Chương 310: Không Đề (1)
Tất nhiên Minh không biết bà chị Ngân kia đánh giá sao về hắn,hắn cũng càng thêm không quan tâm.
Đơn giản mà nói, Minh chỉ đi thanh toán tiền mà thôi dù sao hắn có thẻ đen, ngại gì mà không dùng?.
Về phần bà chị Ngân kia nghĩ gì, Minh không quan tâm, phải biết đến cả tên người ta hắn cũng không biết.
Việc Minh quan tâm hơn lúc này là Hương, quả nhiên Hương thấy chị thu ngân trước mặt dùng hai tay nâng tấm thẻ đen của Minh, nàng không khỏi bất mãn.
"Đã bảo để em trả cơ mà, anh trả làm gì? ".
Minh quay đầu lại nhìn Hương, nhìn nàng như vậy thật sự rất rất đáng yêu.
Hắn cúi xuống, nói nhẹ vào tai Hương, sau đó lại hôn nhẹ vào má nàng.
Hương nghe Minh nói, hai mắt quả thật không khỏi sáng lên, cũng quên luôn việc bị Minh hôn trộm, nàng cảm thấy Minh nói cực đúng.
Hương hiển nhiên không cần trả tiền cho mẹ Minh trong dịp này hoặc nói chính xác hơn dịp này còn chưa phải là dịp tốt.
Hiện tại Hương cùng mẹ hắn hiển nhiên vẫn chưa thể coi là người một nhà, chưa kể về lý thuyết thì ngày hôm nay mẹ hắn không có một chút xíu ý nghĩ nào sẽ để Hương trả tiền cả dù sao mẹ hắn căn bản không muốn một cô bé còn ở lứa tuổi học sinh lại trả tiền cho mình.
Tiền của Hương là từ đâu ra?, từ bố mẹ nàng mà không phải của nàng, Hương có nhiều tiền nữa cũng là từ bố mẹ nàng, mẹ Minh chắc chắn cảm thấy không có mặt mũi nếu để cô học sinh như Hương trả hộ, dù sao nhà hắn có không giàu bằng nhà Hương đi nữa thì cũng chưa đến mức không bỏ ra tiền nổi.
Cho dù là Hương không nghĩ nhiều, cho dù mẹ hắn không biết số tiền này Hương trả thì hiển nhiên đây cũng không phải là cách hay bởi cách này chỉ có thể thoả mãn được bản thân Hương, thoả mãn được việc nàng muốn mua gì đó cho mẹ hắn nhưng... cũng không có tác dụng gì.
Đã như vậy sao không để đến lúc sang Cao Ly, sau 1 tuần liền mang quà về tặng mẹ hắn?, đây không còn là mẹ cùng Hương đi mua sắm cùng nhau mà là Hương đi chơi về mang theo quà tặng mẹ, khái niệm hiển nhiên khác nhau, mẹ hắn tất nhiên cũng sẽ nhận, cái này lại biến thành tấm lòng của Hương với mẹ hắn, như vậy mới là thượng sách.
"Sao anh không nói với em sớm ".
Hương lườm Minh một cái, nàng đúng là không nghĩ ra cách này, dù sao ở việc mua quà tặng mẹ người yêu... nàng vốn không có kinh nghiệm.
"Hì hì, thì giờ nói cũng không muộn mà, với cả em có muốn mua thêm gì không?, yên tâm không cần vì anh tiết kiệm ".
Hương nghe Minh nói vậy, bĩu môi một cái rồi lắc đầu.
"Em hôm nay chủ yếu muốn đi mua sắm cùng bác gái mà, cũng không muốn mua gì cả "
"Mà anh mau nghĩ địa điểm ăn trưa đi, bác giá thích ăn gì nhất?, em biết mấy chỗ ăn ngon lắm".
Hương thật ra biết khá nhiều địa điểm ăn ngon dù sao con gái đại đa số đều là như vậy nhưng mà địa điểm ăn ngon trong mắt nàng không giống địa điểm ăn ngon trong mắt mẹ Minh bởi vậy nàng nhất định phải hỏi bạn trai một cái.
Minh nghe Hương nói vậy quả thật hơi hơi trầm tư.
Mẹ hắn thích ăn gì nhất?, cái này đúng là làm khó Minh bởi hắn không biết.
