Chương 293: Theo Anh Trốn Học Đi

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 293: Theo Anh Trốn Học Đi

Một cuộc nói chuyện của chị Linh đã cho Minh học được rất nhiều điều.


Cái này có lẽ coi là... đạo dạy vợ đi?, Minh quả thật cũng không biết tìm từ nào để miêu tả một cách chính xác nhưng nếu đây là kinh nghiệm của bố chị Linh thì tuyệt đối có giá trị đi tham khảo.


Minh cũng không ở lại quán Bar lâu, chị Linh cũng không có ép hắn uống hay ép hắn ở lại tiếp chị, ở điểm này chị Linh thực sự làm rất tốt, cũng làm Minh cảm thấy mình nợ bà chị này một món ân tình khá lớn.


Lại bắt Taxi từ Kim Mã về Trần Quý Cáp, khá may mắn cho Minh là khi hắn nằm vật ra giường rồi thì mới có 11h30 phút tối, cũng không tính là muộn lắm.


Minh nằm ra giường, trước khi tiến vào không gian hệ thống, hắn vắt tay lên trán mà nghĩ một số chuyện.



Đầu tiên mà nói hiển nhiên mai cũng là ngày bận bịu của Minh.


Sáng mai hắn phải lên văn phòng trường lấy kết quả, lấy giấy báo điểm thi từ phía nhà sách Sao Khuê gửi về.


Đến chiều thì hắn có cuộc họp ở công ty, tới tối thì qua Studio Xuân Diệu.


Bởi vì hắn sắp sang Cao Ly dẫn đến tối ngày mai gần như sẽ là đợt tổng duyệt cuối cùng của nhóm The Mountain bởi vậy Minh cũng không lùi lịch được nữa.


Giấy tờ bay thì chị Linh đã chuẩn bị hết cho Minh rồi nhưng cũng không có nghĩa là hắn không phải làm gì, dù sao hiểu con không ai bằng mẹ.


Biết hắn sang Cao Ly 1 tuần thì mẹ hắn kiểu gì cũng kéo hắn đi mua một đống thứ dù sao đây là lần đầu tiên hắn đi xa nhà như thế hơn nữa hắn có thể biết được mẹ hắn sẽ tự hào ghê gớm lắm khi nghe tin này của hắn.


Mà một khi mẹ hắn cảm thấy 'tự hào ghê gớm', Minh gần như chắc chắn cả ngày thứ 4 rất khó cùng mẹ tách ra, vấn đề là còn ở phía nhà Hương.


Bởi thứ 5 bay rồi, Minh cũng nên qua nhà Hương một chuyến chứ?.


Đúng là Hương hoàn toàn có thể không kể với cha mẹ nàng việc Minh là một trong ba học sinh trường Cửa Bắc trong chuyến đi lần này nhưng Minh cảm thấy không cần thiết.


Nếu Hương không nói sẽ bớt việc đi nhiều nhưng Minh hiển nhiên không muốn bớt việc, có thể qua nhà nàng, có thể lại một lần nữa kéo quan hệ với bố mẹ vợ tương lai là thứ Minh cầu còn không được, bớt làm gì?.


Đến thứ năm thì cũng không cần nói, thứ năm là ngày hắn bay, cũng không cần sắp xếp lịch làm gì nữa, dù sao bọn hắn bay sáng.


Lịch của hắn những ngày tiếp theo về cơ bản là kín mít hơn nữa dủng chân cũng có thể nghĩ ra cảm xúc của Thanh sẽ ra sao.


Dù sao hiện tại tâm trạng của Thanh không ổn lắm, đã thế lại biết Minh cùng Hương đều đại diện cho trường sang Cao Ly hơn nữa còn sang nguyên 7 ngày, Thanh sẽ còn cảm thấy tổn thương thế nào nữa?.


Đây hiển nhiên là không được, ít nhất với cô bé như Thanh là không được.


_ __ _ _ _ _


Sáng thứ ba ngày 27/11.


