Chương 501: Đầy Máu Phục Sinh.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 501: Đầy Máu Phục Sinh.

Chương 501: Đầy Máu Phục Sinh.

Ngày đầu tiên của năm 2004 cũng là ngày đầu tiên của tuần mới – thứ hai.


6H sáng thứ hai Minh đã có mặt ở sân bay quốc tế Incheon, 7h30 phút sáng rốt cuộc có thể lên máy bay bay đến Paris.


Mấy chuyến bay trước của Minh đều cực kỳ may mắn, hắn không gặp 'Delay' quá nhiều nhưng mà lần này trực tiếp lấy của hắn 90 phút cuộc đời tại sân bay, mà càng Delay thì Minh cảm giác hắn càng oải.


Nghĩ đến quãng đường 11-12 tiếng ở trên không, chính Minh cũng có chút hoài nghi nhân sinh, cũng không biết hắn lại trải qua thế nào.


Cũng may so với lúc đi, hiện tại trong tay Minh có chút đồ vật giết thời gian, là hắn chủ động chạy đi mua một máy Gameboy đồng thời khi cầm cái máy này trên tay, Minh không khỏi có chút xúc động.


Ngẫm lại thì kiếp trước, cũng thời điểm này, có mấy thằng bạn của Minh sở hữu Gameboy mà Minh cũng chỉ có thể ước ao, sau đó một mực ngồi hóng chúng nó chơi game.


Bằng vào chiếc máy Gameboy này, bằng vào phiên bản Pokemon huyền thoại Ruby & Sapphire, Minh cũng hy vọng khoảng thời gian trên máy bay của hắn thoải mái hơn một chút.


Sự thực chứng minh đây là một nước đi hay của Minh, bằng vào phiên bản Pokemon này Minh cũng gắng gượng được đến lúc xuống máy bay.


Chuyến bay kéo dài hơn 12 tiếng, hiện tại đã gần 8h tối theo giờ Cao Ly, tất nhiên quy ra giờ Paris mới là 1h trưa.


Thời tiết hiện tại ở Paris khá dễ chiều, nắng thì cũng không quá nắng mà lạnh cũng không quá lạnh, mà càng dưới cái thời tiết này, Minh càng muốn đi ngủ.


Cũng không biết sức mạnh nào giúp Minh tỉnh táo được đến khi trở về khách sạn Faubourg sau đó trở về phòng khách sạn của mình.


Minh trở về cũng không liên lạc Băng Băng, cũng không hẳn là hắn muốn cho nàng bất ngờ mà là vì hắn cũng không biết liên lạc với nàng thế nào, ở Pháp bản thân Băng Băng làm gì có số điện thoại?.


Muốn liên lạc đều thông qua đường dây của khách sạn trực tiếp kết nối, thời đại này muốn thay sim nội địa ngay ở khách sạn thậm chí còn không phải một việc đơn giản, cũng không so sánh được với nhiều năm sau.


Minh mở ra cửa phòng, hắn thật sự rất mệt mỏi nhưng lúc này bước chân của hắn không khỏi chững lại.


Ở ngay phòng khách, có một mỹ nhân đang ngồi đó, nàng cũng đang hướng về phía cửa ra vào.


Ngày hôm nay Băng Băng mặc váy, một bộ váy trắng với chân váy vừa vặn che đi mắt cá chân của nàng, mái tóc đen nhánh thoải mái xõa ra vắt ngang một bên, nhìn nàng lúc này lại có một loại ý vị đặc biệt.


Ở phía ngược lại, Băng Băng cũng không nghĩ được nhiều như thế, khi nàng thấy Minh trở về lập tức đứng lên, chân đi dép bông do khách sạn cấp rất nhanh bước về phía Minh.


"Anh rốt cuộc về rồi ".


Nàng vừa nói vừa ôm trầm lấy hắn, mà cảm giác này thực sự rất tốt, bao nhiêu mệt nhọc của Minh đều bớt đi 3 phần.


Minh đương nhiên cũng thuận thế ôm lấy Băng Băng, so với một hành khách cả ngày trên máy bay như Minh, nàng... thật là thơm.


Không bao lâu hai người buông nhau ra, Băng Băng cực kỳ vui vẻ dẫn Minh ngồi xuống ghế salon.


