Chương 556: Tương Lai Của Thanh.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 556: Tương Lai Của Thanh.

Chương 556: Tương Lai Của Thanh.

Càng gần dịp tết nguyên đán người Trung Quốc càng bận bịu và hiển nhiên người Đại Nam cũng như vậy.


Minh cũng không muốn ăn tết ở Đại Nam chung quy đối với hắn mà nói tết vẫn là một cái gì đó rất mệt mỏi, hắn không thích dịp này.


Tính đến hiện tại hắn mới đến thế giới này được gần nửa năm mà đấy là quãng thời gian quá ngắn để thay đổi con người Minh đồng thời chính Minh cũng không quá muốn thay đổi.


Hắn với họ hàng có rất nhiều vấn đề dù sao mọi việc xảy ra ở kiếp trước hắn cũng không quên được, tất nhiên đây không phải việc lỗi thuộc về ai, ai đứng ra nhận trách nhiệm mà là khoảng cách đã sinh ra rất khó lại kéo gần lại, rất khó coi như không có việc gì.


Thời điểm hiện tại họ hàng của Minh thật sự vẫn rất tốt với hắn, ngày lễ tết đối với Minh không có quá nhiều áp lực, hắn vẫn là trẻ con, họ hàng ăn uống cũng chỉ cần ngồi một góc mà ăn cùng lắm mấy bà cô trong họ hỏi tình hình học tập của hắn thế nào... sau đó cũng chỉ thế mà thôi.


Với Minh như thế hiển nhiên là tốt nhất, hắn không cần quan tâm đến ai, cũng không ai quá để ý đến hắn làm gì, như một đứa bé vô tư lự bất quá... hắn có thật sự vô tự được không?.


Đáp án chắc chắn là không, thay vì cố quên đi tất cả, thay vì cứ coi như không có việc gì thì Minh thà đi du học càng nhanh càng tốt.


Tương lai nhiều năm sau có lẽ sẽ có thứ gì đó thay đổi Minh, có thứ gì đó làm hắn nghĩ lại nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.


_ _ _ _ _ _


Hôm nay cũng là ngày 12 ở Đại Nam tức thứ sáu cũng là ngày 18 theo lịch âm.


Khác với mọi năm, năm nay mẹ hắn nghỉ tết sớm, đại khái nghỉ tết sớm gần 1 tuần, bình thường mẹ hắn phải đến sau lễ ông công ông táo mới bắt đầu nghỉ tết.


Nguyên nhân chính là vì năm nay nhà hắn có quá nhiều thứ mới, thay đổiq úa nhiều so với mọi năm.


Kinh tế không còn là vấn đề luôn làm khó mẹ hắn hơn nữa hiện tại so với đi làm mẹ hắn có việc càng quan trọng hơn muốn làm – việc du học của Minh.


So với Minh mà nói, cha vợ tương lai của hắn giỏi hơn hắn nhiều lắm, ít nhất ở khoản thuyết phục mẹ Minh.


Là mẹ đối với con cái luôn có ưu thế, luôn có một loại cảm giác từ trên cao nhìn xuống, không phải ngẫu nhiên mà con cái nhiều khi rất khó thuyết phục bố mẹ.


Ngược lại cha vợ của Minh là người ngoài hơn nữa còn là nhân sĩ cực kỳ thành công đồng thời tuổi tác cũng lớn hơn mẹ hắn không ít, lời của ông Huy vào tai mẹ hắn thật sự rất nặng, thân là con trai của mẹ hắn không so được.



Có cha vợ đứng ra giải thích tường tận, rất nhiều việc đều dễ giải quyết, ví như hiện tại Minh có thể thoải mái ra ngoài đường hẹn gặp Thanh mà không còn quá nhiều việc phải suy đi tính lại.



Hắn hẹn Thanh từ hôm thứ tư đáng tiếc vẫn luôn trễ lịch, phải đến tận thứ sáu Minh mới coi như rảnh được một chút đồng thời một khi có thời gian rảnh, hắn sẽ không quên bạn gái.


Cũng như mọi lần, chiếc Lexus của Minh đỗ tại cổng sau nhà trường mà từ trong cửa xe hắn rất nhanh có thể nhận ra Thanh.


