Chương 472: Ra Mắt (2) Free
Hương ban đầu thật sự rất lo lắng, cái cảm giác rất giống ngày đầu tiên nàng đến nhà hắn.
Và cũng giống cái lần đầu tiên đó, khi hai đứa nắm tay nhau chậm rãi đi trên con đường dài và rộng, cái cảm giác yên bình này làm lòng Hương như lắng lại.
Một trong những điều làm nàng thích nhất ở Minh chính là cảm giác an tâm mà hắn mang lại cho nàng, mỗi khi ở gần hắn nàng hoàn toàn có thể buông lỏng bản thân, cũng hoàn toàn không cần quan tâm đến mọi phiền não xung quanh.
Hai đứa tốc độ đi hiển nhiên cũng không nhanh, phải đến hơn 6h mới về đến ngõ nhà Minh.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Hương tới nhà Minh vào buổi tối thế này.
Ngõ nhà hắn thì có chút khác biệt so với các nơi khác, thường thường từ sáng đến chiều trong ngõ cực vắng, hiếm lắm mới thấy người nhưng buổi tối... mọi người cứ như đổ hết ra con ngõ nhỏ này vậy.
Hàng xóm của Minh hầu hết đều sở hữu ruộng vườn, sáng sớm tinh mơ bắt đầu ra chợ, một mực ở chợ đến trưa thì về ăn cơm, tới đầu giờ chiều bắt đầu đi chăm vườn tược, đến tối thì lại có chút giống một số vùng quên, hàng xóm thường đổ hết ra đường nói chuyện tán ngẫu với nhau.
Thực tế thì Minh có quan hệ khá tốt với hàng xóm xung quanh, chí ít là trước thời điểm hắn thi đại học, trước khi sống lại quan hệ của Minh cùng hàng xóm vẫn đang rất tốt nhưng Minh hiện tại cũng không phải Minh thời điểm đó mà là bản thân hắn của mấy chục năm sau thành ra... có một số việc chính bản thân Minh cũng không thích ứng được.
Ví dụ như quan hệ với họ hàng, quan hệ với bạn bè trong lớp hay quan hệ với hàng xóm xung quanh, thủy chung vẫn luôn có ngăn cách.
Bởi lý do này, Minh từ khi sống lại cũng ít giao tiếp với hàng xóm xung quanh hơn, cũng may là không ai để ý, cũng không ai nhận ra sự thay đổi quá đột ngột của Minh.
Dù gì hắn học trên 'phố' mà những đứa bằng tuổi hắn hiện tại đều học trường 'làng', chưa kể hắn dạo này đến cả nhà mình cũng rất ít trở về, thường xuyên kiếm cớ ngủ bên ngoài, gặp mặt hàng xóm cũng không nhiều, cũng không cần hắn phải đi giao tiếp với ai cả.
Chỉ là đến ngày hôm nay thì không được, xóm của hắn là một xóm nhỏ với hai dãy nhà hai bên.
Con đường đi thẳng từ ngoài ngõ vào trong nhà Minh, còn cần đi qua vài nhà khác nữa, đồng thời nó là đường thẳng tắp, không cong co cũng chẳng vòng vèo, chỉ cần có mắt là có thể nhìn thấy nhau, căn bản không có chuyện bỏ lỡ nhau.
Minh cùng Hương tay trong tay đi đến đầu ngõ, quả nhiên hắn có thể thấy rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Minh, không có chỗ trốn.
Giờ này, mọi người trong xóm như thành thói quen, trẻ con thì chạy ra nhà văn hóa chơi, người lớn thì lấy ghế đẩu ra ngồi, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đây cũng là lúc những "Camera chạy bằng cơm' tám chuyện tích cực nhất.
Cái cảnh tượng này, Hương căn bản không nghĩ đến, nàng vốn chỉ cùng bạn trai về nhà mà thôi nhưng lúc này nàng cũng phát hiện ra có đến ba bốn ánh mắt đang nhìn nàng, hơn nữa căn bản không có nửa phần dấu diếm, ánh mắt cực kỳ trực tiếp, cứ như người ta đang đánh giá nàng vậy.
