Chương 443: Cuộc Gọi Trong Đêm.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 443: Cuộc Gọi Trong Đêm.

Chương 443: Cuộc Gọi Trong Đêm.

Tiếng âm nhạc dừng lại, phần tiếp theo đương nhiên là nhận xét của ban giám khảo, sau đó bắt đầu đến giai đoạn ban giám khảo 'đấu đá' tranh đoạt ban nhạc, rồi đến sự chọn đội của ban nhạc.


The Mountain chọn ai, Minh hiển nhiên biết có điều hắn vẫn muốn xem, dù sao nhìn Doãn tỷ hay chị Tâm tranh đoạt với nhau cũng là một việc hết sức thú vị.


Đáng tiếc, lại có một cuộc gọi đến làm Minh không thể không một lần nữa ấn nút 'mute' Tv.


Như đã nói, hắn có ba đài điện thoại, hiện tại chiếc điện thoại đổ chuông là điện thoại dùng cho sinh hoạt.


Minh vốn nghĩ là mẹ hắn gọi, nếu không sẽ là Hương hoặc Thanh nhưng Minh vừa cầm máy lên, hắn liền nhìn thấy số lạ.


Tất nhiên không phải vì số lạ mà Minh không nhấc máy, sau đó hắn có thể nghe ở bên kia một giọng nói khá trầm.


"Xin hỏi đầu dây bên kia có phải cậu Minh không? ".


Giọng nói trầm, ấm nhưng mà nghe âm thanh này Minh có thể đoán được chủ nhân của giọng nói này khá lớn tuổi.


"Dạ vâng, không biết ai đang gọi đến đấy ạ ".


Vì Minh có năng lực 'cảm âm', hắn thậm chí cảm giác được chủ nhân của giọng nói này còn phải lớn tuổi hơn cả bố vợ tương lai của hắn.


"Tôi là nhạc sĩ Doãn Trọng, không biết cái Hà có nhắc đến tôi trước mặt cậu không? ".


Vừa nghe câu này, Minh choáng mất nửa giây sau đó cũng không biết nói gì mất nửa giây.


Nhạc sĩ Doãn Trọng... thú thật Doãn tỷ cũng chưa nhắc về người này trước mặt Minh bao giờ nhưng Minh cũng không phải đứa cái gì cũng không biết như trước đây.


Hiện tại gia chủ Doãn gia trên thực tế là bác Trọng, bác Doãn Tự Trọng tức cha của Doãn tỷ nhưng mà về mặt lý thuyết, gia chủ Doãn gia vẫn là nhạc sĩ Doãn Trọng – Doãn Cẩn Trọng.


Mà bất kể thực tế hay là lý thuyết đi chăng nhữa, địa vị của nhạc sĩ Doãn Trọng vẫn cực lớn, lớn đến khó có thể tin.


Doãn gia là thư hương thế gia, tức là chỉ cần anh em trong nhà không bất hòa, không coi nhau là kẻ thù thì lời con trai trưởng vẫn luôn là lớn nhất, cái này cũng như tộc trưởng trong các dòng họ ở quê vậy.


Bất kể người trong họ hàng giàu có thế nào, thấy bác tộc trưởng vẫn cần dùng lễ đối đãi thậm chí một mực cung kính cũng có.


Mà thế gia vài trăm năm lịch sử như Doãn gia, tôn ti trật tự mới càng nặng.


Chưa kể nhạc sĩ Doãn Trọng tuyệt không phải dạng tộc trưởng suốt ngày trông coi từ đường, suốt ngày nói đủ thứ giáo lý, nhạc sĩ Doãn Trọng là người trèo lái Doãn gia suốt cả chục năm, đến cả nhà sách Sao Khuê cũng là nhạc sĩ Doãn Trọng một tay thành lập, người như vậy cho dù đã lui về sau màn cũng là tồn tại không ai muốn đắc tội.


Nói một câu thật lòng, người như nhạc sĩ Doãn Trọng dậm chân một cái, ít nhất nửa cái Hà Thanh rung động.


Cắm rễ ở đất Hà Thành hơn trăm năm, Doãn thị đâu phải chuyện đùa?.


"Dạ, Doãn tỷ vẫn luôn nhắc đến bác trước mặt cháu, cháu đã sớm muốn xin phương thức liên lạc của bác với Doãn tỷ để nói lời cảm ơn, không ngờ hôm nay bác lại tự mình gọi điện cho cháu ".


Minh rất nhanh sắp xếp câu chữ trong đầu, có điều hắn cũng không quá hiểu đối phương, càng không biết mục đích của đối phương là gì.


