Chương 2: Lên núi.
- Nói thật tao không kì thị ai cả nhưng mày mang theo kiểu công tử như vậy liệu có chịu được gian khổ trong rừng không?
Quốc nghi ngờ mà đưa ánh mắt hỏi Hải.
- Mày nói thì tao cũng giải thích cho nghe, trên tay gã Vương này có một vật mà rất có thể ảnh hưởng đến thành công hay thất bại của lần này khảo cổ. Trong tay hắn….
Thông qua lời giải thích của Hải thì Quốc cũng đã hiểu rõ ngọn ngành. Tên họ Vương này là con em đại gia bên trung quốc, cha hắn là chùm bất động sản ở Thiên Tân. Nhà tên họ Vương này rất giàu và có thú sưu tầm đồ cổ. Tên họ Vương này cũng học ngành khảo cổ học nên quen biết được hải trong lần giao lưu sinh viên tại đại học Vũ Hán. Mà tên Vương này lộ ra rằng nhà hắn có sưu tầm được một viên quái thạnh nghe nói truyền lại từ thời Đông Hán. Viên quái thạch này vậy mà có nguồn gốc xuất xứ từ Đại Việt Cửu Chân 2000 năm về trước. Nghe nói đây là viên quái thạch gắn trên thanh đồng kiếm của một vị nữ thủ lĩnh phong trào giải phóng dân tộc của Người Việt chống lại quân Đông Ngô. Trước khi dùng thanh kiếm này tự sát khi thua trận thì người nữ thủ lãnh anh hùng dân tộc của người Việt đã có một lời nguyền gì đó. Sau đó thanh kiếm đồng tự chui xuống đất mà biến mất chỉ còn lại viên quái thạch tách ra mà lăn lột trên mặt đất. Sau này viên quái thạch được đưa về Trung Hoa và chuyền qua nhiều tay, cuối cùng đến tay họ Vương và được coi như một món đồ cổ. Nhưng cách đây vài năm tên họ Vương này vô tình phát hiện ra một bí mật, đó là nếu viên đá này chạm vào máu tươi của người sẽ tự động và rung nhẹ. Từ đó hắn tin rằng truyền thuyết thanh kiếm tự chui lòng đất là thật. Hắn đang hị vọng có thể dùng viên quái thạch để tìm ra thanh kiếm 2000 năm tuổi đó. Ngay lúc này thì hắn gặp được Hải vậy nên cả hai bắt liên hệ từ đó.
- Ly kì vậy sao, thật không ngờ.. có khi truyền thuyết là thật.. nếu vậy chúng ta sẽ có phát hiện lớn nhất trong lần khảo cổ này rồi, có lẽ là phát hiện lớn nhất của ngành khảo cổ Việt Nam trong thập kỉ đấy..
Quốc hưng phấn bừng bừng mà nắm chặt hai tay, hắn không để ý đến Hải hai mắt đang bối rối và có chút lẩn tránh.
- Hẳn… hẳn là vậy đi…
Hải hơi ngập ngừng mà trả lời. Quốc không để ý mà khoác ba lô nặng trịch lên vai, hắn phải mang đồ cho cả ba người gồm; Lan, tên họ Vương và bản thân hắn. Hải gày gò nhỏ thó chỉ có thể mang được đồ cho bản thân thôi. Tên họ Vương tự cho mình là công tử ca, là siêu nhiên địa vị ở đây nên sẽ không mang đồ. Lan là phụ nữ nên Quốc không đành lòng để nàng vất vả. Vậy nên Nguyên Quốc hắn chơi một lúc ba phần đồ đạc. Cũng phải nói rằng Quốc cũng không thèm để ý đến tính công tử ca của gã họ Vương, hắn chỉ quan tâm đến công việc khảo cổ mà thôi, tất cả đối với hắn chỉ là phụ.
Cũng phải nói cơ thể của Quốc cực kì cường hoành, hắn cao đến 1m78 cũng không thấp hơn gã họ Vương 1m80 là bao nhiêu. Cơ thể Quốc cực kì săn chắc và khỏe mạnh, nói cho cùng thì hắn là "thợ rèn" đấy từ nhỏ đã tiếp xúc với nghề rèn rồi. Để đánh được những quai búa rèn đúng cách thì lực tay hắn được rèn luyện cực khỏe. Ít nhất là so với thanh niên anh hùng bàn phím thời này thì Quốc thuộc dị loại.