Hương thì không sợ ai đánh giá mình, nhưng mà nàng cũng không thấy thích những cái nhìn này.
Cũng may, có một bàn tay thủy chung nắm lấy tay nàng, cùng nàng nhẹ bước về phía trước.
"Bác Hiền, bác Bích, chị Huyền, chị Hạnh ".
Minh hướng về mấy người này khẽ cười chào hỏi, cũng may hắn vẫn nhớ tên người ta.
"Minh mang bạn gái về nhà đấy à ".
Người lên tiếng là chị Hạnh hàng xóm, mà Minh biết chắc kiểu gì đây cũng sẽ là tin bát quái trong xóm, cái tin hắn có bạn gái dẫn về nhà sẽ lan đi với tốc độ không thể tưởng nổi, rất nhanh cả cái xóm này đều sẽ biết.
Hương nhìn vẻ mặt tươi cười của chị Hạnh cùng mấy ánh mắt một mực nhìn vào mình, nàng rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì xảy ra.
Tại khu nhà nàng sống... tình cảnh này không nhiều lắm, không gian riêng tư của mỗi gia đình đều được tôn trọng, rất ít có chuyện túm năm tụm ba lại tò mò về cuộc sống gia đình khác.
"Cháu chào bác, em chào chị ".
Cũng không để Minh xác nhận với chị Hạnh, Hương chủ động mở miệng, mà nàng nói như vậy hiển nhiên là biến tướng thừa nhận việc này.
Chị Hạnh nghe vậy, hai mắt sáng lên, cảm thấy mình nhận được tin gì ghê gớm lắm.
Nói cũng không phải dát vàng lên mặt, Minh trong cái xóm nhỏ này tuyệt đối là danh nhân, thuộc dạng con nhà người ta.
Xóm nhỏ mà, cũng chỉ có hắn học trên phố, cũng chỉ có hắn học trường chuyên lớp chọn, vào cấp 3 cũng là hắn điểm cao nhất xóm, sau đó hắn liền biến thành con nhà người ta trong miệng vài bậc phụ huynh trong xóm, ít nhất khi nói về học tập là phải học 'anh Minh'.
Mà ở bên cạnh, một người hàng xóm khác có chút béo gọi là chị Huyền, chị Huyền có cái miệng rất rộng, cười như chạm đến cả mang tai.
"Không hổ là học sinh trên phố, khác hẳn với mấy đứa con gái ở đây ".
Nghe chị Huyền nói câu này, đôi lông mày của Hương hơi nhíu lại... nàng cũng không biết đáp thế nào, có chút nghi hoặc nhìn Minh.
Câu nói này... tương đối thô.
Mà Minh chỉ có thể cười khổ, người ở nơi đây là vậy, nói chuyện tương đối thô.
Người dân nơi này nhiều khi cũng không có ý gì nhưng cũng không có quá nhiều khái niệm về việc giữ ý tứ, gần như nghĩ gì nói đấy, thậm chí có nhiều lúc không chỉ 'thô' mà còn 'tục'.
Một trong số những lý do lớn nhất khiến Minh chuyển nhà sau khi cưới Tâm là vì hắn không quá muốn con cái mình lớn lên trong hoàn cảnh này.
Có lẽ rất ít người tưởng tượng được nhưng trong cái xóm này, trẻ con lớn lên được học nhiều nhất chỉ sợ chính là chửi bậy.
Thậm chí khi những đứa trẻ còn đang trong giai đoạn tập đi, chập chững đi lại trong xóm, người lớn ở nơi đây đã bắt đầu dạy trẻ con chửi bậy.
Việc này có ý nghĩa gì?, chẳng có ý nghĩa gì, chẳng qua một số người cảm thấy vui tai, trẻ con chửi một câu liền phá lên cười, coi như việc vui nho nhỏ... sau đó cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cứ thế, mấy đứa trẻ thế hệ sau trong những con xóm dạng này, trước khi biết con chữ trong sách chỉ sợ đã chửi bậy như hát hay, văng tục như đọc diễn văn.
