Chương 545: Làm Một Chút Gì Đó.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 545: Làm Một Chút Gì Đó.

Chương 545: Làm Một Chút Gì Đó.

Ngày 11/1/2004.


Hôm nay Minh dậy thật sớm sau đó bắt đầu chạy một vòng quanh khu xóm thân quen của hắn.


Tối hôm qua đương nhiên Minh phải về nhà ngủ dù sao cũng không có chuyện cả nửa tháng hắn ở bên ngoài chứ?.


Đối với Minh mà nói thì hôm nay là một ngày bận bịu, gần như làm bù công việc ngày hôm qua.


Hôm qua hắn vốn chỉ định đi rút hồ sơ học bạ, đi ăn với hai cô bạn gái một bữa cơm gia đình sau đó bắt đầu đi xem 'trại gia cầm' của hắn.


Kế hoạch đi xem trại gia cầm của Minh không thể không hoãn lại sang ngày hôm nay dù sao hắn cũng không thể để Thanh một mình, vừa ngủ với con gái người ta sau đó mặc kệ nàng đi làm công chuyện khác?, Minh còn chưa đến cái mức độ này.


Xem trại gia cầm coi như cũng hết nửa ngày, về phần nửa ngày còn lại Minh muốn đi mua xe.


Mua cũng không phải mua cho hắn mà là mua cho Thanh.


Hắn đêm hôm qua tặng Thanh không ít thứ nhưng trong lòng Minh cũng có xấu hổ.

Hắn đi Pháp, hắn đi Thẩm Dương, hắn đi Bắc Kinh thật sự mua xuống không ít đồ quý giá thậm chí Minh tiêu tốn vài triệu USD trong chuyến đi này bao quát những thứ hắn mua cho Băng Băng bất quá xác thực hắn cũng không chuẩn bị gì cho Thanh cả.


Không phải Minh vô tâm mà là có một số thứ không phải cứ muốn là mua được, ví như chiếc nhẫn kim cương đầu báo hồng hắn tặng Băng Băng hay cặp đồng hồ VC&A kia bình thường biết kiếm ở chỗ nào?.


Đây đều là 'trấn điểm chi bảo', Minh chỉ có thể trực tiếp mua ở Paris, hắn đến Trung Quốc căn bản còn không có hàng, cũng chỉ tìm được cho Dương một chiếc Patek.


Cũng không phải Minh coi trọng Dương hơn Thanh nhưng xác thực chiếc đồng hồ kia quá phù hợp với khí chất của Dương.


Về phần Thanh, hắn cũng không biết mua quà gì cho nàng cả, tối hôm qua hắn cũng tặng nàng không ít hàng hiệu nhưng mà... chính Minh cũng cảm thấy thiệt thòi cho Thanh.


Tính tổng giá trị những thứ hắn tặng cho Thanh còn không bằng Dương vậy thử hỏi có công bằng với Thanh không?.


Rốt cuộc Minh chỉ có thể nghĩ đến xe.


Tuổi của Thanh chưa đủ để lái xe nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc Minh tặng nàng một chiếc xe cả, ai quy định mua xe xong nhất định phải để Thanh lái?.


Trong thời gian Minh đi Mỹ, hắn hoàn toàn có thể để tài xế riêng phục vụ nàng 24/7 trên chính chiếc xe hắn mua cho nàng, như vậy xem ra cũng không tệ lắm.


Nghĩ là làm mà cũng bởi vì thế lịch của Minh hôm nay tương đối căng.


Hắn chạy một vòng quanh khu hắn sống sau đó tắm nhanh một cái, rất nhanh mang cặp sách ra ngoài đi học dù sao mẹ hắn cũng chưa biết việc hắn rút học bạ.


Minh bắt Taxi đến thẳng biệt thự Trần Quý Cáp sau đó lần thứ hai thay quần áo, lại bắt taxi lên công ty.


Tại công ty chuẩn bị một chút rồi cùng tài xế riêng đi gặp đối tác, mà đối tác lần này của Minh là bác Trọng.


Khác với 10 ngày trước, hiện tại khi ở Cao Ly xác thực đã bùng phát dịch bệnh H5N1, may mắn duy nhất là dịch bệnh này vẫn chưa lan ra khu vực toàn châu Á.


Khoảng thời gian trước ở Cao Ly đã loáng thoáng có dịch nhưng còn chưa trở thành đại dịch cúm toàn quốc, chỉ ảnh hưởng một chút tới giá thịt gia cầm mà thôi nhưng hiện tại theo những gì Min nói, ở Cao Ly thậm chí không mua được gà vịt cũng các sản phẩm tương tự, chủ yếu là không ai dám mua, cũng không siêu thị nào dám nhận.


Sản phẩm từ gia cầm ở Cao Ly hiện tại muốn bán nhất định phải có giấy kiểm duyệt của bộ y tế Cao Ly mà đây vốn là thứ... chưa từng tồn tại ở Cao Ly.


