Chương 308: Chuyện Họ Hàng.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 308: Chuyện Họ Hàng.

Minh chỉ ngủ được một chút, sau khi uống một tách Capuchino của Doãn tỷ, ăn vội cái bánh ngọt lót dạ, hắn liền lên giường ngủ, chợp mắt được khoảng 2 tiếng.


Đến 9h sáng, Minh bị tiếng báo thức gọi dậy, cả người hắn không khỏi có chút oải.


Cũng không biết tại sao, sức khoẻ của Minh hơn xa bản thân hắn cùng thời kỳ kiếp trước nhưng mà kiếp trước Minh có thể chơi game thâu đêm suốt sáng, vốn không chú trọng giấc ngủ nhưng mà kiếp này một khi thiếu ngủ cả người Minh đều oải cực kỳ, cứ như cây khô thiếu nước vậy.


Hôm nay hắn muốn ngủ nướng cũng không được, hắn phải về nhà.


Minh có nhiều kinh nghiệm ra nước ngoài, từng có một thời kỳ hắn ở nước ngoài còn nhiều hơn ở trong nước nhưng kiếp này mới là lần đầu tiên.


Hắn hiển nhiên không lo lắng nhưng mà mẹ hắn lo lắng, cho dù có cả trăm cả ngàn lời bảo đảm thì mẹ hắn vẫn sẽ lo lắng.


Phải biết hồi hắn đi nghĩa vụ quân sự, mẹ hắn cơ hồ khóc hết nước mắt, nhiều đêm đều không thể ngủ, vẫn thường xuyên tự hỏi con trai mình ở trong đó thế nào, ăn có quen không, ngủ có được không, có vất vả không...


Nhiều khi Minh cũng không hiểu trong mắt mẹ hắn đi nghĩa vụ hay là đi trại cải tạo nữa.


Đi nghĩa vụ quân sự, có nhà nước đứng ra bảo đảm mà mẹ hắn còn lo lắng như vậy cũng đủ hiểu mẹ hắn lo lắng thế nào với chuyến đi Cao Ly lần này, bất kể việc Doãn tỷ đứng ra nói giúp Minh vài câu, cũng bất kể nhà sách Sao Khuê có to thế nào đi chăng nữa.


Tất nhiên mẹ lo lắng không có nghĩa là mẹ sẽ ngăn cản hắn chỉ là Minh muốn dùng một ngày cuối cùng trước khi bay bồi tiếp mẹ, dù sao đây là việc thằng con trai phải làm, những ngày cuối cùng trước khi đi xa vẫn luôn nên hướng về gia đình, hướng về cha mẹ.


Làm vệ sinh cá nhân, rửa mặt cho thanh tỉnh đẩu óc sau đó hắn rời khỏi biệt thự Xuân Diệu, Minh rời đi cũng không có ý định chào hỏi mấy ông anh trong The Mountain dù sao mấy ông anh của hắn cũng phải đến 5h sáng mới lên giường ngủ, Minh không nghĩ đánh thức các anh làm gì.


Rời khỏi biệt thự Xuân Diệu, Minh tiện tay bấm số điện thoại, hắn gọi cho Hương.


Cũng không lâu lắm ở đầu dây bên kia vang lên âm thanh quen thuộc của nàng.


"Dạ, em nghe đây ".


"Em đang làm gì đó? ".


"Em đang ăn sáng với mẹ ạ, bao giờ anh qua được? ".


"Bây giờ anh bắt Taxi từ Studio Xuân Diệu qua này, chắc khoảng nửa tiếng nữa là đến cửa nhà em".


"Dạ em biết rồi, anh không cần bảo Taxi đến luôn trước cổng nhà em đâu, đến nơi thì nháy máy cho em, em đi ra ".


"Này, đừng cúp máy vội ".


"Dạ? "


"Anh yêu em "


Hương nghe giọng người yêu từ phía đường dây bên kia vọng lại, nàng có chút ngẩn người sau đó liền quay đầu liếc ngang liếc dọc, hiển nhiên đang nhìn mẹ mình.


Sau đó Hương nhoẻn miệng cười, cái cổ ửng đỏ, nàng cũng đáp.


"Em yêu anh ".


Minh là người không mang quá nhiều mộng mơ, hắn biết thế giới này không màu hồng, bản thân Minh cũng tự nhận hắn chẳng phải người quá tốt lành gì, càng không phải thánh nhân cứu thế, cuộc đời trong mắt hắn chân thật hơn nhiều lắm nhưng mà... cứ mỗi lần nói chuyện với Hương, mỗi lần ở bên cạnh nàng, hắn cũng chỉ thấy toàn màu hồng, màu hồng của tình ái.