Cũng không phải hắn vô tâm mà thực sự mẹ hắn rất dễ 'nuôi', nấu đồ ăn cho mẹ thật sự rất rất dễ.
Ít dầu mỡ, nhạt một chút, mềm một chút, vậy hiển nhiên được mẹ yêu thích.
"Hay mình đi bún đậu mẹt đi?, em có biết quán nào nhìn sang một chút mà lại ăn ngon không? ".
Nói đến bún đậu, bản thân Minh thật ra biết nhiều chỗ ăn ngon lắm nhưng mà Hà Thành không phải Hà Nội, tuy có rất nhiều điểm giống nhau nhưng khác biệt cũng rất nhiều, có trời biết mấy chỗ ăn ngon với hắn có tồn tại ở Hà Thành hay không?.
Ngược lại ánh mắt Hương sáng lên.
Bún đậu cơ hồ là quốc thực của người Việt, là một cô gái lượn đủ 36 phố phường Hà Thành không biết bao nhiêu lần, Hương hiển nhiên biết chỗ nào có thể đi.
"Được, việc này bao cho em, em dẫn đường, em biết một chỗ ở phố cổ, ăn ngon lắm ".
Hai người bàn tốt, đợi đến khi Minh nhận lại thẻ, cùng với sự giúp đỡ của chú Tuấn, ba người mang theo bao lớn bao nhỏ lên xe.
Mẹ Minh ngồi trong cửa kính ô tô mà nhìn ra ngoài, trong lòng bà bỗng cảm thấy có chút là lạ.
Phải biết hai mẹ con đi mua sắm với nhau cũng chưa từng mua nhiều đồ đạc thế này hơn nữa mua đò là một việc, mang đồ về nhà là một việc khác dù sao con xe đạp điện của mẹ có thể cất chứa bao nhiêu đồ?.
Hôm nay thì khác, cũng không cần tay xách nách mang, không cần dây buộc cẩn thận, tất cả đều dễ dàng hơn nhiều lắm.
Trong lúc Minh cùng chú Tuấn đang xếp đồ ra cốp xe sau thì Hương cũng lên xe, khuôn mặt xinh đẹp của nàng xuất hiện một nụ cười rạng rỡ.
"Bác ơi, bác đói chưa ạ, bác cháu mình đi ăn trưa nhé? ".
Hiện tại đã là 1h trưa, mua sắm lâu như vậy cũng không thể không đói rồi.
Mẹ Minh lúc này nhìn Hương, thật sự càng nhìn càng yêu, không khỏi hiền từ mà nói.
"Bác cũng đói rồi, hay về nhà bác, bác nấu cho hai đứa một bữa trưa nhé? ".
Hương nghe mẹ Minh nói quả thật có chút ngẩn ngơ bởi vì nàng từ phía Minh biết được một chuyện, không phải ai mẹ Minh cũng mời về nhà ăn cơm.
Trong lòng Hương cảm thấy cực kỳ cực kỳ vui vẻ thậm chí suýt chút nữa đồng ý, chỉ là nghĩ đến hành trình chiều nay, nàng không khỏi lắc đầu mà nói.
"Bây giờ cũng muộn rồi với cả bác cũng mệt rồi, sao con để bác nấu cơm được ạ, con biết một hàng bún đậu mẹt ngon lắm, con dẫn bác đi ăn nhé? ".
Hương nói đến đây, mẹ Minh cũng không tiện từ chối, mẹ Minh nhẹ gật đầu sau đó tươi cười mà nói.
"Vậy thì làm phiền con rồi, bác cũng thực sự thích ăn món này ".
Nói xong, mẹ Minh bỗng đưa tay ra nhè nhẹ vỗ vào đùi Hương, mẹ hắn hơi quay đầu lại nhìn về phía sau, lúc này Minh cùng chú Tuấn vẫn đang loay hoay nơi sau xe.
"Hương này, tối nay bác định tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ, con tham gia với nhà bác cho vui nhé? ".
Hương nghe vậy liền sững sờ, nàng... nàng chưa chuẩn bị tâm lý.
Cũng may mẹ Minh lại nói thêm.
"Yên tâm, chỉ là bữa tiệc nhỏ thôi con, không có nhiều người, chỉ có bác, có Minh, có dì của Minh cùng hai đứa em họ của nó, con tham gia cùng gia đình bác cho vui ".
Hương nhìn ánh mắt trìu mến của mẹ Minh, cũng nhè nhẹ gật đầu.
