Chương 3: Hang động
Leo lên đên một phần ba sường núi thì bỗng nhiên tên Họ Vương rống lên sung sướng.
- Tung la… Tung la… (Động rồi động rồi)
- What's up? - Hải cùng Quốc quay qua hỏi dồn
-Gemstone's shaking… it's shaking hard (từ đoạn này thì ta chuyển qua hết tiếng việt luôn nhé)
Cả Quốc và Hải đều reo lên rạng rõ, còn Lan cũng mỉm cười chiến thắng. Cuối cùng thì có phả ứng rồi, chứng tỏ là truyền thuyết có thể là sự thật.
- Tiếp tục đi tới nhanh - Quốc gào lên hưng phấn ầm ầm mà lao đi.
- Khoan đã nào, tao tao là người cầm viên đá vậy mới là người dẫn đường. Mày đi trước không đúng.
Họ Vương giơ tay mà cản Quốc lại rồi nói.
- Ok, xin lỗi tôi vui mừng quá mất khống chế. Bạn đi trước đi. - Quốc cũng không để ý làm gì, họ Vương có viên đá thì hắn đi trước dẫn đường là đúng rồi.
Nhóm người lại tiếp tục lên đường, vẫn theo hướng cũ mà leo lên cao hơn. Đến được độ cao một nửa ngọn núi thì cả đám hưng phấn ra mặt vì viên đá đã run rảy kịch liệt. Nó rung đến độ tên họ Vương không thể cầm trên tay mà phải cho vào túi. Thế nhưng đứng cách cả mét mà mọi người vẫn nghe được tiếng lạch cạch mà viên đá này va vào đồ đạc trong túi nhỏ của họ Vương.
Nhưng đi tiếp thêm 100m thì viên đá lại rung yếu hẳn. Tất cả đều ngỡ ngàng không rõ nguyên nhân mà lo lắng. Nhưng đúng lúc này Quốc đăm chiêu suy nghĩ rồi nói.
- Quay về chỗ cũ nơi viên đá rung mạnh nhất rồi sau đó rẽ hai bên kiểm tra, tôi tin tưởng là vị trí cần tìm không phải leo lên cao hơn nữa.
- Hảo..
- ý kiến hay…
Tất cả đều đồng ý phương án của Quốc mà quay trở lại. Đúng như Quốc dự đoán sau khi quay lại 100m thì viên đá lại rung động cực mạnh như lúc trước. Lúc này đây cả nhóm bắt đầu thử rẽ qua hai bên để tìm hiểu. Cuối cùng sau khi rẽ bên trái mà lần mò tầm 100m thì viên đá hoàn toàn không còn động đậy. Vậy chỉ còn hướng bên phải mà thôi.
Đi về bên phải gần 200m rồi nhưng viên đá vẫn là tốc độ rung không nhanh không chậm hơn chút nào. Nhưng chí ít ta nó không dừng lại thế nên mọi người vẫn vững tin mà tiếp bước.
Đi gần một km đường rừng núi lởm chởm thì nhóm thám hiểm gặp được một con suối nhỏ. Đến lúc này thì Lan và Hải đã quá mệt mỏi mà lăn qua một bên tảng đá bên suối mà nghỉ ngơi. Quốc vốc lên một nắm nước suối mà táp lên mặt để tránh đi cái nóng của trưa hè. Thời tiết này quả thật rất mau mất sức, mồ hôi của Quốc cũng vã ra như tắm rồi, hắn đang vác trên lưng hơn 30kg đồ mà hành quân đấy.
Nhưng lúc này tên họ Vương lại một lần nữa kêu to:
- Sáng rồi.... Nó phát sáng... Chúng ta đến nơi rồi.....
Lại dùng phương pháp tương tự dò tìm bốn phía, cuối cùng nhóm người đã tìm được phương hướng đó là dọc lên thượng nguồn của dòng suối.
Cũng không quá xa thì dòng suối nhỏ này đã trở nên lớn hơn nhiều. Hóa ra là một dòng suối lớn phân ra nhiều nhánh, mà nhóm người của Quốc là đi theo một nhánh mà dò lên. Vẫn đi tiếp đến phía trước. Một thác nước nhỏ xuất hiện trước mặt mọi người. Hải đang than thở vì lần này có khả năn phải đi vòng để vượt thác, thật quá sức mệt mỏi rồi.