Xin thề có cái bóng đèn trên cao, ghế salon khách sạn thoải mái gấp mấy chục lần ghế máy bay mà Minh ngồi, Minh thậm chí không nhịn được nhắm hai mắt lại, hai tay dang rộng sang hai bên, cả người tựa về phía sau, khuôn mặt có chút mê ly.


Cảm giác thật sự quá thoải mái, mà Minh cũng không hoài nghi chỉ cần ném hắn ngồi ở đây vài phút là hắn sẽ lăn ra ngủ.


"Anh ăn gì chưa, em liên hệ phục vụ phòng gọi món nhé ".


Băng Băng nói dứt lời liền không biết từ đâu lấy một bản Menu ra, cực kỳ hài lòng vẫy vẫy trước mặt Minh.


"Vậy em gọi cho anh bát súp đi, thêm chút sữa bò ".


Minh ở trên máy bay đã ăn lót dạ nhưng mà cho dù hắn ngồi khoang hạng nhất máy bay đi chăng nữa thì cũng khó có chuyện đồ ăn trên máy bay vượt qua đượ đầu bếp khách sạn 5 sao.


Vừa nghe Minh nói vậy, Băng Băng tươi cười gật đầu, lập tức đi liên lạc phục vụ phòng.


Băng Băng không biết tiếng Pháp, nàng cũng không nói tốt được tiếng Anh, cũng chỉ có thể dùng một câu tiếng Anh đơn giản yêu cầu phục vụ phòng tiến đến.


Minh không có ý định giúp Băng Băng, một mặt mỉm cười nhìn nàng, hắn muốn xem cô gái của hắn làm gì?.


Khác với cái vẻ nhút nhát, lạ nước lạ cái của hôm đầu tiên đến Paris, lúc này Băng Băng có chút tự tin, cũng không biết một ngày không có Minh nàng trải qua việc gì?.


Phục vụ viên rất nhanh xuất hiện, mà Băng Băng cũng tươi cười cầm lấy tờ Menu, bắt đầu chỉ chỉ từng món.


Phục vụ viên là người Pháp, cũng sẽ không biết tiếng Trung có điều hiển nhiên biết nhìn hình, rất nhanh ưng thuận gật đầu rời đi.


Băng Băng làm xong việc này khuôn mặt nàng càng thêm tươi cười cứ như một đứa trẻ đạt điểm cao đang chạy về khoe phụ huynh vậy.


Thấy điệu bộ của nàng Minh không nhịn được mỉm cười, hắn hướng về phía nàng vỗ vỗ lên đùi hắn.


Băng Băng hiểu ý, uyển chuyển bước về phía Minh, nàng ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng quả cổ Minh, thân mật cực kỳ.


"Hôm qua em đi chơi vui không, hướng dẫn viên thế nào? ".


Nghe Minh hỏi câu này, Băng Băng chu cái miệng nhỏ lên mà nói.



"Hướng dẫn viên là du học sinh Trung Quốc tại Pháp gọi là tiểu Đỗ, nàng rất tốt cũng rất dễ thương bất quá không có anh người ta không có hứng ra ngoài ".


"Em để tiểu Đỗ trở về rồi sau đó liền ở lì trong khách sạn ".


Nghe Băng Băng nói, Minh có chút thở dài, hắn hiểu cho Băng Băng.


Đêm hôm qua là đêm giao thừa ở phương Tây, cả thành phố Paris ngập tràn trong không khí năm mới, thử hỏi Băng Băng một thân một mình ở Paris có thể vui vẻ được không?, hiển nhiên là không.



Minh đang định mở miệng nói gì đó thì Băng Băng đã đưa một ngón tay ra đặt nhẹ lên miệng hắn.


Sau đó nàng cũng cực kỳ chủ động hôn 'chụt' một cái lên trán Minh.


"Hì hì, mau mau đứng lên, người ta có cái này cho anh xem ".


Nói dứt lời, nàng nhanh chóng rời khỏi đùi Minh, cũng dùng hết sức lực kéo Minh ngồi dậy.


Minh cũng cười trừ, chậm rãi đứng dậy bước theo nàng, một mực bước vào phòng ngủ sau đó rất nhanh... Minh không có chút sức kháng cự nào bị Băng Băng đẩy lên giường.