Mà ở đầu dây bên kia, nhạc sĩ Doãn Trọng cũng dừng lại nửa nhịp, khuôn mặt già nua khẽ cười.


Doãn Hà nhắc đến nhạc sĩ Doãn Trọng trước mặt Minh?, lại còn 'luôn nhắc'?.


Nhạc sĩ Doãn Trọng vừa nghe đã biết câu này không thật, dù sao tính cách của cháu giá mình, nhạc sĩ vẫn hiểu.


Bất quá cũng không có ý trách cứ Minh, nhạc sĩ vẫn dùng chất giọng trầm ấm của mình mà lên tiếng.


"Bài hát Nối Vòng Tay Lớn vừa rồi là cậu sáng tác? ".


Minh lại ngẩn người, hắn cũng thật sự không nghĩ bác Trọng gọi điện cho hắn lại vì vấn đề này.


Ngẫm lại thật ra cũng có lý, dù sao bài hát trên TV vừa kết thúc người ta đã gọi điện cho hắn, về mặt thời gian coi như chuẩn xác.


Mà Minh cảm thấy hắn tốt nhất nên nhận, cũng không cần viện lý do nào ra dù sao nói càng nhiều lộ càng nhiều, nói càng nhiều không thích hợp càng nhiều, vậy thà rằng nhận từ đầu.


"Dạ vâng, là do cháu sáng tác ạ ".


Nghe được câu trả lời của hắn, nhạc sĩ hơi nhíu đôi mắt đã đầy những vết đồi môi nơi bên khóe, sau đó mới bật ra hai chữ.


"Rất tốt ".


Mà Minh nghe hai chữ này xong, đầu óc càng mơ hồ, chỉ đơn giản như vậy?, rốt cuộc có ý gì đây?.


"Cậu rất tốt, không biết tôi có thể yêu cầu một việc không quá lễ phép được không? ".


Bác Trọng nói vậy, Minh có thể nói không không?.


"Dạ, bác cứ nói ạ, chỉ cần cháu có thể làm được cháu nhất định sẽ làm, lần trước bắc đã giúp cháu rất nhiều rồi ".


Nhạc sĩ ở đầu dây bên kia nhẹ gật đầu, sau đó nói.


"Chỗ của cậu có nhạc khúc không?, tôi muốn mượn nhạc khúc nhìn một chút ".


Đây cũng là việc không quá lễ phép?.


Minh trong đầu cảm thấy vậy nhưng mà hắn cũng sẽ không nghĩ quá nhiều dù sao trên thực tế Minh cũng không phải là nhạc sĩ, suy nghĩ của giới nhạc sĩ, hắn không hiểu.


"Dạ, việc này có gì đâu ạ, để sáng mai cháu gửi cho Doãn tỷ, để Doãn tỷ gửi cho bác ạ ".


Nhạc sĩ Doãn Trọng gật gù.


"Vậy tôi cảm ơn cậu trước, tôi làm phiền cậu quá ".


Cách nói chuyện của bác Trọng thú thật làm Minh sinh ra một cảm giác rất nặng nề, dù sao bác Trọng càng nói chuyện như vậy, Minh càng cảm thấy khoảng cách giữa hai người là quá lớn, cơ hồ không tìm được nửa điểm cắt vào để kéo sát quan hệ.


Mà một người như vậy... mới giống một nhà lãnh đạo.

Từng câu từng chữ, tìm không ra nửa điểm cắt vào.


Tuy là anh em thậm chí cùng tên nhưng mà phong cách của hai người quả thật khác xa nhau, một người phong cách nhà binh rất rõ ràng, một người càng giống chính trị gia.


"Câu này phải cháu nói mới đúng, cháu chúc bác ngủ ngon ạ ".


Cái lúc Minh tưởng câu chuyện kết thúc ở đây, chuẩn bị đón nhận tiếng 'tút tút' thì bác Trọng bên kia lại bồi một câu.


"Cậu Minh năm nay 16 nhỉ, cậu Minh được kết nạp đoàn chưa? ".


Sắc mặt Minh giật giật, trong đầu lại loạn chuyển, cuối cùng vẫn là từ bỏ dù sao thật sự không thể hiểu nổi đầu dây bên kia đang nghĩ gì nữa.


"Dạ, cháu năm nay 16 ạ, cháu cũng chưa kết nạp đoàn ".


Theo trí nhớ của Minh, cuối học kỳ hai năm lớp 10 hắn sẽ được vào đoàn, đại khái khoảng 3-4 tháng sau, tất nhiên đấy là kiếp trước.


Kiếp này với biểu hiện của hắn trên lớp, nhiều khả năng đến lớp 12 có khi hắn mới được vào đoàn.