Vì tối qua hắn ngủ tại biệt thự Trần Quý Cáp, cũng sẽ không có ai đi gọi hắn dậy khi hắn ngủ muộn cả bởi vậy đại khái 7h30 phút sáng Minh mới mở mắt.


Không cần nói cũng biết, giờ này chắc chắn là muộn học rồi nhưng mà Minh hôm nay hiển nhiên không có ý định đi học.


Hắn vẫn nhanh chóng đi thay quần áo, mặc vào bộ quần áo đồng phục quen thuộc, đeo lên cặp sách trống không sau đó bắt Taxi lên trường.


Khoảng 8h sáng, hắn có mặt trước cổng trường THPT Cửa Bắc.


Mang theo thẻ học sinh, cũng không có ai ngăn cản Minh cả dù sao giờ này cũng không có sao đỏ trực ban nhưng mà Minh cũng không có ý định lên lớp mà tới thẳng văn phòng trường.


Thú thật thì Minh cũng không biết văn phòng trường ở chỗ nào, còn phải mất công đi hỏi bác bảo vệ một đợt.


"Em là? ".


Khi Minh chủ động mở cửa tiến vào, Minh nhìn thấy một giáo viên ngẩng đầu lên nhìn hắn, mà thật ra Minh cũng không rõ đối phương có phải giáo viên không nữa có điều người phụ nữ này cũng phải ngoài 40 tuổi rồi, nếp gấp thời gian còn rất rõ ràng.


"Em chào cô ạ, em tên là Nguyễn Đức Minh, lớp A7 ạ ".


Cô giáo kia nghe Minh nói vậy, trong ánh mắt có sự ngỡ ngàng sau đó chủ động nhìn kỹ Minh một chút.


Trong bộ dạng này thì Minh trông khá bình thường, càng giống với mọt sách, bất quá có lẽ càng theo hình tượng này thì người giáo viên này càng cảm thấy Minh là học sinh ngoan đi?.


Rất nhanh, đối phương mở miệng đáp.


"Minh à, ngồi đi em, hôm nay em đến là vì giấy thông báo trúng tuyển đúng không? ".


Minh đóng cửa lại, ngoan ngoãn ngồi xuống.


"Dạ vâng ạ, hôm qua nhà em có việc, em cũng không lên trường được, chiều hôm qua em mới nghe bạn em nói chuyện này ạ ".


Nghe Minh đáp vậy, cô giáo càng cảm thấy Minh là học sinh ngoan, ánh mắt nhìn hắn càng thêm trìu mến.


Cô giáo này gọi là Cải, cũng đừng hỏi vì sao lại đặt tên như vậy dù sao... cũng là cha mẹ đặt, tên có kỳ lạ nữa cũng thế.


Cô Cải là người phụ trách chi đoàn trường, làm về mảng 'đoàn' bởi vậy cô Cải từ trước khi Minh đến đại khái cũng hiểu rõ về Minh thậm chí hiểu rõ về cả bộ ba đạt thành tích cao nhất trong cuộc thi này.


Bộ ba Minh – Hương – Dương cùng đi ra từ một trường cấp 2 thậm chí cùng lớp, điểm này tuyệt đối không khó tra bởi vì sổ học bạ của cả ba cũng ở văn phòng đoàn trường, lưu trong hồ sơ trường.

Điều này làm cô Cải ấn tượng rất sâu nhưng khi nhìn thấy bộ ba cùng đi ra từ chuyên toán của cấp 2 Quốc Tử Giám thì không khỏi cảm thán, cảm thán cái lớp chuyên toán kia quá mạnh mẽ mà thôi.


Tiếp theo là thành tích học tập, trong ba người thật ra thành tích học tập của Minh liệt vào hàng thấp nhất, Dương siêu nhân thì không cần nói, đến cả Hương cũng có bảng điểm đẹp hơn hắn tuy nhiên bảng điểm của Minh tuyệt đối không xấu, vào top 30 thậm chí top 20 của trường không phải không thể.


Bởi vậy ở mặt học lực, cả ba đều là học sinh ngoan trong mắt cô Cải.