Người ta chưa hẳn đã xấu, dù sao Minh biết người trong xóm hắn không xấu nhưng vấn đề nằm ở hai chữ 'ý thức', có một số thứ đã đi vào quản điểm của người ta, người ta sẽ cảm thấy không sao cả, cũng không nhận thức được tầm ảnh hưởng.
"Em mau ngồi xuống đây, em nhà ở đâu, tên là gì? ".
Chị Huyền tươi cười, vẫn là cái miệng rộng kia, thậm chí 'thân thiết' kéo Hương ngồi xuống.
Mà hiển nhiên ba người còn lại trong 'tụ buôn dưa lê' cũng cực kỳ hứng thú nhìn Hương, như muốn hỏi hết gốc gác nhà nàng vậy.
Có một chuyện mà bà chị hàng xóm của Minh không sai, Hương quá khác với những cô bé ở nơi này.
Nơi Minh sống, nếu không tính những gia đình mua đất từ nơi khác chuyển đến, trẻ con thật ra đều là xuất thân nhà nông hoặc gần với hai chữ 'nhà nông'.
Rất nhiều đứa bạn Minh từ nhỏ đã ra vườn cùng cha mẹ, đã chạy khắp các cánh đồng đi bắt châu chấu, đi đào giụn, hay chạy ra bãi sông Hồng chơi đuổi bắt thả diều.
Vì cái đặc điểm này, những cô cậu bé ở đây thật sự không giống Hương, ít nhất làn da không trắng như nàng, không có cảm giác mềm mịn như nàng.
Có lẽ đây cũng là một trong những lý do mà Minh kiếp trước thích Hương.
Nàng quá khác biệt so với những đứa trẻ lớn lên trong khu hắn sống.
Bị chị Huyền kéo tay như vậy, Hương nhất thời cũng không biết làm gì, cũng may Minh hướng về chị Huyền cười nói.
"Bạn gái em tên Hương, học cùng trường em luôn ".
"Mà chị Huyền để bọn em mang đồ vào nhà đã nào, khi khác em lại mang bạn gái đến cho mọi người nói chuyện ".
Nghe Minh nói vậy, hai bà chị hàng xóm Huyền cùng Hạnh mới coi như buông tha cho hai đứa, để hai đứa trở về nhà, có điều Minh cùng Hương đều có thể nghe được sau lưng bọn họ đang bàn tán, tất nhiên có lẽ cũng không phải là nói xấu.
"Hàng xóm nhà anh hay thật đấy ".
Hương rốt cuộc không nhịn được mà nói, nàng nhất thời cũng không quen được.
Mà Minh chỉ cười cười lắc đầu nói.
"Hầu như xóm nào cũng thế, hàng xóm đại khái đều thích bát quái, thích buôn chuyện, có chăng mấy khu chung cư cao cấp hay khu biệt thự như nhà em ngoại trừ ".
Hương cũng cười không cho ý kiến bởi nàng cảm thấy Minh nói đúng, khu biệt thự nhà nàng, hàng xóm rất ít quản chuyện của nhau, chỉ cần không làm phiền đến người xung quanh thì cơ hồ làm gì cũng không mấy ai quan tâm.
Đương nhiên việc này chỉ là việc nhỏ, hai người rất nhanh ném ra sau đầu bởi cả hai đã đến trước cửa nhà Minh.
Hai người mở cửa sắt, tương đối tự nhiên đi qua khoảng sân nhỏ rồi vào nhà, mà lúc này rất nhanh mẹ Minh liền chạy ra.
"Hương đến rồi à cháu, mau vào mau vào nhà đi ".
Mẹ tươi cười rạng rỡ, còn vui mừng hơn nhiều khi thấy Minh về nhà, đồng thời lúc này mẹ cũng chú ý hai cái túi lớn trên tay hai đứa.
"Cháu thật là, quà cáp làm gì nữa, cứ đến là bác vui lắm rồi ".
"Minh, sao lại để bạn cầm đồ thế con, phải cầm hộ bạn chứ? ".
Hương tươi cười, nàng rất thản nhiên nâng tay lên, đưa túi táo cho Minh chịu trách nhiệm.