Ngoài ra vì đam mê rèn các binh khí cổ nên Quốc cũng có đi bái nghệ các võ sư xung quanh các làng võ trong miền bắc để học cách sử dụng. Cũng không phải học để đánh ai giết ai, hắn học để cường kiện sức khỏe, để rèn cho đúng hơn. Đừng tưởng cứ rèn đúng đúc hình dáng là chuẩn xác, trừ khi có thể sử dụng thành thạo thì mới có kiến giải nhất định về cấu tạo cũng như sức nặng của từng loại binh khí cổ. Có nhiều vũ khí nhìn thật đẹp, bắt mắt nhưng thực tế là dùng không được, có hoa không quả. Chính vì lí do này 18 ban binh khí Quốc đều có thể sử dụng qua, và hắn cũng có thể rèn được một hai. Nhưng riêng đao thì khác, một vị sư phụ rất nổi tiếng trong làng Võ Hà Nội tên Tiến đã sờ qua cốt cách của Quốc và có nói rằng; hắn chính là kì tài luyện đao, vì cơ thể hắn có một chữ Bá, rất thích hợp với đao nhất là trường đao. Quốc cũng cả biết có thật không nhưng hắn luyện đao rất dễ dàng thành thạo, phải nói hắn khá nhất là Đao pháp mặc dù không phải quá cao thủ nhưng cũng gọi là tinh thông.
Với cơ thể được rèn luyện như vậy nên vác theo một cái ba lô nặng gần 40kg mà Quốc vẫn băng băng đường rừng không mệt mỏi. Thế nhưng tên Vương cũng không phải dạng vừa. Hắn bước chân cực kì nhẹ nhàng hơi thở đều đặn mặt không đỏ chút nào, tất nhiên tên họ Vương này không mang theo thứ gì nặng trên người dĩ nhiên phải thoải mái hơn Quốc rồi. Nhưng để ý nhịp di chuyển và thở của tên này thì Quốc biết được rằng gã này có công phu trong người. Cách hô hấp này thì vị sư phụ tên Tiến của Quốc cũng đã hướng dẫn hắn rất nhiều, xong vì năm 18 tuổi hắn mới bắt đầu học hô hấp nên sự phụ nói có chút hơi chậm. giá như năm 15 tuổi bắt đầu học thì Quốc sẽ tiến bộ khôn lường.
Còn Lan và Hải thì thảm rồi, cả hai chỉ đi bộ được tầm 2 km lại phải ngồi nghỉ một lần, mà tiếp theo đó thời gian đi thì ít thời gian nghỉ kéo dài ra. Họ Vương không hề khó chịu mà chăm sóc người đẹp Lan ân cần, thi thoảng gã liếc ánh mắt khinh bỉ nhìn Hải, giống như tên này mới là kẻ phiền phức làm chậm bước chân của cả đội vậy.
Đường núi càng lúc càng dốc và khó đi, đã 7h tối rồi công việc di chuyển là không thể trong đêm. Vậy nên tất cả tiến hành hạ trại cá nhân bên sườn núi với dụ định ngày mai sẽ tiến hành thám hiểm. Đêm tối mọi người quay quần bên ánh lửa trại để chuẩn bị thức ăn. Nói thật ra thì tất cả đều là đồ hộp hết thế nên cũng không cần phải chuẩn bị gì nhiều. Mọi người cùng quay quần bên đống lửa mà nói chuyện vui vẻ về kế hoạch thám hiểm ngày hôm sau.
Tất nhiên việc nói chuyện tuy rôm rả nhưng vẫn chia làm hai cặp, tên họ Vương vẫn quấn lấy người đẹp mà xum xoe. Còn Quốc và Hải thì bàn về việc khảo cổ, nhưng Quốc không nhanh nhậy mà để ý rằng mỗi khi nhắc đến công bố khoa học nếu có phát hiện gì đó thì Hải luôn ngượng ngùng lảng tránh hoặc ấp úng mà trả lời cho qua.