Đáng tiếc duy nhất là bản thân cô Cải biết, em học sinh tên Hương kia sắp chuyển trường mà cái cậu học sinh tên Minh kia thường xuyên nghỉ học, cho dù là nghỉ học có phép từ bố mẹ.


Tất nhiên đây không phải việc cô Cải có thể quản, cô đơn giản chỉ yêu cầu Minh xuất trình thẻ học sinh sau đó lại đối chiếu một chút, tiếp theo là yêu cầu thẻ căn cước công dân của Minh, lại đối chiếu một chút, sau đó vui vẻ mà đưa cho Minh giấy thông báo trúng tuyển.


Cô Cải thậm chí còn giữ Minh lại nói một đống thứ thậm chí còn ghi lại số điện thoại của cô cho Minh, đại khái chỉ cần hắn có việc không hỏi rõ đều có thể thoải mái gọi điện cho cô.


Đối với điểm này hiển nhiên không cần thiết bởi hắn có thể liên hệ trực tiếp nhà sách Sao Khuê nhưng mà hắn vẫn nhận, trong mắt hắn đây là một cô giáo tốt.


_ _ _ __


Ra khỏi văn phòng trường, Minh khá tự nhiên đi vào căng-tin, dù sao hắn không tính lên lớp.


Hắn cũng không biết rằng... Thanh lúc này đang nhìn về phía chỗ ngồi của hắn.


Hắn cùng nàng chỉ chếch nhau một chút mà thôi, khác tổ nhưng gần như chỉ ngồi cách nhau một cái vươn vai.


Nàng ngồi chếch phía trên hắn một chút.


Thật ra bình thường, Thanh vẫn hay quay đầu lén nhìn bạn trai mình, nàng cảm thấy rất thú vị.


Thanh từ xưa đến nay cũng chưa từng là con ngoan trò giỏi, nàng chưa bao giờ là dạng học sinh chăm học hay thích học hành nhưng từ khi quen Minh, nàng thích lên trường.


Nàng thích Minh, thật sự thích hắn.


Ví như bài hát Mặt Trời Cửa Em kia, trong mắt nàng hắn chính là mặt trời của nàng.


Thanh thật sự rất quý những giây phút ở trên lớp bởi vì khi đó Minh chỉ thuộc về một mình nàng, với Thanh mà nói đây là một loại hưởng thụ, đặc biệt là từ sau khi... có thêm Hương.


Ngày hôm nay cũng vậy, nàng lên lớp cũng chỉ ngóng nhìn hắn nhưng mà... theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng biết hôm nay Minh... không đi học.


Tâm trạng của nàng lúc này rất xấu bởi vì ngay cả chút chút niềm hạnh phúc nhỏ nhoi là được nhìn thấy hắn, nàng cũng không được phép nữa rồi.


Từ hôm qua đến nay, Minh cũng không liên lạc với nàng, một tin nhắn cũng không.


Nàng sợ lắm, đương nhiên phải sợ chứ, không sợ sao được?.


Trái tim nhỏ bé đập liên hồi, nàng sợ... hắn sẽ không cần nàng nữa.


Nàng thậm chí biết Minh cùng Hương sắp sang Cao Ly với nhau 7 ngày.


Việc này trong mắt người khác thật ra không có gì dù sao Minh – Hương – Dương là ba học sinh đạt thành tích trong cuộc thi cao nhất trường, bọn họ sang Cao Ly cũng là đương nhiên, phải biết ngay cả cô chủ nhiệm đối với việc này cũng tươi cười như hoa, cảm thấy tự hào cực kỳ.


Chỉ là Thanh ghen tị, nàng cũng là nữ nhân bình thường, sao lại không ghen tị, không ước ao chứ?.


Nàng cũng muốn... nhưng mà nàng biết không được.


Hơn nữa trong lòng nàng hiện tại... còn có cả thất lạc nữa, nàng cảm giác Minh cùng chị Hương đang tay trong tay bên nhau, dù sao hai người không phải sắp sang Cao Ly sao?, vậy chẳng nhẽ lại không đi mua sắm chuẩn bị trước chút gì đó?.


