Chương 314: Cùng Anh Đi Khắp Thế Giới.
Thời điểm hắn còn nhỏ hoặc đúng hơn là thời điểm trước khi hắn thi trượt đại học, hắn với nhà dì đi lại cực kỳ gần nhau nhưng từ sau khi hắn thi trượt đại học thì không, dần dần trở nên xa cách.
Đây không phải là dì xa cách hắn mà là hắn xa cách dì, nói thẳng ra là không có mặt mũi, là xấu hổ.
Trong ký ức của hắn, dì vẫn luôn lấy hắn làm tấm gương cho mấy đứa em, nếu Dương siêu nhân là con nhà người ta trong mắt mẹ hắn thì bản thân Minh chính là con nhà người ta trong mắt dì.
Kết quả thì sao, hắn thi trượt đại học thậm chí phải nói sức hắn chỉ đến thế, dần dần cũng không có mặt mũi gặp dì, không có mặt mũi sang nhà dì.
Sau đó mấy năm, con trai dì – thằng Nam đỗ vào Bách Khoa... Minh lại càng không còn mặt mũi, cho dù bản thân dì vẫn luôn yêu thương hắn, hắn chưa từng thấy một tia chán ghét, một tia coi thường thậm chí nửa câu móc mỉa từ phía dì nhưng mà càng là như thế hắn càng không có mặt mũi.
Dù sao con người mà, không bỏ được mặt mũi xuống là việc bình thường, con người vẫn luôn là một sinh vật khó hiểu, thấy người ta tốt hơn mình mấy ai có thể vui vẻ?, đặc biệt là khi thấy người khác còn vượt lên trên mình?.
Cảm giác ghen tỵ thì chưa chắc đúng với Minh nhưng xấu hổ thì có, thất vọng với bản thân mình thì có.
Ngày hôm nay, Minh một lần nữa đến nhà dì, ngay cả hắn cũng có chút hốt hoảng.
Khi cuộc đời của hắn thất bại, hắn không có mặt mũi gặp dì.
Khi hắn bắt đầu thành công thì hắn lại bị cuốn theo vòng xoáy của tiền bạc, theo cái vòng quay của cái xã hội này, hắn càng không thể kéo gần mối quan hệ của hai nhà.
Đến cái tuổi của hắn khi đó, có nhiều mối quan hệ thậm chí quy thành xã giao mà thôi bao gồm cả những mối quan hệ được định nghĩa bằng hai chữ 'họ hàng'.
Hắn sống lại một lần nữa nhưng trong suốt những tháng qua hắn cũng chưa từng đến gặp dì, chưa từng đến chơi cùng các em, âu cũng là một vách ngăn trong lòng hắn.
Mà cũng chỉ đâu chỉ có một mình dì, từ khi hắn sống lại đến giờ, trừ bố mẹ ra hắn đâu quan tâm đến họ hàng nào?.
Chung quy cho dù có sống lại đi chăng nữa, có rất nhiều thứ đã được định hình, có rất nhiều thứ bản thân Minh như cố tình quên đi thậm chí cố tình không để ý đến.
Hắn biết hắn có thể làm tốt hơn nhưng bản năng hắn lại không muốn thay đổi, bởi với bản thân Minh mà nói – tại kiếp trước hắn với họ hàng thân thích thật sự xa cách nhau nhiều lắm, có khi... chỉ là người dưng.
Cũng không biết có phải cảm nhận được sự hốt hoảng sâu tận trong nội tâm của Minh hay không, Hương đưa tay ra, nhẹ nắm lấy tay hắn, mười đầu ngón tay đan xen vào nhau.
"Anh đang nghĩ gì đó? ".
Hương nhoẻn miệng cười, đây không phải là câu hỏi – nó càng nhiều là sự san sẻ.
Nghe thấy âm thanh của nàng, Minh mỉm cười, có chút tự giễu.
Hắn nhớ hắn từng có một thời kỳ... một thời kỳ sợ tiếp xúc với họ hàng.
