Chương 559: Thanh Xuân Nên Có Đôi Lần Khùng Điên (1).

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 559: Thanh Xuân Nên Có Đôi Lần Khùng Điên (1).

Chương 559: Thanh Xuân Nên Có Đôi Lần Khùng Điên (1).

Thứ hai, ngày 15/1/2004.

Minh nghỉ học cho nên hắn nằm lì trên giường.


Cũng không phải Minh không thể đi đâu hoặc không có việc gì làm chỉ là trạng thái của hắn hiện tại không tốt lắm, vừa mệt lại vừa có chút chán.


Hai ngày cuối tuần của Minh xác thực quá mệt mà sau tối qua nói chuyện với cô Quỳnh, nói Minh không có cảm xúc gì là không thể nào.


Không thể không nói nằm lì trên giường đọc truyện tranh cũng là... một cái thú.


Minh cũng không nhớ nổi lần cuối hắn đọc truyện tranh là thời điểm nào, chỉ sợ đã rất lâu rất lâu về trước thậm chí kể từ khi sống lại đến nay Minh cũng chưa đọc lại đống truyện cũ của hắn nữa nhưng mà thời điểm đầu cấp 3 này xác thực trong phòng hắn có không ít bộ truyện.


Đáng nói nhất, Minh tìm được nguyên bộ 'Dragon Ball ' ở trong phòng mình, không thiếu một tập.


Kiếp trước bản thân Minh cũng không có được cả bộ truyện này mà kiếp này vì đất nước thay đổi cũng vì học phí của hắn từ bé đến lớn đều được nhà nước lo chọn gói cho nên bố mẹ đối với tiền tiêu vặt của hắn thoáng hơn một chút cho nên túi tiền của Minh thời học sinh cũng dư hơn của chính hắn tại kiếp trước nhiều lắm.


Ngày hôm nay, Minh xác thực không muốn ra khỏi nhà, cứ coi như là... mấy ngày an bình hiếm hoi cuối cùng của Minh ở Đại Nam đi.


Tại thời điểm kiếp trước của hắn nhất là lúc cuộc sống của Minh tương đối thất bại, một mực ở trong khoảng trũng thì hắn thích những khoảng thời gian như thế này, một ngày... không làm gì cả thậm chí không quan tâm đến thế giới bên ngoài ra sao.


Đói thì ăn, mệt thì ngủ, chán thì bật máy tính lên chơi game sau đó kết thúc một ngày vô nghĩa.


Mẹ hắn chung quy vẫn đi làm, bố hắn thì càng đừng nói hiển nhiên sẽ không nghỉ ở nhà làm gì cả, trong nhà căn bản cũng sẽ không có ai làm phiền hắn, cửa nhà Minh thì khóa ngoài, sẽ càng không có ai ngẫu nhiên tới mà cho dù có tới Minh cũng sẽ coi như mình vắng nhà.


Đây cơ bản chính là chế độ 'không quan tâm' của Minh bất quá khác với kiếp trước, kiếp này Minh muốn an tĩnh một ngày như vậy khó cực kỳ.


Kiếp trước là không ai tìm hắn, kiếp này có quá nhiều người tìm hắn mà Minh cũng sẽ không tắt nguồn điện thoại.


Cũng nhờ vậy vào lúc này, đại khái 9h sáng ngày 15/1, điện thoại của hắn vang lên.


Minh hơi nhíu mày, lười biếng đặt quyển truyện tranh xuống sau đó vươn vai lấy cái di động vào tay bất quá khi nhìn thấy người gọi đến, Minh không khỏi hít một hơi thật sâu thậm chí vỗ vỗ mặt mình.


Là Hương gọi cho hắn.


Tối hôm qua sau khi từ nhà bạn gái về, hai đứa tất nhiên cũng có gọi điện thoại cho nhau.


Thật ra mà nói... cũng không có gì hay để kể cả dù sao cô Quỳnh chỉ không đồng ý hai đứa làm lễ đính hôn chứ không cấm hai đứa quan hệ, càng không nói sau này hai đứa không được kết hôn.


Hương cũng không phải là Minh, cảm xúc của nàng cũng không rõ ràng như vậy dù sao nàng năm nay mới 16-17 tuổi, thậm chí ngay cả việc đính hôn trong mắt Hương cũng chỉ coi như một loại đảm bảo chứ không phải một điều gì đó quá quan trọng.


Chung quy suy nghĩ của Minh, Hương không quá hiểu.


Hiện tại Hương lại gọi điện cho Minh mà Minh nhất định cũng phải tràn đầy tinh thần mà đáp lại, ví như tối qua Minh thật ra cảm thấy không mấy dễ chịu nhưng hắn hiển nhiên vẫn phải lấy lại tinh thần, vẫn sẽ cười cười nói nói khi tiếp điện thoại của Hương.


Đại khái để chuông điện thoại rung lên khoảng 3 lần, Minh mới bắt máy.