Thanh hôm nay đi học đương nhiên phải mặc đồng phục đồng thời vì bản thân Thanh cũng không muốn quá nhiều người soi mói cho nên nàng cùng Minh hẹn nhau khá muộn, lúc này là hơn 6h chiều Thanh mới từ căng-tin nhà trường đi ra.


Hiện tại sân trường bắt đầu vắng tanh, cũng không còn bao nhiêu học sinh, càng không có bạn cùng lớp nào chú ý đến Thanh bởi thế khi nhìn thấy chiếc Suv quen thuộc kia, Thanh không khỏi tươi cười rạng rỡ, bước chân nàng nhanh hơn rất nhiều.


Đợi cửa xe mở ra, Thanh không nhịn được nhào vào lòng Minh, nàng cực kỳ nhớ hắn.


Ôm bạn gái trong ngực, Minh nhẹ kéo cửa xe Suv lại mà chiếc Lexus rất nhanh cũng bắt đầu lăn bánh.


"Nhớ anh không?, mấy ngày nay anh bận bịu với mấy cái hồ sơ quá, thực sự không phân thân ra được ".


Thanh cũng là nhân viên ở Lotus, mấy việc này nàng đương nhiên hiểu dù sao nàng hiện tại là thư ký bán chuyên nghiệp.


Thanh như một con mèo nhỏ nằm cuộn tròn trong ngực Minh... đến cả đai an toàn cũng không đeo lên.


"Nhớ chứ, người ta nhớ anh chết đi được, không có anh đi học chán chết ".


Thanh chu cái miệng nhỏ đồng thời ánh mắt của nàng có chút mê ly, nàng thực sự thích cái cảm giác này, thích từ tinh thần đến cơ thể.


Nàng thích cuộn tròn trong ngực hắn, thích cảm nhận hơi thở của hắn, cũng thích cảm nhận hắn tham lam ôm lấy nàng, tham lam chiếm lấy cơ thể của nàng.


Ở một bên, Minh cũng không yên phận, hắn thậm chí cởi từng cúc từng cúc áo sơ mi trắng đồng phục của Thanh sau đó lớp áo ngực của nàng rất nhanh lộ ra trước mặt hắn.


Cũng không cần phải vượt qua một bước cuối cùng với Thanh thì Minh mới làm tới bước này, nếu chỉ có hai người trên xe... động tác này Minh làm thường xuyên.


Bạn gái còn phối hợp với hắn đến mức chủ động kéo áo ngực màu phớt hồng của mình xuống để hắn thoải mái nhào nặn đôi bông đào của nàng, hơi thở của Thanh cũng dần dần trở nên nặng nền hơn, ánh mắt triệt để khép lại.


Đương nhiên Thanh sẽ không ngủ, nàng lại mở miệng mà nói.


"Em nói thật đó, đi học chán chết, có cách nào để em không phải đi học nữa không? ".


Có cách nào để Thanh không phải đi học nữa không?, thật ra là có, chỉ cần hắn mang nàng gạo nấu thành cơm là được, khi đó nàng không muốn nghỉ học cũng sẽ phải nghỉ, đương nhiên cái việc này trong mắt Minh thật sự cực kỳ 'rác', hắn tuyệt sẽ không làm bởi nhiều khi nó sẽ hủy một đời của Thanh chưa kể chính Minh cũng không chịu được.


Yêu đương với Minh hiện tại còn là một loại phiền phức thì nói gì đến con cái, đây là việc không thể nào.


Thấy bạn trai im lặng, Thanh chép cái miệng nhỏ, vừa giống lẩm bẩm, vừa giống nói với hắn.


"Anh đi du học, mấy đứa trong lớp nghe tin cứ nhao nhao cả lên xong hỏi em cả đống thứ, phiền chết được ".


"Hơn nữa ở trên lớp mệt mỏi lắm, còn mệt mỏi hơn cả đi làm ở công ty nữa, nhiều lúc em cảm giác mình nhấc một ngón tay lên cũng không được ý ".


Giọng Thanh rất nhỏ cũng may đây là không gian kín, Minh vẫn có thể nghe được cả câu của nàng mà Minh thật ra cũng hiểu cho Thanh.


Thanh chỉ là một nữ sinh cấp 3 bình thường, nàng làm sao có thể làm tốt cả hai thân phận?, sao có thể vừa làm học sinh chăm ngoan lại vừa là một nhân viên đầy nỗ lực?.