Thấy nàng gật đầu hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp còn khẽ đỏ lên, mẹ Minh tươi cười càng thêm rạng rỡ hơn nữa... Hương trong mắt mẹ lại càng thuận mắt rồi.
Mẹ Minh vui đến mức có chút không nhịn được, lại đánh điện thoại cho em gái.
Rất nhanh ở đầu dây bên kia, dì Ngọc nghe điện.
"Em à, em ra chợ mua giúp chị ít thịt nướng nhé, tối mình ăn thịt nướng với salad Nga được không? ".
Đầu dây bên kia dì Ngọc hiển nhiên vui vẻ gật đầu mà nói.
"Dạ vâng, khoảng 3h chiều em ra chợ, em định mua ít nem cuốn sẵn về, mua con ngan cùng ít măng về làm bữa bún măng, giờ đổi thành bữa thịt nướng cùng salad Nga nhé chị? ".
Hai chị em thật sự rất hiểu nhau, mẹ hắn nấu ngon nhất chính là những món truyền thống, nói chung món nào truyền thống của Hà Thành mẹ hắn đều sẽ nấu ngon, còn dì Ngọc giỏi nhất là những món nướng cùng món 'trộn'.
Trộn ở đây tất nhiên có thể hiểu là nộm cùng salad.
Hôm nay mẹ mời Hương sang ăn một bữa cơm gia đình, tất nhiên muốn chọn món dì Ngọc giỏi nhất.
Ngược lại, dì Ngọc nghĩ hôm nay 'cháu Minh' là nhân vật chính, tất nhiên muốn chọn món mà mẹ Minh giỏi nhất, không phải sao?.
Hai chị em liền trực tiếp ở trên điện thoại nói chuyện, mãi đến khi chú Tuấn cùng Minh lên xe, mẹ mới chủ động kết thúc câu chuyện với dì Ngọc.
"Hai người ở trên xe có nói xấu con không đấy? ".
Minh cũng không biết chuyện gì xảy ra, đơn phương cười nói.
"Anh thì cần gì phải nói xấu, tính xấu đầy ra đó còn gì? ".
Mẹ hắn trực tiếp hướng về hắn 'nã pháo', điều này làm Hương cười khúc khích không thôi, ngược lại Minh cũng chỉ biết gãi đầu gãi tai, hắn còn có thể nói gì đây?.
"À mà tối nay mẹ tính nói với con, nhà mình sang nhà dì Ngọc ăn một bữa đi?, mẹ rủ cả Hương đi rồi đấy, con bé đồng ý rồi ".
Minh nghe đến 'nhà dì Ngọc' thật ra cũng có thể đoán được nhưng mà nghe đến việc Hương đồng ý, hắn không khỏi mở mắt thật to mà nhìn nàng, nhìn đến mức Hương chỉ có thể xấu hổ cúi đầu.
"Thế thì tuyệt quá rồi còn gì, cái này con ủng hộ cả hai tay hai chân ".
Minh nói xong thậm chí chủ động kéo Hương lại gần mình, hôn chụt một cái lên má nàng.
Đây là lần đầu tiên, Minh trước mặt 'người lớn trong nhà' làm ra hành động này với Hương.
"Anh này ".
Sắc mặt nàng đã đỏ nay càng đỏ, liền đưa tay đánh vào ngực Minh một cái, làm cho Minh cười lên ha hả.
Nhìn hai đứa trẻ như vậy, mẹ hắn thật sự càng thêm vui mừng, trong lòng ấm áp đến lạ thường.
Dù sao mẹ nào chẳng mong thấy con mình hạnh phúc?, mẹ nào chẳng muốn có một cô con dâu ưng ý?.
_ _ __ _ _
Mẹ hắn cũng không biết được là sau khi đi ăn trưa cùng Hương xong... lịch có thay đổi.
Cũng không phải vì nâng lên dì Ngọc mà chuyện có thay đổi, đây thật ra là kế hoạch mà Minh đã nghĩ tốt.
"Mẹ ơi, để Hương đi chơi với mẹ nhé, con sợ con phải về nhà trước rồi ạ ".
Mẹ vốn đang vui vẻ cùng Hương nói chuyện, chợt nghe Minh nói vậy không khỏi bất ngờ thậm chí trong nội tâm còn có chút không vui.
Ai lại bỏ bạn gái ở đây một mình thế này?.