Mà Minh cũng cười, mẹ hắn thích bạn gái mình như vậy, có gì không vui đây?.
" Dạ không có gì đâu ạ, cháu mua chút hoa quả thôi ạ, mà bác đang làm gì thế ạ ".
Mẹ Minh tươi cười, mặt mũi của mẹ thậm chí dùng từ tỏa sáng để hình dung.
Trong phút chốc, bà cảm thấy cuộc đời mình viên mãn.
Con trai có tài năng, có thể kiếm tiền, tương lai gần như không còn lo lắng.
Về phần Hương, mẹ Minh thật sự rất rất thích nàng.
Cao ráo, trắng trẻo, xinh đẹp, lễ phép lại còn học giỏi, mẹ hắn có thể không hài lòng sao?, không yêu thích sao?.
Đừng nói Hương là con nhà giàu, nếu nàng là con nhà nghèo chỉ sợ hai người lúc này không phải xưng hô bác – cháu mà trực tiếp biến thành mẹ – con, Minh đảm bảo mẹ hắn càng thêm cưng nàng, càng thêm yêu nàng.
Dù gì, nhà Minh đâu có giàu?, mẹ hắn từ khi sinh hắn ra cũng chưa từng nghĩ có một cô con dâu nhà giàu.
"Bác đang dở tay trong phòng bếp một chút, hai đứa cứ vào nhà nghỉ ngơi đi, bác xong việc ra ngay ".
Mẹ nói xong, ném cho Minh một cái nhìn rồi lại tất bật vào phòng bếp, dù sao mẹ trong đó có việc bận thật.
Mà lúc này hai đứa thậm chí còn chưa cởi giày đi vào nhà.
Thấy bóng lưng mẹ Minh rời đi, Hương cùng Minh hai mặt nhìn nhau sau đó cộng đồng mỉm cười.
Minh vào nhà trước, cất hai túi đồ ra một góc sau đó chạy vào phòng bếp, hắn biết mẹ hắn có việc muốn nói.
Mà Hương chậm rãi hơn nhiều, dù sao đôi Converse của nàng tuy dễ đi nhưng tuyệt không dễ cởi dây giày.
"Mẹ, mẹ bảo gì con? ".
Khi Minh vào, hắn thấy mẹ hắn đang lọc xương cá, hôm nay đã quyết định cả nhà ăn lẩu, dù sao trời lạnh mà, ăn lẩu là ngon nhất.
"Mẹ pha hai ly nước cam trong tủ lạnh, con ra mang cho Hương đi ".
"Mà con cũng thật là, sao Hương mua quà con không ngăn?, quà cáp làm gì phiền phức ra ".
Mẹ hắn... đại khái quả thật có suy nghĩ này, mẹ hắn luôn cảm thấy mang quà cáp sang nhà nhau chỉ chứng minh cho việc quan hệ không tốt lắm.
Mẹ hắn hiện tại cơ hồ coi Hương là con dâu trong nhà, sao có thể nhận quà cáp của nàng.
"Mẹ, hôm nay còn bố về mà ".
Mẹ hắn nghe vậy hơi nhíu mày nhưng rốt cuộc vẫn nhẹ gật đầu.
Mẹ hắn nghĩ thế nào là một chuyện, bố hắn nghĩ thế nào là một chuyện khác.
"Vậy con cất quà cái Hương mang đến đi, rồi ra tiếp chuyện bạn, để mẹ ở trong này là được rồi".
Minh vâng dạ vài câu, hắn liền chạy ra với Hương, mà Hương lúc này ngồi ngoài salon, có chút ngó đông ngó tây.
Không phải lần đầu nàng đến nhà Minh,đây là lần thứ hai, vấn đề là hiện tại Hương cũng không biết làm gì.
Nàng muốn vào phòng bếp giúp mẹ Minh nhưng Minh còn ở trong đó, nàng cũng không muốn xen ngang hai người nói chuyện, cũng may Minh rất nhanh đi ra, trong tay cầm một cái khay, bên trên có hai cốc nước cam.
"Em uống đi, mẹ anh pha đấy ".