Đừng nói là nàng cho dù là Minh không phải cũng quẳng gánh giữa đường sao?, có nhiều việc sao có thể vẹn cả đôi đường?.


Thanh ở Lotus cũng chỉ phải chịu trách nhiệm trước My mà cho dù Minh không nói gì thì Hà My cũng ẩn ẩn cảm giác được cái gì đó, nàng đối với Thanh cũng chỉ nghiêm khắc trong công việc còn lại đều sẽ rất dễ chịu, hai người đã sơm trở thành chị em tốt.


Ở trên trường thì khác, học sinh không đáp ứng được yêu cầu của giáo viên vậy học sinh đó liền thảm rồi, giáo viên cấp 3 nhiều khi cũng sẽ không quan tâm học sinh nghĩ ngợi cái gì, trực tiếp điểm mặt gọi tên phê bình học sinh cũng là việc quá bình thường hơn nữa cũng không phải gọi kín phê bình mà là chuyên môn phê bình trước mặt bạn học trong lớp.


Phê bình xong nếu vẫn không thay đổi thì bắt đầu chuyển sang nói móc thậm chí biến thành một loại 'trù' như trong lời không biết bao nhiêu cô cậu học sinh mà tiếp theo liền liên hệ giáo viên chủ nhiệm rồi dẫn đến giáo viên chủ nhiệm lại liên hệ cha mẹ học sinh, cha mẹ học sinh ở trước mặt giáo viên đại đa số đều sẽ 'vâng vâng dạ dạ' rồi lại mang cái áp lực này ép ngược lên con cái, mà càng như thế học sinh đối với việc đi học cũng càng áp lực, càng chán nản thậm chí càng sợ.


Đây như một cái vòng luẩn quẩn vậy và cái vòng này kiếp trước Minh cũng chịu quen rồi, hắn sao lại không hiểu những điều Thanh gặp phải?.


Ví như bài tập về nhà môn toán chẳng hạn, vì bọn hắn học khối A cho nên bài tập về nhà vẫn luôn tương đối nặng, nó không hẳn là khó nhưng đủ nhiều.


Liệu một học sinh như Thanh có thể vừa hoàn thành bài tập về nhà lại vừa có thể hoàn thành một chương trình Excel dài khoảng 10-15 trang rồi gửi cho cấp trên không?.


Đấy là chưa kể nếu Thanh không làm bài tập về nhà cũng chỉ một mình nàng chịu nhưng nếu nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ của công ty nó sẽ trở thành việc ảnh hưởng cả tập thể, vậy Thanh lại phải chọn thế nào?.


Chung quy.... rất rất mệt mỏi, mà Thanh cũng dần dần đi lại đường xưa của Minh, nàng bắt đầu sợ hãi việc học, sợ hãi đến trường.


Đây là hắn liên lụy nàng, là hắn có lỗi với nàng.


"Hay anh đăng ký cho em chuyển trường? ".


Thanh ngơ ngác nhìn Minh, ánh mắt của nàng lúc này trở nên sáng hơn không ít.


"Đúng vậy sao em không nghĩ ra nhỉ, anh đi rồi thì em chuyển sang Quốc Tử Giám học với chị Hương cũng được, mà giờ xin có kịp không?, bố mẹ em... chỉ sợ cũng sẽ không cho ".


Chuyển trường không phải việc đơn giản, trừ khi trường hợp bất khả kháng nếu không bố mẹ nào lại muốn đưa con mình đi chuyển trường huống hồ THPT Cửa Bắc cũng đã được coi là trường điểm?, nếu không tính các trường chuyên cấp 3 thì cả Hà Thành này cũng không có mấy trường THPT có thể so với Cửa Bắc.


"Không phải vào Quốc Tử Giám, vào Quốc Tử Giám còn nặng hơn ý chứ, ý anh là anh đăng ký cho em đi học trường quốc tế, em thấy thế nào? ".


"Quốc Tử Giám hay trường Cửa Bắc anh không can thiệp được nhưng Rmit thì khác hơn nữa anh cảm thấy bố mẹ em cũng không nghĩ được lý do phản đối ".


Thanh nhìn Minh, ánh mắt chớp chớp, nàng... vậy mà không quá hiểu những gì hắn nói.


