Chương 306: Mẹ Và Con Trai.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 306: Mẹ Và Con Trai.

Bàn ăn nhà Hương khá dài, Minh có cảm giác bàn ăn này 10 người ngồi ăn cũng vừa vặn, hiện tại chỉ có 4 người liền lộ ra có chút trống trải, tất nhiên đấy chỉ là từ thị giác nhìn thoáng qua mà thôi còn thực tế thì chỉ cần có Hương ngồi cạnh, trống trải nữa cũng thành ấm cúng.


Tất nhiên cái bữa lẩu này thật ra... không được tự nhiên cho lắm, tự nhiên được mới là lạ cho dù là Minh sống hai kiếp.


Đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt cả cha mẹ Hương lại còn là lần đầu tiên ăn cùng gia đình nhà nàng, tự nhiên được mới là lạ, phải biết kiếp trước hắn cũng phải sang nhà Tâm chơi kha khá lần mới bắt đầu ở lại nhà nàng cùng gia đình nàng ăn bữa cơm.


Bữa lẩu ngày hôm nay xếp chỗ cũng thật... đủ thú vị.


Bàn lẩu đặt ở giữa, cô Quỳnh cùng ông Huy ngồi một bên, Minh cùng Hương ngồi một bên, tất nhiên là ngồi sát nhau, điều này làm cả Hương cùng Minh đều ngượng ngùng, đặc biệt là Hương cho dù đây là ngôi nhà của nàng đi chăng nữa.


"Hai cái đứa này, nhìn nhau có nó được hay không đây? ".


"Đưa bát đây cô gắp cho ".


"Cái Hương nữa, ăn gì nói với mẹ, hôm nay mẹ phục vụ cho hai đứa ".


Cô Quỳnh một bên vừa nói vừa tủm tỉm cười, cứ như trêu người đôi tình nhân trẻ vậy.


Hương lại càng thêm ngượng mà Minh càng thêm không biết làm gì.


Là đưa bát cho mẹ vợ gắp đồ ăn hay tự phục vụ?


Nếu nói 'cháu tự gắp được ạ' thì có coi là không nể mặt mẹ vợ tương lai không?.


"Mẹ này, mẹ cứ để bọn con tự nhiên ".


"Để hai đứa tự nhiên nãy giờ có chịu đụng đũa đâu ".


Nhìn Hương cùng mẹ nàng... Minh cũng chỉ có thể cười khổ.


Sau đó hắn hơi liếc nhìn ông Huy, trên thực tế ông Huy mới là chủ gia đình.


Ông Huy lúc này ăn uống khá tự nhiên, cứ như ở đây toàn là người nhà vậy, thậm chí vừa ăn vừa có thể cười cười nói nói với cô Quỳnh, ở điểm này hắn còn phải học cha vợ dài dài.


"A, rau sống được rồi này cô ơi, cháu đợi mãi ".


Minh làm ra một nụ cười sau đó chủ động cầm đũa mà gắp rau, tiện tay lại gắp thêm một xúc xích có điều không phải để vào bát hắn mà là để vào bát Hương.


Động tác này của Minh tương đối làm Hương bất ngờ, nàng có chút sững lại sau đó ngọt ngào động đũa, nhẹ cắn một miếng.


Bình thường ở nhà ăn lẩu, nàng tất nhiên không phải chủ nổi, tức là nàng ăn gì đều nói với mẹ, là mẹ gắp cho nàng.


Hương năm nay mới 15 tuổi, như vậy thật ra quá bình thường dù sao ở nhà ăn với cha mẹ chứ có phải với người ngoài đâu?.


Chẳng qua hôm nay có Minh, nàng cũng... không biết mở miệng thế nào bởi nàng cảm thấy nếu lại mở miệng nhờ mẹ thì có chút trẻ con, lại tương đối 'ngượng' trước mặt Minh.


Dù sao hình tượng vẫn luôn cần giữ không phải sao?.

Sau đó bữa lẩu liền trở thành chút trắc trở, cái gì lần đầu cũng sẽ có khó khăn.


Chỉ là khi Minh chủ động gắp thức ăn cho nàng, Hương liền ngọt ngào cười, ngọt vô cùng.

