hiền dịu có vẻ gượng ép bấy lâu của cô bạn này.
Nhưng đúng lúc Nguyên Quốc đang nhìn Lan thì nàng bỗng nhiên hét lớn:
- Không, đưng…………
Nguyên Quốc vội vã mà lách người né tránh, lăn người qua một bên. Ngay vị trí nơi Nguyên Quốc đang ngồi lúc vừa rồi là bóng hình gã họ Vương với con dao găm đang chĩa về phía trước. Gã đã đâm hụt rồi. Nguyên Quốc lăn một vòng thì cũng bật dậy, hắn cũng rút ra một con dao găm kiểu dao chiến đấu của lực lượng thủy quân lục chiến USA. Đây cũng là một mặt hàng phỏng chế mà Nguyên Quốc đã chế tạo ra, bề ngoài thi không thể phân biệt cùng hàng xịn thế nhưng chất lượng thì chưa biết được, xong nhìn vào lưỡi dao sắc bén cùng hai rãnh máu hai bên cộng thêm răng cưa lởm chởm ở sống dao thì chắc hẳn không quá kém.
- Thú vị…
Gã họ Vương cũng quay về thế thủ hạ thấp trọng tâm mà cười đểu. Hắn vẫn cầm đao xuôi trong khi Nguyên Quốc là thủ thế với thế đao ngược.
- Dừng lại di, các người làm gì thế… -
Lan hoảng sợ mà thét lên, nàng quả thật không thể ngờ được tình huống lại trở nên căng thẳng đến mức có thể nguy hại đến cả tính mệnh như vậy. Còn tên Hải thì mặt cắt không còn giọt máu mà ngồi bệt xuống đất rồi.
- Con chó cái… đợi tao xử xong thằng ôn con này rồi sẽ chơi đùa cùng mày… Hải, bắt lấy nó. Lát tao chơi xong thì cho mày chơi ké…
Họ Vương cười vang le lưỡi liếm liếm lưỡi đao, hắn có vẻ rất tự tin vào khả năng của bản thân, kiểu như hắn ăn chắc Nguyên Quốc rồi. Nguyên Quốc cũng không sợ hãi, các loại võ công khác là hắn phải đi bái sư khắp nơi, chỉ có riêng đao pháp là được thầy Tiến trân truyền, còn lại thì các võ sư khác đều giữ miếng không dạy hết. Riêng cách dùng dao găm thì hắn không hề ra ngoài học, vì ông nội hắn là bộ đội đặc công quân đội nhân dân Việt Nam, đến đời cha hắn cũng vậy. Cái môn dùng dao găm này coi như võ công gia truyền nhà Nguyên Quốc cũng không nói quá.
Phải nói rằng vũ khí một thước dài một thước lợi, một thước ngắn một thước hiểm. Hai người đấu dao găm là hung hiểm nhất, chỉ hơi sơ hở là có thể mất mạng bất kì lúc nào.
Họ Vương động trước, chỉ thấy hắn bật người như báo săn mà lao về trước, phải công nhận rằng tên này rất có nghề chứ không phải dạng thường đâu. Nguyên Quốc với võ công thực chiến của bộ đội đặc công cũng không kém phần đặc sắc. Hắn nhẹ nhàng chuyển thế trụ lắc chuyển trụ tránh đi thế đâm của tên họ Vương.
Sau đó nhanh như cắt hắn tung tay phải thực hiện động tác cắt đao vào cổ họng đối phương. Tại sao nói vũ khí một tấc ngắn một tấc hiểm bởi vì chúng biến hóa đa đoan chuyển hướng bất ngờ. Chỉ thấy họ Vương ngửa người xoay qua phải tránh đi cú cắt cổ họng đồng thời xoay cổ tay đổi hướng đao mà đâm vào sườn trái của Nguyên Quốc.
Lúc này Nguyên Quốc không thể biến chiêu bắt buộc phải đạp mạnh chân mà giật lui về sau. Nhưng vì họ Vương ngả người xoay phải mà đâm sườn đối phương nên cũng mất trọng tâm mà lăn qua bên phải. Nhưng hắn rất nhanh bật người dậy thủ thế. Nói chung pha tiếp cận đầu tiên coi như hòa. Họ Vương hoi nhỉnh hơn một chút vì hắn tung được hai đòng mà chiêu đâm sườn của hắn thực hiểm.