Hắn nhớ rõ có một thời kỳ khi hắn đến trước cửa nhà bác cả, khi hắn biết sau cánh cửa kia là họ hàng của hắn đang tụ tập đông vui, khi đó hắn còn phải hít thật sâu vài hơi, tự đặt tay lên lồng ngực, lấy hết quyết tâm mới dám đi vào.
Chỉ là hiện tại, cho dù hắn một lần nữa trải qua cảm xúc kia cũng không còn là một mình hắn nữa, có người đi cùng hắn trên đoạn đường này, có người bước vào thế giới của hắn, có người cho hắn tự tin.
"Anh đang nghĩ đợi dì thấy em, dì sẽ có phản ứng gì ".
"Anh này, đừng trêu em nữa, mẹ anh đi trước cả đoạn rồi kìa ".
Hương lườm hắn một cái, nàng cũng nhoẻn miệng cười.
Nhà dì không thích hợp để ô tô đi vào, cho dù đi ô tô thường thường cũng phải để ở tận đầu ngõ sau đó chậm rãi đi vào bởi thế chú Tuấn cũng không lái xe vào tận con ngõ sâu, sau khi đưa ba người bọn hắn đến đầu đường liền chủ động đánh xe về trước – tất nhiên đây là Hương yêu cầu.
Trong con Limo kia có rất nhiều đồ, có của Hương, có của Minh, có cả của mẹ hắn thậm chí mẹ hắn mới là phần nhiều.
Hương để chú Tuấn đi xe về trước sau đó ba người bắt Taxi về sau, đồ đạc gửi ở xe chú Tuấn thì đợi khi Minh đưa Hương về tận nhà lại chuyển lên Taxi, từ Taxi chuyển về nhà Minh thêm một chuyến là được, cũng không có gì.
Cũng bởi vì có Hương, mẹ hắn hôm nay tiêu tiền đặc biệt 'thoáng', có lẽ mẹ cảm thấy đi mua sắm hôm nay hết hơn 7 ngàn đồng, thêm chục đồng đi Taxi cũng không có vấn đề gì đi?.
_ _ _ __ _
Trong họ hàng của Minh, có hai người có thể coi là thân thiết nhất với hắn, một là dì, hai là mẹ nuôi, một họ ngoại một họ nội.
Dì cùng mẹ có tính cách khác xa nhau, mẹ hắn sống khá nội tâm, khá trầm, không quá giỏi nói chuyện chỉ là mẹ hắn gặp ai cũng dùng thái độ ôn hoà mà đối xử.
Dì hắn thì khác, nếu mẹ là tĩnh thì dì là động, dì ăn nói rất khéo léo, thậm chí có thể nói là cơ linh tuy nhiên bản thân dì lại yêu ghét ra mặt, không giỏi che đậy cảm xúc của mình.
Khác biệt giữa hai chị em có lẽ một phần đến từ công việc đi, mẹ hắn là thợ may, một ngày cùng lắm chỉ tiếp xúc với mấy chị em trong nhà xưởng.
Dì hắn lại là người buôn bán, bán đồ nướng ở chợ, một ngày có khi gặp cả chục đến trăm khách, tất nhiên khác biệt với mẹ hắn nhiều lắm.
Thời điểm mẹ hắn vào nhà, dì Ngọc đang rán nem, trong nhà ngoài dì ra cũng không có ai cả.
Cả hai đứa em họ của Minh đều học chiều, cũng không phải ai cũng nghỉ như hắn dù gì hôm nay còn chẳng phải cuối tuần.
Dì cũng rất nhanh nhìn thấy mẹ hắn đi vào, sau đó thấy Minh rồi thấy Hương.
Trong mắt dì rõ ràng mang theo sự bất ngờ sau đó ánh mắt chuyển xuống dưới một chút, thấy Minh cùng Hương tay trong tay với nhau, giờ phút này dì liền mỉm cười.