Sáng nay Minh cần về nhà nhưng mà không phải về nhà một mình, hắn về nhà với Hương.


Nói gì thì nói, ngày mai Hương cũng bay cùng Minh, hành lý của nàng đã sớm chuẩn bị xong, cũng không cần mua thêm thứ gì nhưng mà nàng chủ động muốn đi cùng Minh, chủ động muốn đến giúp hắn.


Một cô gái như vậy, hắn không yêu sao được?.


Hành động này ngỡ như là bình thường nhưng Minh vui lắm, thật sự rất vui bởi vì đây không chỉ là Hương hướng về hắn mà còn hướng về mẹ hắn.


Sáng nay theo lịch trình, Minh cùng mẹ sẽ ra siêu thị gần nhà mua sắm chuẩn bị hành lý cho hắn bay sang Cao Ly, ở điểm này thật ra mẹ con hắn vốn 'đánh bậy đánh bạ'.


Minh biết hắn cần chuẩn bị gì nhưng hắn không thể nói rõ ra được, trên lý thuyết hắn chỉ là đứa bé 15 tuổi, lần đầu ra nước ngoài, lời nói của hắn... không quá có trọng lượng với mẹ.


Còn mẹ hắn năm nay đã ngoài 40 nhưng mà số lần đi ra khỏi thành phố chỉ đếm trên đầu ngón tay chứ nói gì ra nước ngoài?, mẹ hắn cũng không có kinh nghiệm, càng là như thế mẹ hắn càng cẩn thận, càng thêm lo lắng.


Lúc này có sự giúp đỡ của Hương thì còn gì tuyệt hơn? Dù sao Hương tuy cũng bằng tuổi Minh nhưng mà kinh nghiệm ra nước ngoài của nàng hơn xa Minh.


Thậm chí có Hương giúp đỡ, mẹ con Minh lại càng nhàn bởi vì nhà nàng có xe, có tài xế riêng.


Vấn đề không phải là xe mà là sự hợp thức hoá, Minh cũng không dám lái xe đưa mẹ đi siêu thị, trong mắt mẹ hắn thì hắn đâu có xe?, đến cả lái xe máy còn không biết chứ đừng nói ô tô.


Có Hương đi cùng, mẹ con hắn tất nhiên nhàn hơn nhiều lắm, mà đây không phải là lúc để nàng dâu cùng mẹ chồng càng thắt chặt quan hệ sao?.


__ _ _ __ _


Sáng hôm nay, mẹ hắn không đi làm, mẹ thậm chí chủ động gọi điện cho chú Dũng ở xương may xin nghỉ.

Sau đó mẹ ngồi trên giường có chút bần thần.


Hai mẹ con tối qua đã hẹn tốt với nhau, đã hẹn trước sáng nay hai mẹ con sẽ đi siêu thị, chuẩn bị hành lý cho Minh sang Cao Ly.


Cho dù chỉ là chuyến đi 7 ngày nhưng mà cả đêm qua mẹ gần như trắng đêm không ngủ.


Có lo lắng nhưng càng nhiều là kích động, kích động đến không ngủ được.


Sau đó sáng nay, mẹ cố đè sự kích động xuống mà vào bếp nấu ăn sáng cho bố, đến khi bố Minh đi làm thì mẹ hắn mới bắt đầu không biết làm gì.


Sau khi gọi điện xin phép nghỉ một ngày liền ngồi bần thần trên giường, nhìn chằm chằm vào bốn bức tường.


Rốt cuộc mẹ lại gọi điện thoại, mẹ hắn không phải là người thích khoe khoang nhưng cái sự việc này nếu không nói ra, mẹ không chịu được, cơ hồ trống ngực của mẹ hắn cứ đập rộn lên.


Đương nhiên cùng là khoe nhưng không phải ai mẹ cũng khoe, đối tượng nói chuyện của mẹ luôn luôn là dì của Minh.


Dì của Minh họ Đỗ tên Bích Ngọc.


Ông bà ta nói cấm có sai, sẩy cha thì còn chú – sẩy mẹ thì bú dì, quan hệ của mẹ với dì thực sự cực kỳ cực kỳ tốt.


Thậm chí bởi vậy mà quan hệ của Minh với nhà dì cũng cực kỳ cực kỳ gần gũi.