Mà Minh chỉ cười, hắn cảm thấy phương án này rất được.


Xét về năng lực, Thanh không bằng được Hương dù sao Hương từ nhỏ cơ hồ đã được nhận giáo dục tốt nhất, nếu bảo Hương vừa đi học vừa lập nghiệp bản thân Minh sẽ tin nhưng Thanh thì có chút khó khăn.


Nếu nàng học một trường công lập vậy Minh cũng không thể làm gì, đây liên quan đến vấn đề bộ giáo dục và đào tạo, hắn can thiệp như thế nào?.


Tuy nhiên một trường quốc tế thì khác, đầu tiên về chất lượng hai bên vốn là hai phạm trù quá khác nhau, học phí của một trường quốc tế gấp mấy trăm lần một trường cấp 3 công lập vậy so như thế nào?, hơn nữa nếu Thanh bằng một lý do 'thần kỳ' nào đó có được học bổng tuyển thẳng của một trường cấp 3 quốc tế tại Hà Thành, cha mẹ nàng cũng sẽ không có lý do phản đối.


Quan trọng nhất Minh biết hắn có thể can thiệp vào những ngôi trường này, tất nhiên tiền tài nhiều khi không phải vấn đề chính, vấn đề chính ở đây là Minh có giáo sư Paul, vị giáo sư này đến cả Harvard còn có thể can thiệp được thì xá gì những trường cấp 3 tiêu chuẩn quốc tế tại Hà Thành?.


Học phí của Thanh không phải là vấn đề, Minh có thể lo toàn bộ thậm chí hắn cũng không ngại cấp cho ngôi trường nhận Thanh một phần kinh phí mà Minh biết trong môi trường này tương lai sẽ giúp Thanh nhiều lắm, chí ít ở mặt tiếng Anh.


Trường quốc tế cũng sẽ không học nặng lý thuyết như các trường công lập tại Đại Nam, cô bạn gái của hắn cũng sẽ không chịu nhiều áp lực như hiện tại huống hồ còn có Minh đi can thiệp?.



Điểm trừ duy nhất là tiếng Anh của Thanh không quá tốt nhưng thử hỏi tiếng anh của giới trẻ Đại Nam giai đoạn đầu những năm 2000 có bao nhiêu người thật sự tốt?.


Không hiểu thì hỏi, kém thì học, đây không phải là vấn đề lớn mà tại những năm này cũng chẳng có bất cứ một trường quốc tế nào ở Đại Nam dạy 100% tiếng Anh cho học sinh bản địa cả, đều sẽ dạy song ngữ song song dù sao theo năm tháng yêu cầu mỗi năm mỗi khác.


Nếu cỡ chục năm sau, đại khái giai đoạn 2020, một cô bé cấp 3 khoe Ielts 8.0 là việc có thể chấp nhận được thì tại giai đoạn 2004 muốn tìm một cô bé cấp 3 đi khoe mình được 8.0 Ielts... cực kỳ cực kỳ khó.


Mà trong cái môi trường này thật ra cũng có thể dạy Thanh rất nhiều thứ mà trường công lập chắc chắn không thể dạy nàng bởi những ngôi trường quốc tế này sẽ để Thanh tiếp xúc với xã hội thượng lưu, bước vào một cái vòng tròn bình thường nàng rất khó bước vào.


Ban đầu Minh thực sự không nghĩ xa được như thế nhưng mà khi linh quang hắn lóe lên, hắn càng nghĩ càng không dừng được, càng nghĩ càng cảm giác việc này có thể thực hành, vấn đề cuối cùng chỉ là Minh chọn trường cấp 3 nào thôi.


Nếu đây vẫn là Hà Nội mà Minh biết thật ra Minh có khá nhiều lựa chọn dù sao kiếp trước hắn cũng có con gái, hắn cũng sớm nghĩ cho tiểu công chúa nhà hắn học cấp 1 ở đâu, cấp 2 ở đâu, cấp 3 ở đâu, học đại học trong nước hay đi du học.


Đáng tiếc đây là Hà Thành, Hà Thành so với Hà Nội càng sớm có những trường cấp 3 quốc tế này thậm chí đại học quốc tế cũng có, chất lượng và số lượng chỉ sợ sẽ càng tốt nhưng mà Minh lại không hiểu nhiều.