Ánh mắt Thanh thậm chí có chút mờ đi, hốc mắt ươn ướt.


Đến chính nàng cũng không biết một tiết học này trôi qua thế nào nữa, chỉ có khi tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, nàng mới bừng tỉnh.


Nhưng mà đối với Thanh, kết thúc một tiết học có ý nghĩa gì đâu?.


Dù sao trong suy nghĩ của nàng... hắn hôm nay cũng không đi học thậm chí trong một khoảng thời gian rất lâu, hắn đều sẽ không xuất hiện trước mặt nàng.


Đừng nói gặp mặt hắn mà một tin nhắn cho nàng có lẽ cũng biến thành xa xỉ sau đó... nàng chỉ có thể đứng từu xa nhìn Minh cùng chị Hương, nàng sẽ là người bị bỏ lại.


Ánh mắt Thanh triệt để nhoè đi nhưng cũng vào lúc này, nàng nhìn thấy một thân ảnh đi qua cửa lớp.


Nàng thấy Minh... đi học.


Lúc này là giờ nghỉ giữa tiết, Minh đi vào lớp quả thật cũng thu hút ánh mắt của rất nhiều bạn học dù sao hiện tại hắn đại khái là 'minh tinh '.


Tất nhiên minh tinh ở đây là vì hắn thuộc một trong ba học sinh đạt thành tích thi cao nhất trường, được sang Cao Ly chứ không phải ai đó phát hiện ra bí mật của hắn.


Phải biết hôm qua, giáo viên chủ nhiệm còn chủ động lên lớp tuyên dương hắn một hồi, đáng tiếc hắn không đi học, điều này làm giáo viên chủ nhiệm vừa yêu vừa hận, chỉ là cũng không làm gì được hắn mà thôi.


Minh thì cũng không để ý ánh mắt của đám bạn học xung quanh làm gì, hắn tươi cười đi về phía Thanh, trong tay còn cầm một túi giấy.


"Em chưa ăn sáng đúng không? ".


Hắn tươi cười, nói bằng giọng nói khá thản nhiên.


Nhưng mà hắn cũng không ngờ được, Thanh bỗng oà vào lòng hắn hơn nữa còn bật khóc.


Lúc này... liền biến thành tương đối khó xử.


Vốn mọi người chỉ dùng ánh mắt dừng lại trước người hắn vài giây mà thôi, dù sao ở trong lớp này nhân khí của Minh không cao.


Nhưng mà hiện tại, tất cả mọi người trong lớp nhìn chằm chằm hắn.


Cho dù là Minh bị nhìn như vậy vẫn cứ không thoải mái lắm nhưng mà hắn cũng không đẩy Thanh ra mà là dùng tay ôm lấy nàng, cứ thế nhè nhẹ vỗ vai nàng.


"Ngoan đừng khóc, người ta nhìn kìa ".


Hắn nói nhỏ vào tai nàng, Thanh mới sực nhớ ra là còn ở trong lớp, lập tức đỏ mặt nhưng mà vẫn rơm rớm nước mắt thậm chí có chút thút thít.


Minh lại cười, hắn thậm chí chủ động vì Thanh thu dọn sách vở, điều này làm Thanh ngạc nhiên, cũng không hiểu gì cả.


Đến khi bàn học của nàng được thu dọn xong rồi, Minh một tay cầm cặp của Thanh, một tay đưa ra, hướng về nàng tươi cười nói.


"Theo anh trốn học đi? ".


Hắn nói khá đơn giản, cũng không có ý nói nhỏ làm gì, hầu như bạn học xung quanh đều có thể nghe thấy.


Thanh nhìn Minh sau đó lại nhìn bàn tay của hắn, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ càng thêm mê người sau đó thật sự đưa tay ra.


Thế là hai ngừoi tay trong tay đi ra khỏi lớp học, bỏ lại sau lưng tiếng hú hét của đám bạn học trong lớp.


Dù sao... cái năm nay cũng không có mấy học sinh dám như Minh.