"Chị đến sớm thế, mà chị không giới thiệu cho em ai đây à? ".
Một bên vừa vặn nhỏ lửa bếp Gas, một bên nhanh chóng đi ra ngoài chào hỏi.
Mẹ tươi cười nhìn dì, hai chị em thật sự rất thân rất thân.
"Cũng gần 6h rồi còn sớm gì nữa ".
Mẹ hắn nói xong lại nhìn sang Hương, thấy nàng ngại ngùng mà nhẹ cúi đầu khiến mẹ hắn càng thêm yêu thích, càng thêm vui vẻ.
"Còn đây là Hương, cô bé là bạn học cùng trường của Minh ".
Mẹ tủm tỉm cười, chỉ giới thiệu đến thế nhưng mà mẹ cũng không ngờ Minh lại chủ động nói.
"Đây là Hương bạn gái con dì ạ, hôm nay mẹ con bảo con mang Hương ra mắt dì ".
Hương sắc mặt càng đỏ, chỉ có thể lí nhí đáp.
"Con chào dì ạ".
Về phần dì hắn cười càng thêm tươi rồi, thậm chí ánh mắt sáng long lanh.
"Sướng nhất chị đấy nhé, con gái xinh quá trời quá đất ".
Dì hắn cơ hồ không nén được vui vẻ mà bật thốt lên sau đó không ngừng đánh giá Hương.
Hương thật sự cực kỳ xinh, càng nhìn dì cũng càng yêu thích, về phần yêu sớm hay không yêu sớm thật ra dì mới không nghĩ nhiều.
Sau đó dì lại đánh giá Minh từ trên xuống dưới, cảm thấy cháu mình sau mấy tháng biến hoá cũng nhiều lắm.
Hè nào Minh cũng qua nhà dì chơi, ngắn thì 1 tuần 2 tuần, dài có khi chơi bên nhà dì hơn cả tháng, có đợt kỷ lục hắn ở nhà dì đến 2 tháng hè, hiển nhiên hè năm ngoái lúc thi cấp 3 xong hắn cũng qua nhà dì chơi, tính đi tính lại cũng mới gần 4 tháng dì không thấy Minh mà thôi.
Minh hiện tại cao thêm 6 cm, chạm đến 1m76, thân hình có da có thịt hơn nhiều mà không gầy gò như trước, khuôn mặt nghiêm nghị nam tính, ánh mắt sáng long lanh.
Dì bỗng nhiên cảm thấy cháu dì trưởng thành lên, mới mấy tháng mà như biến thành một người khác.
"Được rồi được rồi, vào nhà nói, hai đứa trẻ đâu rồi? ".
Mẹ hắn cũng niềm nở cực kỳ, một bên vừa nói với dì một bên vừa thay dép đi trong nhà.
"Thằng Nam với cái Yến đều đi học chưa về chị ơi, mà chúng nó chắc cũng sắp về rồi đấy, gần 6h rồi còn gì ".
"Con gái đi đường mệt không, vào đây vào đây với dì ".
Một bên vừa nói với mẹ Minh, một bên dì hướng về Hương, phải biết hiện tại dì cực kỳ tò mò về Hương dù sao tính tò mò thì ai chẳng có?, thật sự rất muốn nghe chuyện hai đứa.
Mẹ Minh mới chỉ xưng hô với Hương là 'bác- cháu', dì liền trực tiếp gọi Hương là 'con gái', điều này làm Hương càng thêm ngượng ngùng nhưng không thể không nói, dì càng niềm nở thì Hương mới càng dễ trải lòng, càng dễ dung nhập.
Nhìn mình bị bỏ rơi, nhìn dì, nhìn mẹ kéo Hương vào nhà bếp, Minh bật cười sau đó lững thững thay dép đi trong nhà đồng thời ánh mắt đảo quanh một chút.