"Con về làm gì?, có việc gì hả con? ".
Minh cũng đã nghĩ tốt lý do, trực tiếp nói.
"Dạ, con tính về sớm chuẩn bị hành lý luôn, mẹ với Hương xong việc cứ qua nhà dì trước xong con qua là được ạ ".
"Chuẩn bị gì mà chuẩn bị?, Vali cũng đã mua được đâu, để tối mẹ về mẹ xếp đồ cho, con về sớm làm gì? ".
Minh đương nhiên có thể nghe ra, mẹ hắn với việc này không đồng ý.
"Vali không cần phải mua đâu ạ, con mượn được của một ông anh rồi ạ, giờ qua nhà ông ý lấy, con còn phải tạt qua nhà Dương, cùng Dương nói chút chuyện liên quan đến chuyến bay ngày mai nữa, về nhà chuẩn bị đồ đạc xong cũng phải 5-6h rồi, xong con lại về nhà dì là vừa ạ ".
Mẹ hắn rất muốn nói... mượn cái gì mà mượn – sao không mua mới?.
Đáng tiếc mẹ hắn không nói ra được bởi vì 'mượn' vốn là việc mẹ hắn hay làm, dù sao nếu không có Hương đi cùng, đại khái mẹ hắn cũng sẽ đi mượn cho hắn một chiếc Vali, tất nhiên vẫn phải bảo đảm chất lượng cùng thẩm mỹ.
Ví như mẹ biết sếp của mẹ tức chú Dũng không thiếu Vali 'xịn' đi công tác nước ngoài, bằng quan hệ giữa hai người mượn cực kỳ dễ dàng thậm chí biết tin Minh sang Cao Ly theo dạng học sinh trao đổi có khi chú Dũng còn tặng hắn một cái Vali cũng không biết chừng.
Bởi thế mẹ Minh cũng không thể nói ra lời trái lương tâm.
Đã thế Minh còn nâng lên Dương siêu nhân, phải biết địa vị của Dương trong lòng mẹ vẫn rất lớn dù sao Dương chính là con nhà người ta trong miệng mẹ Minh.
Cả hai lý do Minh đưa đều hợp tình hợp lý, mẹ hắn cũng không thể phản bác.
"Nếu gấp quá thì con về trước cũng được, nhưng nhất định không được muộn đâu đấy ".
Nói với Minh một câu, mẹ hắn liền quay lại với Hương.
"Con đừng để ý đến nó, bác với con đi là được đúng không, thích mua gì thì mua, cũng không cần quản nó, hai đứa mình mới càng thoải mái ".
Mẹ Minh tươi cười với Hương, bà thậm chí dùng giọng khá trẻ, cốt chính là để Hương cảm thấy gần gũi, để Hương cảm thấy vui vẻ, đê rnàng cảm thấy 'không bị bỏ rơi'.
Hương tất nhiên ngọt ngào tươi cười với mẹ Minh, ánh mắt như có như không nhìn Minh, còn không quên nháy một cái.
Minh hiểu ý, cũng nháy mắt lại với nàng sau đó hắn nhanh chóng rời đi.
Chiều nay liền là cơ hội cho Hương cùng mẹ hắn.
Dù sao nghiêm ngặt mà nói chiều này cũng chẳng còn gì để mua, Minh không thiếu tiền, sang Cao Ly thiếu gì mua đó chẳng nhẽ không được?, đấy là chưa kể hắn còn thuê trước khách sạn 5 sao, căn bản cũng sẽ không thiếu thứ gì.
Minh rời đi là vì tạo cơ hội cho Hương, để nàng có thể dẫn mẹ hắn đi Spa.
Một đời mẹ Minh... cũng chưa từng đi đến những chỗ thế này.
Minh cũng không thể đưa mẹ đi đến những chỗ này.
Thứ nhất hắn là nam nhân, hắn không thể đi cùng mẹ, có chút bất tiện.
Thứ hai là vấn đề tiền bạc, Minh không thiếu tiền nhưng không thể hợp thức hoá số tiền này trước mặt mẹ mình, đã như thế sao mẹ đành lòng dùng tiền đi Spa đây?.
Chỉ có Hương là khác, nàng so với đứa con trai như Minh mới càng danh chính ngôn thuận.
_ _ _ _ _
P/s: Chắc phải 1-2c nữa mới hết phần 1 được.