Phải biết trước khi vào đại học, hè nào Minh cũng sang nhà dì một tháng, sang nguyên một tháng chơi bên đó không về nhà.


Nhà dì Ngọc cũng là nơi duy nhất trên cái thế giới này mà mẹ hắn yên tâm để hắn ngủ lại, là nơi duy nhất có lẽ mẹ sẽ không lo lắng về bản thân Minh, chỉ cần nhìn vào điểm này có thể thấy quan hệ của hai chị em tốt như thế nào.


Có chuyện gì vui chuyện gì buồn, người đầu tiên mẹ tìm đến luôn là dì Ngọc.


Có chuyện gì buồn chuyện gì vui, người đầu tiên dì tìm đến tất nhiên cũng là mẹ.


Mẹ bấm số của dì, chuông rung rất lâu sau đó điện thoại liền báo thuê bao.


Mẹ Minh có lẽ cũng quen với việc này, tiếp tục bấm số gọi cho dì, gọi đến lần thứ ba thì đầu bên kia bắt máy.


Hiện tại là hơn 9h sáng, giờ này dì Ngọc đang ở chợ, mẹ hắn đương nhiên biết điều đó, mà người đi chợ nhiều khi cũng không phải lúc nào cũng có thể nghe điện thoại, nhiều khi âm thanh chợ búa còn át cả tiếng chuông di động.


"Em nghe này chị ơi, có việc gì không chị ".


Nghe thấy giọng của em gái, mẹ liền vui vẻ không thôi thậm chí trực tiếp cười thành tiếng.


"Em đang ở chợ à hay về nhà rồi? ".


"Em vừa mở cửa về nhà, lúc nãy nghe thấy chuông điện thoại rồi mà tay em xách nhiều đồ quá, không bỏ xuống được ".


"Hai đứa trẻ đâu rồi hả em? ".


"Hai đứa nó á?, thằng Nam hôm nay đi học mà chị, còn cái Yến giờ này đang ngủ ".


"Chị bảo cái này này, tối nay em đi chợ về sớm được không?, hoặc là em nghỉ luôn buổi chợ chiều này đi ".


Dì Ngọc nghe giọng mẹ vui vẻ như vậy, trong lòng cũng vui lây, lập tức hỏi.


" Có việc gì hả chị?, có tin gì vui à, buôn với em đi ".


Mẹ lại cười mà nói.


"Có, có tin vui lắm, thằng Minh nhà chị đi thi chương trình tiếng Anh gì trên trường ý, nó đạt giải top 3 toàn trường, top 30 toàn thành phố "


"Cuộc thi này lớn lắm, chị nghe bảo do nhà sách Sao Khuê cùng với công ty nào bên Cao Ly tổ chức ý, top 30 thành phố được sang Cao Ly 1 tuần trao đổi văn hoá với bên đó ".


Mẹ nói mà giọng mẹ tự hào lắm, cũng vui vẻ lắm.


Ở đầu dây bên kia, dì sững người một lúc sau đó lập tức xuýt xoa.


"Thật á hả chị, Minh nhà mình được đi á chị?, cái này như là học bổng rồi còn gì ".


"Sướng thật đấy chị ơi, Minh nhà mình mới vào lớp 10 thôi mà đã là top 3 toàn trường rồi, chị nhất định phải khao đấy, em không biết đâu ".


Mẹ nghe vậy càng thêm vui vẻ, dù sao chuyện vui giữ trong lòng sao bằng san sẻ với người khác, đặc biệt là với em gái ruột đây?.


"Minh nó bảo chị cuộc thi này chỉ cho học sinh khối 10 thôi, nó bảo nếu thi toàn trường thì nó chắc chắn không được giải đâu ".


"Chị cứ nói thế, toàn trường cũng phải có gần ngàn học sinh rồi còn gì nữa chị, đã thế còn cả thành phố nữa, top 30 cả thành phố đấy, thằng Nam nhà em mà được như thế, em khao cả xóm đi ăn luôn ấy chứ ".


"Mà chị bảo em chiều này đừng ra chợ là muốn tổ chức tiệc nhà em đúng không? ".


Mẹ ở đầu dây bên kia đương nhiên gật đầu.


"Chứ còn gì nữa, chị định làm một bữa thật lớn ở nhà em... nhưng mà chị em mình biết thôi nhé, thằng Minh nhà chị nó bảo cái này không muốn làm lớn ".


Dì Ngọc nghe vậy vui vẻ gật đầu, đây cũng không phải là lần đầu tiên mẹ tổ thức ăn khao ở nhà dì.