Mà giờ phút này, Minh có chút 'hư'.


Nếu lúc này Băng Băng nói 'em muốn', quá nửa bản thân Minh đưa cờ trắng đầu hàng, hắn hiện tại... không có sức trả bài a.


"Lại nghĩ linh tinh cái gì thế, cũng không biết ai dạy bảo anh, mới 16 tuổi trong đầu toàn cái gì ".


Băng Băng nhìn thấy sắc mặt Minh không đúng, đỏ mặt gắt một cái.


Minh nghe nàng nói vậy hắn cũng có chút xấu hổ có điều chưa kịp chống chế câu nào đã thấy Băng Băng tiến lên bên cạnh hắn, cực kỳ chuyên nghiệp vì Minh cởi áo sơ mi, sau đó rất nhanh lớp áo lót bên trong của Minh cũng được Băng Băng cởi ra.


Minh hiện tại có chút khó hiểu nhìn Băng Băng, ánh mắt chớp chớp liên hồi.


Mà Băng Băng khẽ lè lưỡi với Minh, bàn tay làm động tác 'cởi quần'.


"Còn quần nha, anh tự cởi hay để em kéo xuống ".


Nàng đã nói thế thì Minh còn biết nói thế nào?, dù sao nàng hiện tại là nhất.


Thế là trong sự giúp đỡ của Băng Băng, quần của Minh cũng rất nhanh được cởi xuống cả người hắn hiện tại chỉ còn đúng... cái sịp.


Băng Băng cũng không có ý định dừng lại, nàng dùng hai tay đẩy Minh nằm úp xuống, sau đó Minh mới biết Băng Băng đang định làm gì.


Băng Băng điều chỉnh bộ váy của chính mình sau đó chậm rãi ngồi lên phần hông của Minh, đôi tay thon dài bắt đầu vì hắn đấm lưng – bóp vai.


Không rõ có phải hôm trước nữa Minh đưa nàng đi Spa hay bản thân nàng học ai, nàng vậy mà muốn massage cho Minh?.


Động tác của Băng Băng tương đối không thành thạo, nàng không thể so với dân chuyên nghiệp nhưng mà nàng cực kỳ ra sức, cũng cực kỳ chăm chú.


Ví như vì Minh bóp vai, lại ví như vì hắn đấm lưng, thậm chí còn 'cố tỏ ra chuyên nghiệp' ấn ấn vào hai phần xung quanh cột sống của Minh coi như 'bấm huyệt'.


Cảm giác này tương đối thú vị hơn nữa đúng là Minh đang mỏi lưng thật, lưng cùng hông của hắn hiện tại tê dại cực kỳ.


Băng Băng sau đó tiếp tục di chuyển một chút, hướng xuống hai chân Minh, nàng vì hắn bóp chân.


Minh đang nằm úp, hắn không nhìn ra được biểu cảm trên mặt Băng Băng nhưng hắn biết nàng hiện tại cực kỳ chăm chú.


Nàng không có kinh nghiệm nhưng mà xúc cảm còn rất tuyệt vời bởi Băng Băng cực kỳ ra sức, cực kỳ chuyên tâm.


Nàng lúc này nào giống một minh tinh, thực sự giống một người vợ chăm sóc chồng đi công tác xa trở về.


Cũng may, nhân viên phục vụ phòng không bao lâu sau liền bấm chuông cửa nếu không Minh hoài nghi bản thân Băng Băng tự làm chính nàng mệt chết, phải biết lúc này hai cánh tay trắng ngần của Băng Băng đã hơi hơi đỏ lên.


"Anh nằm đó cho em, em đi lấy đồ ăn cho anh ".


"Hôm nay anh là bệnh nhân, không được rời giường ".


Băng Băng nghe thấy tiếng chuông cửa liền đứng dậy sau đó cực kỳ bá đạo 'căn dặn' Minh.


Mà nhìn theo bóng lưng Băng Băng rời đi, ánh mắt Minh trở nên nhu hòa như nước.


_ _ _ _ _


Băng Băng ngày hôm nay thật sự như một người vợ hiền đảm đang vậy.


Nàng vì hắn đấm bóp, nàng vì hắn dọn đồ ăn, nàng vì hắn chuẩn bị nước tắm, nói nàng phục vụ Minh từ A-Z cũng hoàn toàn đúng.