"Anh đang làm gì đấy, hôm nay anh có bận không? ".


Vẫn là giọng nói quen thuộc kia mà Minh cũng tươi cười đáp lại.


"Anh đang ở nhà chuẩn bị hành lý thôi, thế nào nhớ anh?, muốn gặp anh? ".


Minh nói bằng cái giọng có chút vui đùa dù sao hắn cảm thấy mình nên mạnh mẽ một chút trong việc này.


Việc đính hôn của hai đứa hoãn lại cũng không phải có một mình hắn chịu ảnh hưởng, cô bé ở đầu dây bên kia hiển nhiên cũng thế, chỉ là nàng không cảm nhận sâu sắc như Minh mà thôi nhưng bất kể thế nào hắn cũng phải cho nàng thấy là hắn ổn chứ?.


"Bọn mình đính hôn đi ".


Năm chữ này tuyệt đối nằm ngoài suy nghĩ của Minh, hắn thật sự cũng không nghĩ tới nàng lại nói ra câu này.


Minh có chút sững sờ thậm chí hắn còn không biết đáp lại nàng thế nào cho đúng.


Thấy Minh im lặng, Hương trái lại thở ra một hơi, nàng sợ nhất là hắn hỏi nàng, như vậy nàng cũng không biết mình có dũng khí mà nói tiếp không.


"Hai đứa mình làm một lễ đính hôn nho nhỏ đi, chỉ hai đứa mình thôi, mời thêm vài người bạn nữa cũng không để người lớn biết việc này ".


Nghe câu nói này của Hương, Minh cơ hồ đứng bật dậy khỏi giường đồng thời đại não của hắn phải vận dụng nhanh gấp 10 lần bình thường, trong đầu hắn rất nhanh tưởng tượng ra một viễn cảnh có chút... lung linh.


"Em đang ở đâu?, anh lập tức đến ".


Ở đầu dây bên kia, Hương có thể nghe rõ ràng, bạn trai cực kỳ gấp hơn nữa nàng thậm chí có thể tưởng tượng ra điệu bộ của hắn lúc này.


Nàng nhoẻn miệng cười, nụ cười đẹp như nắng ban mai, ánh mắt nhìn ngang ngó dọc quang cảnh xung quanh một chút sau đó trả lời Minh.


"Em đang ở nhà thờ Cửa Bắc ".


Khác với lúc ban đầu gọi điện cho Minh, hiện tại ngữ khí của nàng trở nên thản nhiên hơn nhiều lắm.


Nàng xác thực đang đứng trước cửa nhà thờ thậm chí trên người nàng còn mặc nguyên bộ đồng phục thể dục cấp 3.


Hương học khóa chiều bất quá sáng nay nàng lên trường học thể dục mà bản thân Hương ngày hôm nay là đi xe Bus đến trường.


Cái này cũng không có gì đặc biệt, đừng nghĩ tiểu thư nhà giàu còn không đi xe bus, đối với Hương mà nói thì nàng còn chưa đến mức như vậy.


Nhà nàng có xe riêng, có tài xế riêng nhưng trừ hôm nàng cùng mẹ Minh đi với nhau ra, nàng cũng chưa từng dùng xe riêng gia đình.


Hương xưa nay đi học hoặc là Minh đưa đón nàng, hoặc là bắt Taxi còn không nàng sẽ lên xe bus, nàng với những phương tiện công cộng này cũng không có quá nhiều suy nghĩ khác biệt, tất nhiên Hương bình thường vẫn sẽ chọn giờ mà đi, nếu xe bus quá đông nàng vẫn sẽ tuyển chọn Taxi.


Đối với Hương mà nói, nàng hôm nay thật ra không có suy nghĩ sẽ tổ chức một lễ đính hôn với bạn trai nhưng ai bảo nàng đi qua nhà thờ Cửa Bắc?.


Bọn hắn học ở THPT Cửa Bắc cho nên cái nhà thời này cũng chẳng xa lạ gì, chỉ cách cổng trường mấy chục mét chỉ là những ngày bình thường học sinh trong trường cùng lắm chỉ nhìn nhiều một chút, sẽ không có quá nhiều suy nghĩ.


Tại Đại Nam nói chung và Hà Thành nói riêng, người theo đạo Thiên Chúa không nhiều, người đến nhà thờ càng không nhiều.


Khác với những nhà thờ lớn ở phía Nam, tại phía Bắc những nhà thờ này một nửa tất nhiên là nơi dành cho tôn giáo nhưng một nửa càng giống với nơi tham quan hơn.


Hương cũng không theo đạo giáo nhưng khi nàng đi đến trước cổng nhà thờ, bước chân nàng không khỏi chậm lại.