Ngôi nhà này trong ký ức của hắn thật sự vừa lạ vừa quen, nơi đây Minh có rất nhiều rất nhiều kỷ niệm, dù sao ít nhất mỗi năm Minh đều có 1 tháng ở đây, cùng dì, cùng các em, không có nhiều kỷ niệm sao được?.
_ _ _ _ _
Ở nhà dì thật ra không có việc gì của hắn, hắn xuống phòng bếp có khi còn bị đuổi đi, hắn chỉ có bất đắc dĩ lên tầng 2 sau đó tự nhiên như ở nhà mở máy tính.
Nếu là nơi khác, Minh chắc chắn không làm vậy nhưng đây quả thật không khác nhà Minh bao nhiêu.
Tất nhiên dì Ngọc cũng sẽ không thật sự một mực kéo Hương ở dưới nhà bếp cùng mình, đại khái 5 phút sau Hương liền mang một cái khay nhỏ lên, bên trên là hai ly nước chanh.
"Cho anh này ".
Hương cười cười, kéo một cái ghế ra ngồi bên cạnh hắn.
"Dì anh hỏi gì em không? ".
Tiếp nhận ly nước trong tay Hương, Minh nhẹ nhàng mà hỏi.
Hương nghe vậy cười mà lắc đầu.
"Dì cũng không hỏi gì em, chỏ bảo em đợi chút dì pha cốc nước chanh mang lên cho anh, cho cả em thôi ".
Vừa nói nàng vừa nhìn xuống dưới nhà, lại tươi cười.
"Mà em xem ra, dì với mẹ anh ở dưới nhất định đang nói về em đấy ".
Trong ánh mắt Hương lộ ra chút tinh nghịch dù sao nàng không phải một cô bé lúc nào cũng ngượng ngùng, lúc nào cũng đỏ mặt, chẳng qua là chuyện tình cảm này nàng không có kinh nghiệm mà thôi, trong tình cảm không có kinh nghiệm càng đừng nói đến việc liên quan đến gia đình họ hàng người yêu – cái này nàng càng không quen.
"Có sợ mẹ anh nói xấu gì em không? "
"Em có gì mà mẹ anh nói xấu chứ, đảm bảo toàn khen em thôi ".
"Mà khoan, có phải anh nói xấu em trước mặt mẹ anh không đấy? ".
Nàng vừa nói vừa dùng ngón tay chọc vào eo Minh một cái, hiển nhiên một ngón tay này làm Minh cười rộ lên, hắn không phải không có múa buồn thậm chí máu buồn của hắn đặc biệt mạnh.
"Nào nào, anh nào dám nói xấu em, bạn gái anh là tuyệt nhất thế giới ".
"Anh dẻo miệng là giỏi".
Nói xong, nàng vẫn tiếp tục cù Minh, cứ như tìm ra một loại trò chơi mới, làm đến nghiện.
Minh tất nhiên không chịu bó tay, hắn liền quay ngược lại chọc chọc Hương mấy cái, rất nhanh trên tầng 2 liền tràn ngập tiếng cười đùa của hai đứa.
Hai đứa cùng ngồi trên ghế, chọc nhau một lúc Minh liền ngã ra khỏi ghế, tất nhiên không đau.
Hắn thuận tay kéo Hương ngã xuống cùng hắn sau đó xoay người một cái, ép ngược nàng xuống dưới nền gạch.
"Làm gì đó... buông em ra ".
Hương phản kháng bất quá nàng phản kháng có tác dụng không?.
Hai cánh tay của nàng bị lồng ngực Minh ép xuống, cơ hồ không cựa quậy được.
Đây có lẽ là lần.. hai đứa gần nhau nhất.
Lần đầu tiên... trong hai kiếp làm người, Minh được quan sát Hương gần như thế này, bàn tay của hắn thậm chí nhẹ đưa lên, nhẹ vuốt gò mà nàng, nhẹ chạm vào từng tấc da của nàng, thật đẹp, thật trắng, thật mịn mà cũng thật hương.
