Chương 4: Lộ ra móng vuốt
Tháo sợi dây thừng bằng sợi tổng hợp bên lưng Quốc cột chặt vào mũi tên sắt có móc câu ở đầu sau đó lên cò cho chiếc nỏ tự chế này.
- Hải, cậu cầm đèn pin soi đúng chỗ này cho mình nhé
Quốc quay qua Hải mà nói đồng thời làm mẫu mà soi đèn pin về một vị trí vách đá bên kia bờ vực. Tên Họ Vương cũng dùng đèn pin trong tay mình mà soi vào vị trí đó. Lúc này đây hắn cũng hiểu được phải cùng chung sức để vượt qua khó khăn này.
Quốc cài đèn pin của mình vào bao đeo bên cạnh hông rồi cầm chiếc nỏ lên mà ngắm. Chiếc nỏ này có hệ thống laser, vậy nên khi Quốc bật lên rồi thì rất dễ bắn chuẩn theo tia laser dẫn đường này. Chỉ thấy "phăng" một tiếng dây nỏ đã bật mạnh, không thể nhìn thấy mũi tên bay đi vì nó lao với vận tốc quá nhanh, chỉ thấy cuộn dây thừng mà Quốc để sẵn dưới chân đang từng vòng từng vòng vơi đi mà thôi.
Một tiếng bang vang lên mũi tên lướt sát bay qua một cột đá ở vách đối diện, sau đó đập vào vách đá nghiêng phía sau nó mà chệch hướng, một loạt tiếng bang vang lên do mũi tên va chạm vách đá. Vậy mà mũi tên vẽ thành một đường vòng sau khi va chạm các vách đá phía sau cột đá. Chỉ thiếu chút nữa là có thể vòng qua cột đá được rồi.
- Hụt rồi … tiếc quá… Hải kêu to..
- Bắn lại bắn lại lần nữa… tên họ Vương không mấy tỏ ra thất vọng mà hưng phẫn gào lên.
Mãi đến lần bắn thứ 7 thì mũi tên thép có ngạnh mới hành thành nhiệm vụ của mình mà vòng quanh được cột đá bấu cái ngạnh chắc chắn của mình vào đấy.
Tất cả thành viên trong nhóm thám hiểm đều vui mừng mà vỗ tay hoan hô sung sướng. Quốc cột đầu bên này của sợi dây thừng vào một mỏm đá thật chặt và chắc chắn. Điều này đảm bảo rằng nếu đầu bên kia có bị tuột ra thì vẫn còn một bên này chịu tải. Nếu không rơi thẳng xuống vực chắc chắn toi mạng.
Người đầu tiên đeo lên đai bảo hiểm và móc vòng bảo hiểm (Mountaineering Climbing Rappelling Ring Belay Device cái này ta không biết vn gọi là gì nên dịch tạm các bạn trong nước cho ý kiến nhé) vào dây thừng để vượt qua vực không ai ngoài Quốc cả. Hắn tháo xuống ba lô chỉ đeo theo mình chiếc đèn pin và cái nỏ để giảm trọng tải sau đó bắt đầu đu theo dây thừng mà vượt vực.
Hải và Lan trái tim như nhảy bình bịnh ra khởi lồng ngực mà rõi theo từng nhịp đu người của Quốc. Tên họ Vương thì không như vậy, hắn lo lắng là lo lắng đầu dây bên kia tuột thì làm mất cơ hội lấy được kiếm báu mà thôi, còn an nguy của Quốc không nằm trong phạm vi quan tâm của tên này.
Với thân thủ nhạy bén của mình, cộng thêm đầu dây bên kia vực không có bị tuột ra vậy nên chỉ sau 5 phút cẩn thận thì Quốc đã tới được bờ bên kia của vực sâu. Hắn nhanh chóng cột lại thật chắc chắn đầu dây bên này để tạo nên một cầu dây an toàn hơn cho đồng đội.
- Các bạn hơi tránh ra nào..
Quốc lại lên dây nỏ và chuẩn bị bắn thêm một dây thừng tiếp theo quay về phía đồng bọn. dây thừng này có chức năng để kéo đồng bạn qua cái cầu dây này, khiến cho họ không phải chèo leo như Quốc vậy. Thứ được treo vào vòng bảo hiểm (Mountaineering Climbing Rappelling Ring Belay Device) và được kéo qua bên đối diện đầu tiên là ba lô của Quốc. Sau đó lần lượt Lan, Hải và gã họ Vương treo người trên dây để Quốc kéo qua. Tất cả cùng thở phào nhẹ nhõm khi đã an toàn qua được vực thẳm.