Bình thường nàng thấy cha gắp đồ ăn cho mẹ, cũng không nghĩ quá nhiều, không có suy nghĩ hay cảm xúc gì, cùng lắm chỉ cảm thán cha nàng thật sự quan tâm mẹ nàng.


Nhưng mà hiện tại nàng mới hiểu... được bạn trai gắp đồ ăn cho là một loại cảm giác tuyệt vời thế nào.


Về phía cô Quỳnh, lần này cô hơi gật đầu nhìn Minh, khoé miệng vẫn tủm tỉm cười nhưng mà lại không tiếp tục giục hai đưa nữa.


"Chàng trai, làm cốc bia chứ? ".


"Dạ vâng ạ, để cháu rót cho bác ạ ".


Bia là Bia Hà Thành, ở Đại Nam cấm trẻ em dưới 18 uống rượu nhưng cũng không cấm uống bia.


Bất quá Minh cũng chưa từng uống Bia Hà Thành thật, không rõ chai Bia Hà Thành này với Bia Hà Nội trong ký ức của hắn có khác gì nhau không?.


"Cháu rót bia chuyên nghiệp thật đấy, ở nhà cũng hay uống đúng không? ".


Ông Huy tiếp nhận cốc bia Minh rót, vừa cười vừa khen.


Câu này cũng không phải khen cho có, Minh rót bia đúng là đẹp, động tác tiêu chuẩn của dân phục vụ khách sạn dù sao 3 năm Cao Đẳng của Minh thì hắn cũng chỉ học được mỗi trò này còn lại đều 'chữ thầy giả thầy'.


"Dạ không ạ, chỉ là bố cháu hay uống thôi ạ ".


"Được rồi được rồi, cụng ly với bác một cái nào ".


Ông Huy lại cười sau đó đương nhiên là cụng ly, không khí trên bàn ăn dần dần trở nên ấm cúng cùng hoà hợp hơn nhiều lắm.


"Đợi chút, anh bóc tôm cho ".


Khi không khí bàn ăn trở nên hoà hợp liền bắt đầu chia cặp, cô Quỳnh với ông Huy một cặp, Minh cùng Hương hiển nhiên là cặp còn lại.


Gần như biến thành cặp nào làm chuyện cặp ý, tất nhiên thỉnh thoảng bốn người sẽ nói chuyện với nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới biển bất quá... trên cái bàn ăn này tuyệt đối không nói chuyện công việc.


Sau đó, Minh cơ hồ tìm lại được cảm giác bình thường, tự nhiên hơn nhiều, hắn bắt đầu làm công việc thường này của hắn trên bàn lẩu gia đình.


Nếu ăn lẩu ở ngoài, Minh rất ít khi làm việc này nhưng bữa lẩu gia đình, một khi có tôm hắn đều sẽ là người bóc tôm cho Tâm – hiện tại sẽ là Hương.


Có người nào đó ở trên mạng đã nói 'đừng bóc tôm cho bạn gái bởi vì sau lần đầu tiên bóc tôm khả năng cao bạn sẽ phải làm nó cả đời '.


Câu nói này là đúng bởi vì từ sau lần đầu tiên bóc tôm cho bạn gái, Minh cơ hồ làm nó cả đời nhưng thì tính sao chứ?.


Bóc tôm cho người mình yêu thì có vấn đề gì không?, cũng như từ bé đến lớn mẹ hắn đều bóc tôm cho hắn ăn, nửa câu phàn nàn cũng không có.


Động tác này của Minh thậm chí khiến cô Quỳnh huých nhẹ tay vào người ông Huy sau đó hai vợ chồng đều nhìn hắn cùng Hương.


Minh hiển nhiên cũng không để ý việc này, hắn khá chuyên tâm bóc tôm, ôn nhu mà cẩn thận.


Còn Hương?, nàng từ trước đến nay cũng đều được mẹ bóc tôm cho, hôm nay có bạn trai đến nàng liền chủ động, muốn tỏ ra người lớn một chút, muốn tự mình bóc tôm nhưng mà dưới sự ôn nhu của Minh, nhìn từng động tác của hắn, lòng nàng càng thêm ngọt.


