Chương 471: Ra Mắt (1) (Free)

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 471: Ra Mắt (1) (Free)

Chương 471: Ra Mắt (1) (Free)

Hương xuống xe Taxi, khuôn mặt xinh đẹp mang theo chút lo lắng bởi hiện tại đã 5h30 chiều.


Giờ giấc này nghĩa là gì?, nghĩa là Hương sẽ có lần đầu tiên ăn tối ở nhà Minh, dù sao cũng không thể có chuyện đến nhà hắn ngồi 30 phút rồi nàng đi về chứ?.


Nói đơn giản hơn một chút nữa, hôm nay là ngày đầu tiên Hương ra mắt bố mẹ Minh.


Mẹ của hắn thì nàng đã gặp rồi, nhưng còn bố của hắn, đây hoàn toàn là lần đầu tiên, mà với Hương mà nói lần đầu tiên đi gặp cha mẹ người yêu, áp lực vẫn rất lớn.


Để chuẩn bị cho tối nay, Hương xin về sớm 1 tiết, nhanh chóng trở về tắm rửa thay quần áo, nàng cảm thấy cũng không nên mặc đồng phục đến nhà bạn trai.


Một chiếc quần bò, một đôi Converse, một chiếc áo len mỏng màu tím cổ cao bên trong cùng một chiếc áo khoác Uniqlo màu đỏ nhạt.

Hương hôm nay cũng không đeo lấy một kiện trang sức nào nhưng mà để chuẩn bị cho buổi tối hôm nay, Hương đi uốn tóc.

Học sinh Đại Nam không được phép nhuộm tóc nhưng mà uốn tóc, ép tóc hay làm xoăn hiển nhiên vẫn trong phạm vi chấp nhận được với nhà trường.


Bình thường mà nói, Hương đã đẹp rồi nhưng khi nàng chăm chút cho bản thân thêm một chút, càng vì 'ai đó' mà make up, mà chuẩn bị một cách kỹ càng thì nàng... càng thêm xinh đẹp.


Hương không giống như Ly, Ly lúc nào cũng phải sáng nhất, cũng phải là cô gái đẹp nhất trong mắt người xung quanh, Hương thì trầm lặng hơn nhiều, cũng giản dị hơn nhiều.


Nói về gia cảnh, ở Hà Thành này Hương cũng không kém ai nhưng tính cách nàng luôn khá trầm, cũng không quá hợp tính với nhiều cậu ấm cô chiêu xứ Hà Thành, ngay cả ở cái tuổi này nàng thật ra cũng rất ít trang điểm.

Nếu không phải dịp đặc biệt, Hương hiển nhiên sẽ không quá tỉ mỉ trong cách ăn mặc bởi vậy có thể cảm nhận được nàng đối với ngày hôm nay nghiêm túc như thế nào.


Với mẹ Minh, Hương hiển nhiên không có vấn đề gì, hai bác cháu quá quen thuộc thậm chí mẹ Minh còn quý Hương hơn cả hắn, cũng không biết ai mới là con ruột của mẹ nữa.


Tuy nhiên với bố Minh, Hương cũng không biết nhiều mà những gì nàng biết về bố Minh thật ra... cũng không quá tốt.


Minh thì không có thói quen nói xấu gia đình trước mặt ai, ngay cả Hương cũng vậy nhưng Minh cũng phải chuẩn bị trước tinh thần cho bạn gái đúng không?.


Trong một gia đình thường phải có người đóng vai khó tính một chút cùng một người bao dung một chút – cái mà các cụ hay gọi là 'vừa đấm vừa xoa', vừa cần một 'đấm' và cần một người 'xoa'.


Mẹ Minh tất nhiên là người 'xoa' còn bố của hắn không cần nói, tuyệt đối là người 'đấm'.


Nếu có lựa chọn, Minh cũng không quá muốn để Hương gặp mặt bố mình, dù biết chuyện này sớm muộn cũng phải gặp nhưng Minh luôn cảm giác có chút không ổn nhưng hắn cũng sắp sang Mỹ, hắn... muốn cùng Hương làm một điều gì đó.


Minh luôn miệng nói hắn chỉ sang Mỹ ba tháng sau đó sẽ trở về nhưng mà ai biết được?.


Với tiền bạc của hắn, đi đi lại lại giữa hai quốc gia không khó nhưng Minh chắc chắn vẫn sẽ có rất nhiều việc ở Mỹ.


Hắn có thể trở về Đại Nam chủ trì đại cục sau 3 tháng nhưng chẳng có gì đảm bảo hắn lại không bay sang Mỹ lần nữa, chưa kể thị trường Mỹ đã như thế, thị trường Trung Quốc thế nào?, hiển nhiên cũng cần Minh đi.


Minh cho dù không nỡ nhưng hắn biết hắn cùng Hương sau này cũng không có quá nhiều thời gian gặp nhau, hắn chỉ sợ sẽ không một mực đứng yên một chỗ.


Cũng chính vì việc này... Minh muốn hai đứa đính hôn.


Đây tuyệt đối là việc đại sự trong đời, nó còn vượt qua cả ý nghĩa việc hai gia đình gặp mặt.


Việc này Hương không biết, Minh cũng chưa nói với ai nhưng mà hắn thật sự nghĩ vậy, mà để đi xong một cửa này, nhất định cũng cần Hương gặp qua cha mẹ hắn.


Làm gì có lễ đính hôn nào mà cha chú rể còn chưa gặp con dâu?.