Mạo hiểm qua đi là đến giây phút đón nhận thành quả của sự khám phá khoa học. Bốn nhà thám hiểm nhẹ nhàng tiến bước tiếp cận khu vực có kiến trúc tế đàn đá này. Quốc dùng các hòn đá nể ném dò đường nhưng không hề có cạm bẫy nào cả. Cả bốn đều thong thả nhẹ nhàng mà tiến đến trung tâm tế đàn nơi thanh cổ kiếm có vẻ như chất liệu bằng đồng xanh đang cắm ngập sâu trong vách đá.
Lan lấy ra máy ảnh chụp lại hiện trường và chụp lại hình ảnh lưu niệm nơi mọi người phát kiện ra di chỉ quý báu ước chừng 1800 năm tuổi này. Đây có lẽ là phát hiển khảo cổ lớn nhất của Việt Nam trong thập kỉ qua. Tất cả đều hưng phấn không thôi, nhất là Quốc, hắn chính là người hưng phấn nhất vì biết đâu đấy phát hiện này sẽ làm cha thay đổi quan điểm về công việc của hắn. Biết đâu sở văn hóa thông tin* sẽ thưởng cho hắn một món tiền khá khá đấy (Cái này ở Vn nên ta không biết nhé các bạn cho ý kiến).
Vấn đề bây giờ là làm cách nào để lấy được thanh kiếm ra mà không làm tổn hại đến cả hiện vật lẫn di chỉ xung quanh. Theo quan sát thì thanh kiếm này bằng đồng Xanh tuy nhìn hơi cũ nhưng không hề có hiện tượng rỉ sét. Họ vương thử rút lên, hắn dồn khí đan điền mà vận lực ba bốn lần mà không được, gân xanh nổi lên đầy mặt cũng không có tác dụng gì. Đến Quốc cũng không rút lên nổi, Lan và Hải thôi cũng biết điều mà không thử cho xấu mặt.
Quốc rút ra xẻng công binh tính đào qua lớp đá một chút, thế nhưng không hiểu đá ở đây được cấu tạo như thế nào mà bền chắc kinh khủng. Chỉ thất tia lửa văng tán loạn mà không hề vó mọt mảnh đá nào vỡ ra.
- Thôi đành vậy chúng ta báo với cơ quan chức năng vậy, họ có dụng cụ tốt hơn có lẽ khai quật lên được… nhiệm vụ khám phá ra được nơi này đã là vinh quang lắm rồi
Quốc lắc đầu mà nói với mọi người. Lan gật đầu tán thành suy nghĩ này, thế nhưng Hải thì gương mặt trở nên khó sử, mà họ Vương ánh mắt trở nên thâm trầm liếc nhìn Hải.
- Không được… tuyệt không thể được… Hải vội vàng lên tiếng.
- Tại sao lại không thể… Quốc ngac nhiên mà hỏi
- Vì nếu chúng ta rời đi hang hộng đóng lại thì sao đến lúc đó còn ai có thể tìm ra được nơi này, nên nhớ đây là hiện tượng thần bí … Hải gắng sức giải thích cho Quốc lý do.
- Theo tôi nghĩ chỉ cần viên quái thạch ở đây thì cửa không đóng lại. Chúng ta chỉ cần cử một người quay lại báo cáo thôi. Nếu các bạn sợ thì tôi và viên đá sẽ ở lại chờ… Quốc vẫn thiên về việc báo cáo cơ quan chức năng hơn.
- Không được.. nếu báo cho chính phủ Việt Nam thì đây đau còn là kiếm của ta, Du thuyền của ta đang chờ ở vùng biển quốc tế ngoài khơi biển Sam Son ta phải lấy được kiếm này..
Lúc này tên họ Vương hai mắt long sòng sọc mà gào lên tức giận. Hóa ra mục đích của hắn là muốn chiếm thanh kiếm này. Giờ đây Quốc muốn đưa kiếm về bảo tàn Quốc gia Việt Nam tất nhiên là hắn không chịu rồi. Tới đây bản chất đã lộ ra tất cả rồi.