Hai người lại lao vào nhau chiến đấu, Họ vương vì cầm dao găm xuôi nên có lợi thế hơn về khoảng cách, tức là có thể vươn xa hơn mà tấn công Nguyên Quốc. Nhưng với cách cầm đao ngược cảu Nguyên Quốc thì chỉ cần áp sát được đối phương thì hắn cực kì lợi thế vì lực đâm của cầm đao ngược mạnh hơn rất nhiều, và sự xoay trở trong không gian hẹp cũng tốt hơn. Vậy nên đấu pháp cảu hai người hoàn toàn khác nhau, Nguyên Quốc sẽ cố tránh đòn đâm và chém của đối phương để tiếp cận mà tiến hành cứa hoặc cắt ngang. họ Vương thì liên tục cố duy trì khoảng cách mà tấn công đối phương.
Đấu dao găm rất ít khi va chạm vũ khí với nhau, đa số là những đòn né và đâm, vậy nhưng mỗi lần va chạm sẽ là hoa lửa lóe sang trong đêm tối. Tay trái hai người đều cầm đén pin, đây cũng coi như một vũ khí có thể đỡ, có thể đập đối phương. Nhiệm vụ của nó còn là soi rõ đối phương, đôi khi là rọi vào mắt để gây chói. Đây là một cuộc chiến mang tính toàn diện nhất cần cả trí, dũng là sức bền.
Mà sức bền thì Nguyên Quốc thua rồi, trên lưng hắn vẫn vác ba lô 30kg. Hắn không có thời gian để mở khóa trút xuống, vì chỉ cần Nguyên Quốc có ý đồ này ngay lập tức sẽ bị họ Vương tấn công như vũ bão. Quần nhau được 30 phút thì dấn liệu xuống sức của Nguyên Quốc lộ rõ, giờ đây hắn chỉ biết phòng thủ tứ phía mà thôi, thi thoảng lắm mới phản công được một lần.
Cái gì đến cũng sẽ đến, trong tiếng hét thất thanh của Lan thì gã họ Vương đã đè được Nguyên Quốc xuống đất tay trái hắn kìm chặt tay phải dùng đao của Nguyên Quốc, tay còn lại của họ Vương đã chuyển ra cầm đao ngược mà đang dí thanh dao găm xuyên vào ngực Nguyên Quốc. Cánh tay trái của Nguyên Quốc giờ đây không còn đủ khỏe để chống lại đòn đâm ngược này của Họ Vương. Hắn chỉ có thể gạt cho vị trí đâm xuyên khỏi vị trí chí mệnh mà xích lên phía vai trái mà thôi.
Đao ngập thịt máu tươi bắn lên tung tóe qua hai đường rãnh máu của dao găm, đây là cấu tạo đặc biệt của đao quân đội. Gặp thịt là máu tuôn không ngừng, tuôn thành vòi bắn thẳng lên trên. Nguyên Quốc không gào thét mà hắn cố nhịn đâu lấy hơ để đẩy ngược đao lên, nếu không chỉ cần đao đâm vào sâu thêm một chút mà gây thủng màng phổi sau đó tên họ Vương ngoáy thêm một vòng thì đảm bảo hắn không còn cơ hội lật ngược bàn.
Họ Vương bắt đầu xoáy mũi đao trong lồng ngực Nguyên Quốc trong tiếng kêu la thất thanh của Lan, phía sau nàng là tên chó săn tên Hải đang giữ chặt lấy nàng, gương mặt hắn đang vặn vẹo dữ tợn đến méo mó biến hình. Lời hứa 200 ngàn USD như văng vẳng bên tai, có số tiền này hắn sẽ đi Úc để làm tiến sĩ, đồng thời cũng định cư luôn bên ấy. Hai mạng người chả là gì với hắn lúc này rồi (thằng này có ý đồ qua ở với tác)