_ _ _ _ _ _


Quay lại với vấn đề chính, Hương đi đến đầu con dốc chợ quen thuộc, nàng cũng không gọi điện cho Minh mà chậm rãi hướng về một siêu thị gần đó, nàng cảm thấy nên mua chút hoa quả, hôm nay nàng không thể đi tay không.


Sau khi mua đồ xong, nàng có chút thẫn thờ đứng ở quầy thu ngân, rốt cuộc sau vài chục giây nghĩ ngợi, nàng quyết định gọi cho Minh đến đón nàng.


Nàng... quên đường đến nhà hắn.


Cái này cũng không trách Hương, nhà Minh nằm tận tít mấy con ngõ sâu hơn nữa từ chợ đi đến nhà Minh có khi còn phải đi bộ 15 phút, rẽ qua mấy con ngách, Hương mới đến nhà hắn một lần, không nhớ đường là chuyện đương nhiên.

Ở cái đất Hà Thành này, nhiều nơi không có người dẫn vào căn bản không biết đường nào mà lần, như mê cung vậy.


Để Hương cảm thấy hơi hơi bất ngờ là Minh để nàng đợi tương đối lâu, cỡ 15 phút.


Mà khi Hương nhìn Minh hớt ha hớt hải chạy đến siêu thị đón nàng, nàng không nhịn được bật cười.


Minh lúc này cũng chỉ trong một bộ quần bò áo phông, cái chính là hắn vậy mà chạy bộ đến, lúc này còn có chút thở dốc.


Ngược lại, khi nhìn thấy nụ cười kia của Hương, Minh lại trở nên xao xuyến thậm chí có chút ngây ngốc.


Nàng thật đẹp, hơn nữa nhìn Hương lúc này thêm vào mấy phần trưởng thành... mới càng có mị lực.


"Nhìn anh kìa, sao không đi xe đón em, chạy bộ làm gì ".


Hương rốt cuộc cũng nhịn được cười, hướng về Minh quan tâm lên tiếng.


Mà Minh cũng chỉ biết gãi đầu.


"Hì hì, hiện tại nhà anh chỉ có duy một chiếc xe đạp, hơn nữa còn không có yên xe ".


Nghe Minh đáp như vậy, Hương còn biết nói gì?, chỉ có chút dở khóc dở cười.


"Cũng chẳng biết nói anh thế nào nữa ".


Nàng bĩu môi, sau đó từ túi xách tay lấy ra một tờ khăn giấy ướt, cũng không ngại ánh mắt người khác, chậm rãi tiến tới vì Minh lau từng hạt mồ hôi trên trán.


Minh xin thề, trong giây phút này hắn cảm nhận được vô số ánh mắt ghen ăn tức ở nhìn mình, cũng không biết bao nhiêu người bị hành động của Hương mạnh mẽ cho ăn 'cẩu lương '?.


Tất nhiên, Minh thì không quan tâm mấy cái ánh mắt ghen ăn tức ở kia, hắn chỉ biết bạn gái của hắn hiện tại cách hắn rất gần rất gần, hắn chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm nàng vào ngực, có thể thưởng thức đôi môi hồng đáng yêu kia.


Đáng tiếc, Minh chưa kịp có hành động, Hương như hiểu rõ hắn, trực tiếp ném cho hắn một cái lườm thị uy.


"Để bác giá chờ không tốt, anh giúp em mang ít đồ ".


Hương nói xong chủ động quay lại quầy lễ tân, lúc này Minh mới để ý có hai túi lớn đặt trên đó.


Một túi hình như là hoa quả, còn một túi... là túi đồ tết.


Thấy Hương xách cả hai túi, Minh liền nhanh chóng chạy tới tiếp hộ nàng, vẻ mặt có chút kỳ quái nhìn Hương.


"Em mua cái này làm gì?, hiện tại còn chưa tết dương nữa là tết âm ".


Hương bị Minh hỏi, hơi hơi đỏ mặt.


Nàng mua đơn giản vì... nàng không biết mua gì.


Nàng vào siêu thị, đầu tiên chỉ tính mua hoa quả, mua chút quả táo quả nho nhưng ai bảo Minh để nàng đợi lâu như vậy?, thế là trong lúc chờ đợi Hương nhìn thấy mấy cái giỏ quà tết này.


Còn gần 2 tháng nữa mới đến tết của người Đại Nam, lúc này tặng giỏ đồ tết là quá sớm nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, nàng vẫn cứ mua.


"Sao chứ, người ta bán thì em mua thôi, anh không thấy người ta bày lên kệ rồi à, thế tức là hiện tại bắt đầu tặng giỏ quà tết được rồi ".


Nghe nàng chống chế, Minh chỉ hận không thể thơm lên đôi môi kia, lúc này Hương thật sự quá đáng yêu.


"Anh cầm túi quà tết này đi, em cầm túi hoa quả ".


Minh cũng sẽ không tranh ôm tất cả với Hương, dù sao hắn biết tính cách của nàng, nàng có tay có chân, nàng cũng sẽ không để mọi việc cho Minh làm.


Mà quan trọng nhất, một tay xách giỏ quà tết, vậy một tay còn lại làm gì?.


Đương nhiên là nắm tay Hương.


Hai người thậm chí không ai nói với ai câu nào, cứ thế nắm tay nhau rời khỏi siêu thị, một lần nữa chậm rãi bước trên con đường đầy ồn ào nơi chợ búa... chỉ là cái âm thanh ồn ào góc chợ này có lẽ không ảnh hưởng bởi với cả hai, thế giới lúc này cũng chỉ còn hai người.


Nắm lấy tay nhau, chậm chậm bước đi.