Nàng ngày hôm nay làm tốt đến mức biến căn phòng khách sạn này chẳng khác gì nhà của chính Minh, làm cho hắn cảm động cực kỳ.


Đừng nói Minh mà chính bản thân Băng Băng cũng rất khó tưởng tượng sẽ có ngày nàng cố gắng làm những việc này, cố gắng thể hiện một mặt này.


Băng Băng không phải dạng nữ nhân ở nhà chăm chồng dạy con, nàng tuyệt đối không phải nữ nhân truyền thống, nhưng mà vì bạn trai nàng vẫn nguyện ý trở thành một nữ nhân truyền thống, ít nhất là hôm nay.


Băng Băng ngày hôm qua ở Pháp, nàng cảm thấy cô độc cực kỳ.


Khác với các nước phương Đông với tết âm lịch, phương Tây sống trong tết dương lịch, mà dịp bắt đầu năm mới cả thành phố Paris này đâu đâu cũng tràn ngập tiếng cười, đâu đâu cũng tràn ngập không khí tình yêu cùng gia đình.


Băng Băng là một cô gái phương Đông, nàng không quá hiểu văn hóa phương Tây, mà bản thân nàng càng không có ai bên cạnh.


Thời điểm đó nàng nhớ Minh da diết, nàng biết nê có hắn nàng cùng hắn có thể làm rất nhiều chuyện, hắn sẽ đưa nàng hòa vào không khí của Paris, hắn cùng nàng sẽ hạnh phúc như bao cặp đôi trong thành phố này, cười cười nói nói – trên mặt tràn ngập ánh sáng, chỉ tiếc hắn không ở, mà không có hắn nàng chẳng khác gì bị thành phố này ruồng bỏ.


Băng Băng không biết tiếng Pháp, không thể nói tốt tiếng Anh, người ta cười cái gì, người ta nói cái gì nàng cũng không biết, đây không phải bị ruồng bỏ thì là gì?, mà cho dù có hướng dẫn viên đi theo nàng cũng thấy không ra sao cả, trực tiếp trở về khách sạn ở nguyên một ngày.


Tất nhiên Băng Băng sẽ không giận Minh thay vào đó nàng càng nhớ hắn da diết.


Nàng một thân một mình ở Paris còn hắn không phải cũng một thân một mình ở Seoul sao?, hơn nữa hắn mới 16.


Nàng còn đang hưởng phúc ở khách sạn, hắn lại đang làm gì?.


Mà Băng Băng sao không rõ hành trình vừa bay vừa về giữa Paris cùng Soeul là hành trình thế nào, dù sao nàng cùng hắn cũng cùng nhau bay từ Bắc Kinh đến Paris, đều là 11-12 tiếng bay trên bầu trời, cũng tuyệt đối không phải việc dễ chịu.


Càng là như thế, Băng Băng càng bức thiết muốn làm cái gì đó cho hắn, ít nhất để hắn có thể thoải mái một chút sau chuyến đi dài.



Nàng làm tất cả những việc này là hy vọng hắn thoải mái một chút, cũng là để nàng thoải mái một chút, ít ra không phải nàng không thể làm gì, ít ra nàng cũng không có một mực kéo chân sau của hắn.


Mà giờ phút này Băng Băng nhìn thấy Minh mệt mỏi ngủ thiếp đi, nàng đứng đó ưu nhã mỉm cười.


Băng Băng chậm rãi cởi áo cùng váy của mình, để lộ ra thân thể hoàn mỹ cùng một bộ đồ lót màu đỏ cực bắt mắt – đáng tiếc ở đây cũng không ai có thể quan sát được.


Băng Băng tựa hồ rất cao hứng, nàng nhẹ ngâm nga một từ khúc nào đó, vì Minh kéo cửa rèm khách sạn, vì Minh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa sau đó rón rén trèo lên giường lớn, vì cả Minh cùng nàng đắp lên một tấm chăn mỏng.


Hắn ngủ, nàng cũng không có ngủ, cứ như thế nằm nghiêng người, ánh mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt hắn, cũng không biết nàng đang nghĩ gì có điều khóe miệng của nàng thỉnh thoảng lại kẽ cong lên, hai mắt tràn đầy nhu tình.