Bán gia cầm lại còn cần kiểm duyệt chất lượng?, nếu là nhiều năm sau có khi cần nhưng giai đoạn này còn lâu mới nghiêm ngặt như thế bởi vậy mới có chuyện dịch bùng lên không ai hay, đến lúc ai cũng hay thì dập không nổi nữa.


Phải đến hơn 70% gia cầm của Cao Ly hiện tại không an toàn, bộ chăn nuôi cùng bộ y tế dập dịch cùng tiêu hủy gia cầm còn chưa xong, ai có thể đi kiểm duyệt chất lương gia cầm cùng các sản phẩm liên quan sau đó cấp phép cho các chủ trang trại xuất hàng?.


Khi tỷ lệ gia cầm bị bệnh toàn quốc đã lên đến 70% vậy phương án tốt nhất chính là tiêu hủy toàn bộ, mặc kệ 30% gia súc gia cầm kia có khỏe mạnh hay không.


Biết được tin về dịch bệnh, Minh lập tức đi gặp bác Trọng mà kể ra cũng phải 2 tháng rồi Minh chưa thấy bác Trọng mà lần gặp mặt này cũng ở chỗ cũ, tại một tiệm Cafe nằm trong khuôn viên tổng bộ của VP.


_ _ __ _ _


"Minh, mau ngồi xuống đây ".


Bác Trọng vẫn trong bộ tây trang, vẫn lưng hùm vai gấu, sống lưng thẳng tắp, khí chất ngời ngời.


Minh không hề hoài nghi một khi bác Trọng cùng chụp ảnh với Doãn tỷ chỉ sợ mọi ánh mắt đều sẽ nhìn về phía bác Trọng, Doãn tỷ lập tức trở thành người bị lãng quên.


"Bác Trọng, thật sự làm phiền bác quá, lại để bác đợi cháu ".

Bác Trọng lắc đầu cười cười thản nhiên đáp.


"Có gì mà phiền với không phiền dù sao chỗ này là chỗ bác làm việc, phiền cháu phải đến tận đây mới đúng ".


"Thế nào có việc gì gặp bác, lại muốn nhờ cậy gì đây ".


Thấy bác Trọng tủm tỉm cười, Minh cũng gãi đầu, hắn xác thực muốn nhờ cậy bác Trọng.


"Bác Trọng, bác có nghe đến dịch cúm giá cầm ở Cao Ly không? ".


Bác Trọng nghe vậy hơi nhíu mày, theo bản năng lắc đầu.


"Bác chưa nghe, dịch cúm gia cầm là dịch gì?, cúm trên gia cầm?, giống lở mồm long móng ở gia súc phải không? ".


Cúm gia cầm tất nhiên không giống lở mồm long móng nhưng cũng có thể quy thành một dạng bệnh trên vật nuôi, bác Trọng xuấ thân là lính chứ đâu phải là dân chăn nuôi, ví von như thế cũng không sai.


"Dạ, cũng có thể hiểu như vậy ạ bất quá cái dịch này lan rộng hơn lở mồm long móng nhiều ".


Bác Trọng gật đầu lại không quá coi trọng.


Một dịch cúm gia cầm ở tận Cao Ly, liên quan gì Đại Nam?.


Mà Minh khi nhìn thấy thái độ của bác Trọng, trong nội tâm không khỏi thở dài.


Nếu Minh không có hành động gì thì chiều hướng phát triển có lẽ cũng sẽ giống kiếp trước của hắn không khác gì cả.


Dịch bệnh bắt đầu ở Triều Tiên cùng Hàn Quốc sau đó rất nhanh lan sang Trung Quốc để rồi toàn bộ Đông Nam Á dính chiêu trong đó có Việt Nam thậm chí Việt Nam dính cực nặng.

Nguyên do vì sao Minh không biết được nhưng một phần rất lớn đến từ thái độ của những nhân vật cấp cao như bác Trọng đây.


Minh cũng không trách bác Trọng dù sao bác Trọng cũng là người ngoài nghề hơn nữa khi chưa tự mình trải nghiệm dịch bệnh rất khó có thể cảm nhận sự đáng sợ của nó.


Đây mới là năm 2004, mạng lưới thông tin còn phi thường thiếu, cái nhìn của bác Trọng không đủ bao quá cũng là bình thường.


Nên biết vào năm 2019 khi đại dịch Covid diễn ra, rất nhiều nhân vật cấp cao của nhiều quốc gia trên thế giới còn cười cợt coi đây còn không bằng dịch cúm thông thường, nghe nói còn có vài vị tổng thống không đề nghị người dân đeo khẩu trang, cũng không có bất cứ lệnh giãn cách nào.


Tổng thống vào năm 2019 còn thế huống hồ một người như bác Trọng vào năm 2004?.


Minh biết hắn nhất định phải làm gì đó, hắn không đủ khả năng ngăn cản đại dịch gia cầm này nhưng hắn cảm giác mình có thể nâng cao đề phòng của quan chức lãnh đạo, ít nhất giảm thiểu gánh nặng của quốc gia trong sự kiện này.

_ _ __ _ _

P.s: Còn chương nhé