Trong mắt Minh, Hương là nữ thần của lòng hắn mà trong mắt rất nhiều người, Hương thuộc dạng 'lạnh lùng girl' trong truyền thuyết nhưng đấy là bởi cái thần thái từ nét mặt của nàng, nếu không quen biết nàng tuyệt đối sẽ cảm thấy nàng cao ngạo, lạnh lùng mà khó gần.


Tuy nhiên với bạn bè chân chính của Hương mà nói, nàng rất dễ gần thậm chí là một cô gái 16 17 tuổi, Hương cũng vẫn ham vui như ai, vẫn tinh nghịch như ai, mà nàng đôi lúc cũng khùng khùng điên điên như bất cứ cô gái nào khác.


Nàng không giống Ly, Ly đến đâu cũng là trung tâm của mọi cái nhìn còn Hương, trừ dung mạo của nàng ra bản thân Hương cũng không làm người khác quá chú ý, nàng đơn giản chỉ muốn có một cuộc sống bình thường.


Nàng cũng chưa từng coi mình là tiểu công chúa Phan thị, thời đại nào rồi mà còn công chúa?, nàng cũng chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, một cô gái năm nay còn chưa tròn 17.


17 tuổi, cái độ tuổi của mộng mơ, của nhiệt huyết, cái độ tuổi có chút hồn nhiên lại có chút khùng khùng điên điên.


17 tuổi, là tuổi thanh xuân đẹp nhất của một đời người con gái mà thanh xuân ngắn lắm, thanh xuân cũng nên có những lúc điên điên một chút chỉ cần sau này không có hối hận thậm chí với rất nhiều người cho dù có hối hận... chung quy vẫn cứ là kỷ niệm.


Kỷ niệm có cái đẹp, có cái xấu nhưng đời người ai chẳng có những kỷ niệm?, một đời người nếu không có cái gì gọi là kỷ niệm đáng nhớ, không có gì đáng để hồi ức vậy sống lại có ý nghĩa gì?.



Hương không hiểu được suy nghĩ của Minh, nàng thậm chí không hiểu được địa vị của nàng trong lòng hắn.


Có rất nhiều người sẽ nghĩ với Minh, tài sản lớn nhất của hắn là Lotus nhưng không phải, tài sản lớn nhất của hắn chính là nàng.


Hương không hiểu nhưng có những việc cũng đâu cần hiểu tường tận để cảm nhận được vấn đề?.


Nàng đủ tinh tế, cũng đủ hiểu Minh để biết cảm xúc của hắn như thế nào.


Ngày hôm nay khi đến trường, chính Hương cũng có chút dở dở ương ương mãi cho đến khi nàng nhìn thấy nhà thờ này.


Nàng biết, nếu việc của hai đứa được mẹ nàng đồng ý, quá nửa lễ đính hôn cũng sẽ tổ chức tại nhà thờ Cửa Bắc.


Nhìn vào quang cảnh nhà thờ, trái tim Hương bất giác đập nhanh hơn, khuôn mặt của nàng hơi hỏi đỏ lên, nàng đang tưởng tượng cảnh mình trong bộ váy trắng nhẹ bước bên lễ đường.


Mà cũng vào lúc này, Hương hiểu mình nên làm gì.


Việc này không thể từ Minh nói ra, bởi nếu từ bạn trai nói ra, Hương không thể tưởng tượng được mẹ nàng sẽ nghĩ gì với Minh nữa.


Việc này nhất định phải Hương nói ra, là nàng đề chủ ý.


Đêm hôm qua sau khi Minh trở về, Hương cũng đã nói chuyện với mẹ mình mà, việc mà Minh hiểu, Hương cũng hiểu nhưng hiểu và chấp nhận là hai khái niệm không quá giống nhau.


Tình yêu mà, nhiều khi không nói đạo lý, cho dù biết mẹ nàng muốn tốt cho nàng thì trong lòng Hương cũng xuất hiện một tia phản nghịch nho nhỏ chỉ là nàng cũng không quá biết mình nên làm gì mà thôi.


Cho đến khi Hương nghĩ về lễ đường, tưởng tượng ra cảnh nàng cùng bạn trai tay trong tay dắt tay nhau.


Mẹ nàng không phải sợ người trong vòng biết sao?, may mắn là Hương có rất nhiều bạn bè vốn chẳng liên quan gì đến cái vòng kia cả.

Mẹ nàng không phải sợ ảnh hưởng đến danh dự của nàng sao?, dù sao trong tương lai tràn ngập không chắc chắn nhưng nếu việc này chỉ coi là một đám trẻ con nô đùa thì sao?.


Chỉ cần nàng tin nó là thật, chỉ cần bạn trai nàng nghĩ nó là thật được rồi, cũng cần gì quan tâm người khác đâu?.


Lễ đính hôn cuối cùng cũng chỉ là nghi lễ, mà nghi lễ có thành công hay không vốn không phải xem nghi lễ thực hiện có đủ trang nghiêm, đủ xa hoa hay không mà là nhìn... lòng người.