Hương tươi cười tiếp nhận, nàng còn không quên hướng về nhà bếp lên tiếng.
"Cháu cảm ơn bác ạ ".
Một câu cảm ơn này thật ra không có gì nhưng ao bảo mẹ hắn thích Hương đây?, Hương liền trở nên càng thêm lễ phép, càng thêm được điểm cộng trong mắt mẹ hắn.
"Mẹ anh nãy bảo gì anh thế? ".
Hương vừa tiếp nhận ly nước cam, vừa tươi cười hỏi Minh, tất nhiên nàng hạ thấp tông giọng.
"Có gì đâu, mẹ bảo anh mang nước cho em, sau đó ở ngoài tiếp chuyện em, mẹ sợ em buồn ".
Nghe Minh nói vậy, Hương hướng về hắn lại nói nhỏ.
"Nhưng mà em tính vào bên trong giúp bác một tay thì làm sao giờ? ".
Mỗi lần Minh sang nhà nàng, hắn đều cùng cha nàng nói đủ thứ chuyện, quan hệ của hai người càng ngày càng gần gũi, sao Hương không nhìn ra?.
Nàng cảm thấy mình hiển nhiên phải kéo quan hệ với mẹ Minh một chút, ít nhất để hai bác cháu có càng nhiều chuyện để nói.
Dù sao Minh đang cố gắng dung nhâ vào gia đình nàng, nàng có thể không cố gắng sao?.
"Có gì đâu, anh ủng hộ cả hai tay hai chân, anh kiếm cớ chạy ra ngoài là được rồi ".
Hương nghe vậy, gật gù, nàng uống thêm một ngụm nước cam sau đó chậm rãi đứng lên đi vào trong phòng bếp.
Mà Minh lúc này, liền nói vọng vào trong nhà.
"Mẹ ơi, con quên chút đồ, đợi con ra ngoài mua nhé ".
Mẹ hắn nghe vậy, lập tức muốn phản đối nhưng mà vừa định quay đầu ra nói gì đó đã thấy Hương đi tới.
Hương lúc này đã cởi áo khoác ngoài ra, tay áo len cũng kéo lên, hướng về mẹ hắn tươi cười.
"Bác, anh Minh ra ngoài mua đồ rồi, để cháu giúp một tay ạ ".
Mẹ Minh vốn muốn từ chối, vốn muốn ôm mọi việc vào người nhưng nghe Hương nói thế, mẹ hắn có thể từ chối sao?.
Dù sao Minh chạy ra ngoài, cũng không thể để Hương ngồi một mình chứ?.
Mà thật ra, nhìn Hương như vậy mẹ Minh càng vui, như mở cờ trong bụng.
"Vậy cháu giúp bác rửa chỗ rau sống này, chút nhà mình ăn lẩu ".
Trong ánh mắt trìu mến của mẹ Minh, Hương tươi cười, ngoan ngoãn gật đầu.
"Dạ vâng ạ, bác cứ để cháu ".
Nàng mấy tháng trước căn bản không quá biết nấu ăn, rửa rau nhặt rau có khi còn không biết dù sao công việc bếp núc không có bất cứ liên quan gì đến nàng.
Nhưng ai bảo nàng tự nhiên yêu đương đây?, yêu vào... con người trở nên rất lạ, sẽ vì người mình yêu nguyện ý làm rất nhiều thứ, ví như Hương cũng bắt đầu học nấu ăn, học được hơn 1 tháng.
Nàng nấu ngon hay không thì còn khó nói nhưng ít nhất làm phụ bếp cho mẹ Minh có lẽ cũng đủ.
Mà càng như thế, ánh mắt mẹ Minh nhìn nàng càng thêm ấm áp, càng thêm trìu mến.
Cũng chẳng bao lâu... từ hai bác cháu bắt đầu có chút giống mẹ chồng hướng dẫn con dâu việc bếp núc, hài hòa cực kỳ.
_ _ __ _ _
P.s: 5 ngày đầu tháng mình bận quá, xin lỗi mọi người T_T.
P.s 2: Không biết xóm ai giống cái xóm mình viết không?, đúng xóm nhà mình như thế luôn.