Nhưng đúng lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi để vượt thác thì dị biến sảy ra, chỉ thấy vách đá dưới thác nước ầm ầm chuyển động, sau đó là một miệng hang đen ngòm mở ra trước mắt mọi người. Còn viên quái thạch hình đa giác thì biến từ ánh sáng màu xanh qua màu tím.
Cả đoàn người vừa hưng phấn tột độ vừa hoang mang đến vô cùng. Ai cũng hiểu được đây chính là đích đến của họ rồi, xong trong hang động tối tăm ấy liệu có nguy hiểm hay không thì không ai có thể cam đoan.
Nhưng đam mê khám phá khoa học đã chiến thắng sợ hãi. Quốc là người đầu tiên bước đi về phía cái hang đen ngòm như miệng quái thú kia. Họ Vương giả vờ động viên an ủi người đẹp mà ôm vai nàng cùng tiến vào hang động. Lan có hơi vùng vằng nhưng ánh mắt nhìn về bóng lưng ai đó đang bất chấp mà tiến về phía trước, nàng giận dữ mà mím môi lại sau đó để mặc cho họ Vương ôm mình. Tên Hải thì run cầm cập mà tiến vào sau cùng, hắn đang phải thu hết can đảm để nhấc từng bước chân đấy.
Móc ra cái đèn pin Quốc đưa cho họ Vương một cái còn hắn cầm trên tay một cái, đây là loại đèn pin lắc để tích điện thế nên thời gian dùng là không hạn chế. Nhưng không phải loại lắc rẻ tiền mấy chục ngàn made in China, đây là đèn pin chuyên dụng cho thám hiểm đời mới nhất mà Japan sản xuất, giá lên đến 30 USD. Phải nói có tên Vương tài trợ cũng xem ra có lợi đôi chút.
Hang động chỉ có một lối đi mà thôi. Chiều cao cỡ 3 m rộng tầm 2m, bề mặt khá bằng phẳng thế nên việc di chuyển không hề khó khăn. Nhóm người cứ thế mà di chuyển cho tới khi họ bị cắt ngang bởi bờ vực khoảng cách hai bên khoảng tầm 9m. Nhưng độ sâu thì rất khó đánh giá vì rọi đèn pin thì thấy đáy là không nhìn thấy. ở phía bên kia của bờ vực thì Quốc cũng như đồng bọn đã thấy thấp thoáng một kiến trúc đá kiểu như tế đàn cổ xưa với các bia đá cao lớn xếp quanh một bục hình tròn đá có khắc hoa văn kì dị. Nhưng điểm quan trọng nhất chính là chiếc giữa tế đàn đá vậy mà có cắm một vật hình thù như thanh kiếm.
Kích động nhất lúc này có lẽ là tên họ Vương người Trung quốc, nếu không có hai bờ vực cách nhau tâm hơn 9m thì có lẽ hắn đã là người đầu tiên bổ nhào đến rồi. Nên nhớ thành tích kỉ lục nhảy xa ở thế vận hội là 8.95 m do Mike Powell lập năm 1991, có thách kẹo thì tên Trung quốc này cũng không dám thử xem hắn nhảy có tốt hơn Mike Powell hay không.
Cau mày nhìn cấu tạo xung quanh Quốc bắt đầu ngắm nghía mà tính toán trong lúc đồng bọn của hắn thì đang lắc đầu lắc vai suy nghĩ cách vượt vực.
- Hay là chúng ta quay trở lại kiếm dụng cụ có có thể đi qua vực sâu sau đó quay lại…
Người lên tiếng là Lan mĩ nhân..
- Không được đây là một hang động được tạo ra do hiện tượng kì bí, không ai có thể chắc chắn nó có thể mở ra lần nữa hay không.
Vậy mà tên họ Vương lần đầu tiên phản đối người đẹp, nhưng lời nói cảu hắn cực kì có lý nên nhận được sự đồng thuận cao. Câu nói của tên Vương cũng thể hiện hắn là một kẻ cực hiểu biết và giỏi đánh giá tình hình chứ không phải chỉ có hời hợt là công tử ca lắm tiền ngu ngốc.
- Mọi người yên lặng tôi đã có cách nhung cần sự đồng lòng nhất trí của các bạn mới có thể thực hiên được.