Chương 1: Đam mê khảo cổ

Tam Quốc Việt Tộc Tham Chiến

Chương 1: Đam mê khảo cổ

Tiếng ve rả ríc của mùa hè cùng cái nóng oi ả như hòa lẫn mà tiếp cho nhau thêm sức mạnh khiến tâm hồn con người càng trở nên bất an và khó chịu. Nhưng ngôi làng nhỏ bé nằm khuất sau mộ vài dặng tre còn hiếm hoi sót lại sau những cải cách đổi mới hình như không hề bị ảnh hưởng bởi sự quấy rầy đến phiền chán này. Đâu đó trong làng vẫn vang lên tiến vang chát chúa của kim loại va đập vào nhau. Phải rồi đây mà một ngôi làng Rèn nổi với nghề tổ truyền hàng trăm năm nay.

Làng Rèn Đa Sĩ vẫn sống rất tốt với cái nghề tổ truyền của cha ông. Tất nhiên việc rèn đúc thời nay đã khác xưa rất nhiều, các dụng cụ như búa máy, máy mài, dung dịch tôi thép đặc biệt... đã thay thế rất nhiều công đoạn thủ công truyền thống. Nhưng người dân nơi đây không hề quên đi cách quai búa rèn tay mà cha ông đã để lại cho họ. Nơi đây ai cũng biết đến nghề rèn, từ đứa trẻ nít đến người phụ nữ, đến các cụ già vẫn hăng say với nghề rèn. Giữa cái thời đại mà công nghiệp hóa đã len lỏi đến từng ngóc ngách nhỏ nhất của xã hội thì làng nghề cổ truyền này vẫn tồn tại được với những sản phẩm của mình. Những con dao cái kéo được sản xuất ra từ những bàn tay tài hoa của người thợ nơi này có thể cạnh tranh trực tiếp cùng các sản phẩm thép tổng hợp được nhập ngoại. Điều này đủ thấy tay nghề của họ tốt ra sao…

Trong một khu nhà có vẻ là khan trang vào bậc nhất của cái làng nghề Đa Sĩ này đang vang lên tiếng quát tháo cùng hòa lẫn tiếng quai búa của khu lò sản suất đặt ngay kế bên nhà.

- Mày cả ngày chỉ có khảo cổ, khảo cổ…. cái ấy kiếm được tiền không, nuôi sống nổi bản thân không, nghề nhà thì không lo lắng. Mày có biết bố phải vất vả như thế nào mới kiếm về được cái hợp đồng này không. Biết thế này ngày xưa không cần đại học đại heo gì hết, ở nhà. Học bao năm ra trường ngay cả một việc đứng đắn cũng không làm nổi.

Lên tiếng là một vị trung niên có vẻ là gia chủ của căn nhà khan trang, đứng đối diện là một chàng thanh niên với chiếc mũ tai bèo và lưng đeo ba lô nai nịt gọn gàng, có lẽ là chuẩn bị đi đâu đấy nhưng bị cản lại. Người thanh niên chỉ biết cúi đầu mà lặng yên nghe cha răn dạy, hắn vẫn biết lời cha là đúng. Cái thời buổi mà bằng đại học nhan nhản ngoài đường, chay xe ôm, làm bốc vác thì cái bằng đại học Khoa học và xà hội nhân văn khoa lịch sử, ngành Khảo cổ của hắn đúng là phế không thể phế hơn được nữa. Gia cảnh cũng khá giả, cha hắn đã kinh doanh được một xưởng rèn có thể nói là nhất nhì trong làng. Để thỏa mãn đam mê của con trai độc nhất mà ông đã đầu tư cho nó đi học chỉ để học cho biết mà thôi. Ai cũng biết cái ngành này ra trường cực khó xin việc rồi. Vậy nhưng đây là đam mê thì biết sao được, kể từ nhỏ Lý Nguyên Việt dã đam mê với việc rèn đúc lại các binh khí với hình dáng cổ xưa, từ đó lúc nào không hay hắn đam mê luôn ngành khảo cổ. Để rồi mặc dù hắn là siêu cấp thông minh về các môn tự nhiên cũng đâm đầu qua học các môn xã hội để thi vào Khoa Lịch Sử ngành Khảo cổ.

- Con xin ba cho con một lần cuối thực hiện ước mơ của mình, sau này con sẽ kế nghiệp gia đình. Lần này nhóm khảo cổ tụi con đã tập trung hết rồi. Con cầu xin ba..