Uhm... con tôm hôm nay hình như ngon hơn mọi ngày?.


_ _ __ _ _ _


Bữa lẩu này ăn thật sự rất lâu, ăn hơn 1 tiếng, tất nhiên lẩu không chỉ để ăn mà còn để trò chuyện.


Phải đến gần 10h tối Minh mới lái xe về nhà, vừa lái xe Minh vừa bắt đầu suy nghĩ về buổi tối hôm nay ở nhà Hương.


Nghĩ đi nghĩ lại cũng không cảm thấy mình có điểm nào không tốt, thế là hắn bất giác khúc khích cười.


Trên thang điểm 10, hắn không dám nói mình hoàn hảo nhưng cũng phải được 9 điểm đi?, cũng bởi thế hắn mới cười khúc khích trong xe, Minh thậm chí đã nghĩ đến viễn cảnh kết hôn với Hương đến nơi.


Cũng may đầu óc hắn còn đủ thanh tỉnh để mà lái xe về biệt thự Xuân Diệu mà không phải lái thẳng về nhà, hắn còn chưa để 'mơ mộng' che phủ hiện thực.


Về đến biệt thự Xuân Diệu, sau khi gửi xe xong Minh tức tốc chạy về nhà.


Hôm nay theo kế hoạch mà nói hắn không về nhà dù sao hôm nay là thứ 3 mà thứ 3 thì là ngày hắn ngủ ở ký túc xá.


Cũng theo kế hoạch, tối nay hắn sẽ duyệt buổi cuối cho mấy ông anh trong The Mountain nhưng mà kế hoạch mãi mãi không theo kịp diễn biến thực tế.


Diễn biến thực tế là Minh... nhớ mẹ.


Cũng đừng chê cười hắn, mà Minh cũng cảm thấy việc này chẳng có gì đáng để chê cười, nỗi nhớ với mẹ mình thì có gì đáng để cười?, hơn nữa đây không phải đặc quyền của trẻ con.


Không phải chỉ có trẻ con mới có quyền nhớ mẹ chẳng qua chỉ có trẻ con mới có quyền mang cái đó hoàn toàn biểu hiện ra ngoài mà thôi, với người lớn, với người trưởng thành thì những cảm xúc đó bị ép vào trong tận tâm khảm.


Nói chung là bất kể thế nào, Minh muốn chạy về nhà một chuyến, trong lòng hắn rạo rực cực kỳ.


Rạo rực ở đây không phải lo lắng mà là kích động.


Hắn kích động bởi một thứ cảm xúc... đã lâu lâu lắm rồi hắn chưa từng gặp lần thứ hai.


10h30 phút tối, Minh rốt cuộc về đến nhà, mà cũng chẳng biết có phải tối nay hắn làm vài chai bia không mà có nhiều cảm xúc lắm, ví như lần đầu tiên hắn có thời gian ngắm nhìn ngôi nhà của gia đình hắn từ bên ngoài, căn nhà đan xen giữa hai ký ức của hai kiếp người, vừa xa lạ mà vừa thân quen.


Minh mở cửa, tấm cửa sắt nặng nề lúc nào mở cũng thành tiếng.


Sau đó khi Minh vừa đóng cửa lại thì thế mẹ hắn đi xuống dù sao tiếng cửa sắt nặng như thế bố mẹ hắn không nghe được mới là lạ.


Giờ này bố hắn đại khái là ngủ rồi, còn mẹ hắn vẫn sẽ xem Tv, muộn hơn một chút mới bắt đầu lên giường.


"Sao con lại về giờ này, mẹ tưởng hôm nay con ngủ ở ký túc xá, có việc gì hả con? ".


Mẹ thấy hắn hớt ha hớt hải, không khỏi lo lắng chạy xuống mà hỏi.


Minh nhìn mẹ lo lắng, hắn vội nói.


"Dạ không có gì đâu ạ, hôm nay con không ngủ ở ký túc xá, sáng mai con được nhà trường cho nghỉ ạ ".


Mẹ hắn nghe vậy không khỏi nghi hoặc, ngày mai là ngày gì mà nghỉ?.