"Chỉ có nhà em với nhà chị thôi ạ?, thế có báo với nhà cậu Hưng với nhà chị Bích không? ".


Nhà ngoại Minh có tổng cộng 4 chị em, ba chị lớn cùng một cậu em út.


So với nhà nội hiển nhiên không tính là nhiều nhưng cũng đủ 'ấm cúng'.


"Minh nhà chị nó không muốn làm lớn ý chứ, nó bảo cái này chỉ như đi chơi thôi, chị không cần làm quá làm gì, sau này nếu nó được giải thưởng hẳn hoi thì mới làm lớn sau ".


Thực tế mà nói hiển nhiên đây là đúng dù sao cái cuộc thi lần này của Minh cũng chỉ coi là thi chơi.


Cái này cũng giống đi thi Rung Chuông Vàng các khối THPT vậy, cho dù đạt giải nhất Rung Chuông Vàng đi nữa thì vẫn cứ là đi thi chơi, chất lượng thua xa Đường Lên Đỉnh Olympia.


Mà đã là thi chơi thì chỉ có người nhà vui vẻ với nhau, đi khoe làm gì?


_ _ _ _ _ _ _ _


Mẹ cùng dì thật ra cũng không phải lúc nào cũng gọi cho nhau nhưng một khi đã gọi thì đều sẽ 'nấu cháo điện thoại', mãi đến khi mẹ nghe thấy tiếng cửa sắt mở ra thì mới vội kết thúc trò chuyện với dì mà chạy xuống nhà.


"Mẹ ".


"Con chào bác ạ ".


Hai âm thanh cơ hồ vang lên cùng lúc, cả Minh cùng Hương đều xuất hiện trong tầm mắt của mẹ.


Lúc này... mẹ lại càng thêm yêu Hương rồi, dù sao mẹ hắn vẫn luôn yêu quý đám học sinh giỏi, trong mắt mẹ không có khái niệm học giỏi mà hư, trong mắt mẹ hắn đã học giỏi thì chắc chắn ngoan.


"Hai đứa mau vào nhà, mau vào nhà đi ".


Mẹ niềm nở chạy xuống đón Minh cùng Hương vào nhà hơn nữa lúc này mẹ càng nhìn Hương càng thuận mắt.


Hương hôm nay ăn mặc thật ra khá bình thường, một chiếc áo phông màu trắng, một chiếc áo khoác ngoài màu xám nhạt, quần bò Jeans cùng một đôi Nike màu trắng nhưng càng khiến nàng trở nên có sức sống hơn nữa... người đẹp thì mặc gì chẳng đẹp?.


"Sao con không nói với mẹ có Hương sang, hai đứa ngồi đi, hai đứa ăn xoài nhé, bác đi gọt xoài cho hai đứa ".


Mẹ hắn hiển nhiên khác cô Quỳnh mẹ Hương, mẹ niềm nở hơn nhiều lắm, cũng không giỏi che đậy cảm xúc của chính mình.


"Dạ, bác không cần gọt xoài cho con đâu ạ ".


"Đúng rồi mẹ ơi, mình đi luôn đi, cũng muộn giờ rồi ".


Mẹ hắn bị nói thế liền sững người, nhất thời không hiểu ý con trai.


"Thì con với mẹ đi siêu thị mua sắm đồ ngày mai đó, nhưng con cũng không biết mua gì thế là rủ Hương đi cùng ạ, Hương có nhiều kinh nghiệm ra nước ngoài lắm ".


"Dạ vâng ạ, con ngày mai cũng bay cùng Minh mà bác, hôm nay để con đi với bác và Minh, tiện thể mua thêm chút đồ cho con ạ ".


Mẹ nhìn Minh cùng Hương đứng gần sát bên nhau thậm chí đến hiện tại Minh vẫn đang nắm tay Hương, trong lòng mẹ liền cảm thấy ngọt ngào khó tả, trong lòng mẹ lúc này chính là cảm giác hạnh phúc.


Đúng là giờ phút này nói đến chuyện cưới xin là quá sớm, yêu đương còn sớm chứ đừng nói cưới xin nhưng mà mẹ càng ngày càng ưng Hương mất rồi.


Xinh đẹp, trắng trẻo, cao ráo, lễ phép đã thế còn học giỏi, biết tìm đâu ra con dâu như vậy đây?.


_ _ __ _

P/s 1: Mình đang dọn nhà ngày tết:(.

P/s 2: 2 chương nữa là hết phần 1 của truyện.