Người đàn ông trung niên nhìn đứa con trai yêu dấu, hắn nổi tiếng là thông minh nhất cái làng này. Là niềm tự hào của gia đình, ngày mà con trai có giấy báo nhập đại học thì ông đã cầm đi khoe hết cả xóm trên xóm dưới đấy. Mà đứa con này cũng cực ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm phật ý ông. Nhìn cậu con trai như run run đứng đó, đôi mắt phiến hồng thì ông không kìm nổi lòng mình mà nhũn ra.

- Thế đã có tiền đi chưa. Từ đây vào đến Thanh Hóa lại mò vào tận rừng núi thì mấy đứa chuẩn bị đồ đạc ra sao rồi… đây cầm lấy… nhớ ăn uống đầy đủ. Cái baloo lép kẹp thế kia thì chứa được mấy thứ gì, nghe ba đi mua thêm một số thứ bảo hộ… hài…

-Con có rồi mà… Người thanh niên nước mắt rơi lả chả mà đẩy lại số tiền của cha, hắn đã từng này tuổi vẫn không ho lắng được cho cha già được ngày nào, vẫn phải nhận trợ cấp từ ông. Hắn cũng quyết định rồi, xong lần này hắn sẽ tạm gói đam mê phong kín trong tim mà giúp cha quản lý gia nghiệp.

- Cầm lấy nào.. nghe cha.

Người đàn ông cương quyết nhét tiền vào tay con trai.

**********************************************************************************

Trên chuyến xe liên tỉnh xuất phát từ bến Giáp Bát (cái này mình không rõ lắm, mình tra google nếu có sai thì các bạn góp ý nhé) Hà Nội đi về phía nam trên hai dãy ghế mà một loạt các thanh niên tuổi đời còn rất trẻ, nhìn khuôn mặt phơi phới tràn đây sức xuân của họ cũng làm cho không khí oi ả của ngày Hè trở nên dịu mát hơn chăng.

- Quốc, please meet Wang. He's my friend come from China. Wang, I'd like you to meet Quốc.

Ngồi bên cạnh một tên to cao người Trung Quốc, Hải đang giới thiệu cho Quốc về người bạn quốc tế này. Thật ra nhóm bạn chơi thân và cùng trí hướng với nhau về ngành khảo cổ gồm có Quốc, Hải và một người con gái tên Lan. Nhưng lần này Quốc cùng Lan khá bất ngờ vì có thêm một thành viên là người nước ngoài.

- Nice to meet you.

Quốc rất thân thiết mà giơ một tay ra làm động tác bắt tay chào hỏi.

- Me too..

Đáp lại là một cái bắt tay khá hững hờ và câu nói khá cụt của người bạn Trung quốc này. Ánh mắt của ten họ Vương liếc qua Quốc khá nhạt khi thất chàng trai người việt trong trang phục cự kì giản dị. Áo phong quần jeans hàng chợ, đôi dày thể thao cộng thêm cái mũ tai bèo khá là quê. Ánh mắt tên Họ Vương này đang tập trung vào Lan một cô gái Việt Nam xinh đẹp trắng trẻo với đôi mắt to tròn trong veo rất hút hồn. Nãy giờ tên họ Vương này chỉ cố gắng đàm thoại với Lan mà thôi. Quốc đến muộn nên họ đã làm quen với nhau trước rồi.

Quốc cũng đành cười trừ, anh không hề để bụng, ai mà chả có người này người kia. Nghĩ đến đây Quốc quay qua người bạn Xứ Thanh mà hỏi:

- Lần này mày co về qua nhà không hay chúng ta tiến thẳng lên núi Tùng?

- Chắc không về qua được đâu vì nói là núi Tùng ở huyện Hậu Lộc nhưng mà là ở làng Triệu Lộc, cách nhà tao xa lắm. Còn vướng bạn Vương nên không thể tốn thời gian, lúc quay về tao sẽ ghé qua nhà.

- Ừ… vậy cũng tốt… mà mày quen Vương ở đâu vậy.

- Nhớ quá trình trao đổi sinh viên trường mình và Trường Vũ Hán không, tao qua đó gặp được Vương thế là quen.

- Mày học giỏi hơn tao.. sướng thật… phải nói tao cố ép mình học mấy môn xã hội nhưng vẫn không thể mạnh như mày.

- Thế mấy môn tự nhiên thì ai bằng mày.. nói chả biết ngượng ha ha…

Hai người thanh niên nói chuyện rồi cười vang, bên cạnh họ Vương vẫn xoắn lấy Lan mà không để ý đến hai gã đàn ông chả có thút thú vị nào.