Hương có chút sợ bởi ánh mắt của Minh hiện tại nóng rực nhưng trong cái nóng rực ấy tràn ngập nhu tình.
Nàng cũng không biết phải làm gì bây giờ nữa, nàng hiện tại tuyệt đối bị động, trống ngực lại đập liên hồi, hơi thở nàng cũng gấp hơn.
Hơi thở như làn u hương, liên tục kích thích Minh.
Minh từng tự hào về khả năng tự kiềm chế của mình nhưng hiển nhiên hắn đánh giá cao chính mình, nhất là khi ở gần Hương.
Nếu không phải đầu óc hắn còn tỉnh táo, còn biết dì cùng mẹ đang ở dưới nhà, hắn cũng khó mà ngăn cản được bản thân mình lúc này.
Hắn bỗng đứng dậy, bế bổng cơ thể Hương lên, ôm nàng như ôm công chúa.
Hương chỉ kịp 'A' một tiếng rồi cố sứclấy hai tay bám lấy cổ Minh mà thôi, sau đó nàng liền thấy Minh đặt mình xuống giường.
Tấm đệm êm ái trên giường hiển nhiên tốt hơn lớp gạch lát sàn nhiều lắm.
Sau đó Minh mới nhẹ đặt một nụ hôn lên môi Hương, nụ hôn thật sâu.
Hắn cùng nàng hiển nhiên hôn nhau không ít lần nhưng mà... đây là lần đặc biệt nhất, lần mà Minh cách giới hạn kia gần nhất.
Hắn cũng thật sự không biết... nếu hôm nay chỉ có hắn cùng nàng thì sẽ có chuyện gì phát sinh nữa.
Chính Minh cùng Hương đều không rõ bao nhiêu thời gian trôi qua, chỉ biết cả hai người đều có chút không chịu được thì hắn mới 'tha' cho nàng mà nằm vật ra giường.
Hương cũng thở hồn hển, bộ ngực mềm mại theo tiếng hô hấp của nàng nhè nhẹ rung động không thôi.
"Này, em có hứng làm tiếp viên hàng không không? ".
Hương không hiểu gì mà nhìn Minh.
Tất nhiên những năm nay tiếp viên hàng không rất có mặt mũi mà nhiều năm sau y nguyên vẫn có mặt mũi.
Đây là một trong những công việc tuyệt đối có thể mang ra khoe hơn nữa còn làm người ta ước ao cực kỳ.
Mà bản thân Hương dĩ nhiên cũng đủ điều kiện làm tiếp viên hàng không, đừng nói làm tiếp viên hàng không, Hương đi thi hoa hậu cũng vẫn sẽ đủ điều kiện, chẳng qua có giải hay không thì không chắc mà thôi.
"Sao anh tự nhiên lại nói thế? "
"Qua tết này anh tính sang Mỹ, tất nhiên chỉ một hai tháng mà thôi ".
"Anh sẽ nói với mẹ anh đạt học bổng toàn phần bên đó sau đó có lẽ anh sẽ danh chính ngôn thuận ra ở riêng, bên ngoài bố mẹ họ hàng sẽ nghĩ anh đi du học nhưng thực tế anh vẫn ở Đại Nam, vẫn ở Hà Thành thôi ".
"Quãng thời gian tiếp theo, anh muốn toàn tâm toàn ý chính thức đi kinh doanh, đi làm sự nghiệp".
"Anh phải đi nhiều nơi lắm, gần thì Trung Quốc – Thái Lan, xa hơn thì Ấn Độ, Nhật Bản, Cao Ly, Trung Đông, xa nữa thì châu Âu, Mỹ ".
Nói đến đây hắn ngập ngừng một chút sau đó tươi cười rạng rỡ nhìn Hương.
"Anh mua một chiếc máy bay tư nhân nhé, xong em liền làm tiếp viên hàng không trên đó, chỉ đi cùng anh thôi, cùng anh bay khắp thế giới ".