"Tôi biết rồi, một lần nữa cảm ơn cậu, tôi xin phép cúp máy trước ".


"Dạ, cháu chào bác ạ ".


Câu chuyện đại khái... kết thúc như vậy, kết thúc theo dạng Minh không hiểu ra sao, có lẽ chỉ có nhạc sĩ Doãn Trọng là hiểu nổi.


_ _ _ _ _

Cúp điện thoại của Minh, nhạc sĩ Doãn Trọng ngồi trong phòng, ánh mắt nhìn vào TV, cũng là chương trình Ban Nhạc Việt có điều cũng rất nhanh tắt đi.


Ông ngồi thẫn thở trên ghế, một mình một phòng, bóng lưng có chút cô đơn.


Nếu Người Đàn Bà Hóa Đá gợi lại cho nhạc sĩ Doãn Trọng là chút kỷ niệm thì Nối Vòng Tay Lớn gợi lại cho ông cả một đoạn hồi ức rất dài rất dài.


Năm đó đánh giặc xong, nước nhà khổ lắm, ăn cũng không đủ no, mặc không đủ ấm.


Thời đại đó có thể coi là thời đại hắc ám nhưng cũng có thể coi là thời đại – Đại Đoàn Kết.


Thời đại đó không còn quân thù thúc đằng sau nhưng mà còn cái đói cái nghèo một mực bám lấy cả một thế hệ người Đại Nam.


Khi đó thế hệ những người như ông trong tay không có gì cả, cũng chỉ có đôi bàn tay này, nắm lấy tay nhau, anh em cùng cố gắng, đồng bào động viên lẫn nhau, cố gắng bước từng bước từng bước.


Một thế hệ không ngại khó khăn gian khổ, không ngại đổ mồ hôi, đổ máu thậm chí là đổ cả tính mạng.


Một thế hệ không ngừng tiếng lên, chỉ cần là nơi quốc gia cần liền mặc gió mặc mưa, mặc mọi khó khăn mà tiến về.


Mà động lực trong lòng họ chính là cái đói cái nghèo ở đằng sau, là hai tiếng đồng bào ở trong tim, là những người đồng chí cùng tư tưởng một mực nắm tay nhau cố gắng vượt ra mọi gian khổ.


Một thế hệ được gọi là Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh.


Năm 16, cầm súng ra chiến trường.


Năm 27 tuổi, bỏ xúng suống ta lại cầm cuốc cầm xẻng, cùng nhau xây dựng đất nước.


Rừng núi giang tay nối lại biển xa

Ta đi vòng tay lớn mãi để nối sơn hà

Mặt đất bao la, anh em ta về

Gặp nhau mừng như bão cát quay cuồng trời rộng

Bàn tay ta nắm nối tròn một vòng Đại Nam

Cờ nối gió đem vui mỗi ngày
Dòng máu nối con tim đồng loại
Dựng tình người trong ngày mới
Thành phố nối thôn xa vời vợi
Người chết nối linh thiêng vào đời
Và nụ cười nối trên môi.
Từ Bắc vô Nam nối liền nắm tay
Ta đi từ đồng hoang vu vượt hết núi đồi
Vượt thác cheo leo, tay ta vượt đèo
Từ quê nghèo lên phố lớn, nắm tay nối liền
Biển xanh sông gấm nối liền một vòng tử sinh


Bác Trọng bắt đầu hát, bác hát không lớn tiếng, chỉ như thì thào nhưng mà nếu Minh ở đây hắn sẽ cảm thấy cực kỳ rung động.


Nốt nhạc có thể không đúng nhưng giai điệu cơ hồ đã tương tự rồi, về phần lời căn bản không sai một chữ.


Trí nhớ của bác Trọng... quá mạnh.


Mà thật ra thời đại đó người tài nước ta nhiều lắm, chẳng qua tài năng để làm gì nếu không thể bảo vệ quốc gia?, tài năng để làm gì nếu không dùng để xây dựng quốc gia?.


Một thời đại chôn vùi rất nhiều tài năng, rất nhiều bông hoa chưa kịp nở đã tàn nhưng mà cũng không ai hối hận.

Một thời đại được viết ra nên bằng máu, nước mắt cùng sự hy sinh.


Cứ như vậy thì thào một mình, hát đi hát lại bài hát này, ánh mắt bác Trọng hơi hơi nhòe đi.


Sau đó ngay trong đêm nay, bác Trọng quyết định, bài hát của Đoàn Thanh Niên Cộng Sản Hồ Chí Minh sẽ đổi thành Nối Vòng Tay Lớn.