"Sao nhà trường lại cho con nghỉ, mai là ngày gì đặc biệt à con? ".


Minh mỉm cười, nụ cười rộng gần như là cười toét miệng vậy, hắn liền cầm lấy tay mẹ, kéo mẹ vào trong nhà.


"Con có cái này cho mẹ xem, nhanh nhanh vào đây với con ạ ".


Sau đó trong ánh mắt hiếu kỳ của mẹ, Minh lấy ra vài tấm giấy trong cặp.


Có tiếng Hàn, có tiếng Anh, dĩ nhiên có cả tiếng Việt.


Có đủ các loại chữ ký nhưng dễ nhìn thấy nhất chính là con dấu của trường Cửa Bắc.


Mẹ hắn cứ thế bần thần đọc từng chữ từng chữ, tất nhiên mẹ hắn chỉ có thể đọc tiếng Việt.


Mẹ hắn hết nâng lên rồi lại hạ xuống, xen giữa là ánh mắt nghi hoặc, khó tin mà nhìn đứa con trai trước mặt.


Còn Minh hắn ngồi đó, chỉ mỉm cười, ánh mắt tự tin nhìn mẹ như một lời khẳng định.


"Cái này... cái này thật à con?, như này là như nào đây? ".


"Dạ, cái vụ thi lần trước con bảo mẹ ấy, con, Hương với cả Dương là 3 người trong trường đạt giải, cũng không biết giải mấy nhưng mà là top 30 Hà Thành ạ, nên bọn con được sang Cao Ly trao đổi văn hoá 1 tuần ".


Mẹ nhìn hắn, vẫn cứ như là mơ sau đó lại đọc thật kỹ từng chữ.


Rốt cuộc, mẹ gần như 'rú' lên một tiếng, âm thanh đầy sự kích động sau đó mẹ ôm hắn vào lòng, ôm thật chặt, Minh thậm chí còn mơ hồ thấy khoé mắt mẹ rơm rớm.


Đã bao lâu rồi nhỉ?, Minh không nhớ nữa.


Minh ghét học, đến bây giờ hắn vẫn ghét nhưng mà cảm giác này... rất khó tả, cái cảm giác lại được mẹ ôm thật chặt, cả người mẹ thậm chí còn run lên, cái cảm giác lại thấy ánh mắt mẹ nhìn hắn tràn ngập hy vọng cùng tự hào.


Mẹ ôm hắn thật chặt rồi lại thả tay ra, hôn mấy cái lên mặt hắn, mẹ coi hắn cứ như đứa bé vậy.


Mà thật ra cũng đúng, với mẹ hắn mãi là đứa bé mà thôi.


Đã lâu lắm rồi, thật sự lâu lắm rồi.


Lần cuối Minh làm mẹ tự hào ghê gớm như vậy chính là lúc hắn còn học tiểu học, là lúc hắn đạt giải học sinh giỏi cấp quận, lúc đó... cũng chính là thế này.


Hắn tưởng như đã quên nhưng mà quên sao được nhỉ?, hắn nhớ ngày đó, thỉnh thoảng mẹ lại không bình thường.


Ở ngoài thì không sao nhưng khi hai mẹ con ở gần nhau, mẹ cứ không nhịn được mà ôm hắn, mà xuýt xoa vài câu, sau đó mẹ bắt đầu tưởng tượng con mẹ sau này sẽ làm gì làm gì,sẽ học hành ra sao ra sao.


Hồi đó, nhà hắn không giàu có gì thậm chí còn coi là khó khăn nhưng mẹ vui lắm, mẹ ra đường cũng chưa từng cúi đầu xuống bởi vì mẹ có hắn, hắn là niềm tự hào của mẹ cơ mà?.


Học...


Ngay cả khi đây là một cái bánh vẽ, ngay cả khi cái giải này là do Minh đứng sau nhưng cảm xúc này là sự thật, cảm xúc của mẹ là sự thật mà cảm xúc của Minh cũng là sự thật.


Trong lồng ngực của mẹ, cảm nhận vòng tay run run kia, Minh bỗng cảm thấy... hắn lại không ghét học cho lắm dù sao cảm giác này thật tốt.