Chương 292: Sư Tử.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 292: Sư Tử.

Minh không có kinh nghiệm trong vấn đề tình cảm, cho dù hắn đã lấy vợ ở kiếp trước đi chăng nữa.

Dù sao Minh cùng vợ hắn ở kiếp trước đến với nhau khá đơn giản, tình cảm hai người không có gian nan trắc trở, cũng hiếm có khi giận hờn vu vơ, tình cảm của hai người... có chút ổn quá mức nhưng thật ra như vậy đại khái mới đúng.

Khi đó Minh đã quá cái tuổi mộng mơ trong tình yêu, trong mắt hắn chỉ có sự nghiệp, hơn nữa điều kiện kinh tế của hắn rất tốt, mái ấm của hai người cũng chưa từng nói đến chuyện kinh tế bao giờ.


Cuộc sống cứ như vậy yên bình trôi qua, 5 năm sống với nhau hắn cùng Tâm cãi nhau chỉ sợ chưa đến 5 lần, bởi thế ở mấy cái chuyện này... hắn cũng không biết làm sao.


Hắn tất nhiên cũng có thể đi hỏi Doãn tỷ cùng chị Tâm nhưng mà cả hai người hiển nhiên không phải lựa chọn tốt nhất, dù sao hai người đều theo 'thể chế ' cũ, đều một vợ một chồng hơn nữa bằng địa vị của hai người thật ra có chút ép ngược nhà trai, cũng khó mà hiểu được những gì Thanh cảm nhận.


Minh theo địa chỉ mà chị Linh cho, rất nhanh hắn nhìn thấy quán Bar 084.


Nhìn thấy quán Bar này, Minh hơi giật mình.


Quán Bar này cho Minh cảm giác không hề thời thượng mà cực kỳ nặng nề cùng với cổ kính, một quán Bar tại Kim Mã.


Phố Kim Mã là một trong những con phố đẹp nhất, lớn nhất, thời thượng nhất của Hà Thành hiện tại.


Theo những gì Minh biết, các shop đồ hiệu lớn đều đặt tại Kim Mã, một con phố trẻ trung và đầy sức sống chỉ là không hiểu vì sao lại có một quán Bar cổ kính như vậy ở đây, thật sự không hợp.


Hơn nữa phải nói thêm một điều, tại thế giới này 084 cũng là mã vùng của Đại Nam, không thay đổi gì mấy.


Quán Bar hiển nhiên không vào được, dù sao Minh chưa đủ 18 tuổi, tại Đại Nam pháp luật liên quan đến việc này cực kỳ căng thẳng bởi vậy hắn chỉ có thể chờ đợi gọi điện cho chị Linh.


Cũng không để Minh đợi lâu lắm, chị Linh liền đi ra tươi cười đón hắn.


"Thế nào, lần đầu đi Bar đúng không? ".


Có chị Linh dẫn vào, bảo vệ bên ngoài cũng không kiểm tra chứng minh thư của Minh đồng thời chủ động mở cửa cho hai người.


Cánh cửa này hoàn toàn làm bằng thép, một cánh cửa nặng nề và dày cộp.


"Dạ vâng, có chút khác so với tưởng tượng của em ạ ".


Kiếp trước Minh cũng không đi Bar quá nhiều, chỉ là Bar trong ấn tượng của hắn nó không quá giống thế này, dù sao tại Việt Nam với rất nhiều người thì Bar – Club hay hộp đêm gì gì đó cũng không khác nhau quá nhiều.


Cái quán Bar này cũng không có nhạc xập xình, không có các em gái nóng bỏng quay cuồng trong tiếng nhạc thậm chí cũng không đông người.


Quán Bar này... cực kỳ trầm, cực kỳ yên tĩnh thậm chí tiếng nhạc của nó còn cực kỳ dịu.


"Cái quán Bar này chị thích đến lắm, dù sao ở đất Hà Thành này cũng không dễ tìm mấy chỗ Chill thế này đâu ".


"Đúng rồi, lần đầu của em đi Bar đúng không?, Martini nhé? ".


Martini chính là vua của tất cả các loại Cocktail, không phải vì nó ngon nhất, càng không phải vì nó sang nhất nhưng mà nó là nổi tiếng nhất, khi nghĩ về Cocktail, với một người chưa bao giờ tiếp xúc với loại đồ uống này thì suy nghĩ đầu tiên sẽ là Martini.


Với điểm này, Minh cũng không có quá nhiều lựa chọn, hắn thản nhiên gật đầu.


Chị Linh cười cười, hai người chọn một chỗ sát tường hơn nữa Minh cũng phát hiện ra hầu hết các bàn trong quán Bar này đều là không gian kín, đều có chút che mắt người khác... cảm giác không tệ lắm.


Trừ khi trực tiếp ngồi tại quầy Bar nếu không tất cả các bàn rời bên ngoài đều như những căn phòng ngăn cách với nhau vậy, thậm chí tường xung quanh cũng là tường lồi, dạng tường cách âm điển hình.


"Được rồi, thế rốt cuộc nửa đêm nửa hôm gọi cho chị ra đây có chuyện gì nhờ chị đây? ".


Lam Linh đẩy ly Martini cho Minh, khoé miệng cong lên một nụ cười mê người.


Minh cũng cười, hắn không ngại ngần gì mà mang chuyện của Thanh ra kể với chị Linh, tất nhiên biến tấu một chút.


Chị Linh yên lặng nghe, từ đầu đến cuối không nói gì, mãi đến khi Minh kể xong, nàng có điều suy nghĩ mà hỏi.


"Nếu chị không nhầm, câu chuyện của em gói gọn lại là cô bé kia cảm thấy tổn thương? ".


"Kể ra cũng lạ nhỉ, theo lời em kể cô bé đó là người đến sau, chị tưởng đã quyết định như vậy thì cũng phải chuẩn bị tinh thần chứ? ".


Chị Linh nói khá thản nhiên thậm chí còn có ý nói ngược lại Thanh, dù sao... đây là thường thức.


Tại một thế giới có luật đa thê, việc nặng bên này nhẹ bên kia là quá đỗi bình thường.


Trên đời làm gì có cái gì gọi là cân bằng?, hơn nữa phần lớn hôn nhân đa thê đều không thể coi là xuất phát từ tình cảm thuần tuý, đều mang theo một loại điều kiện nào đó bởi nếu từ tình cảm thuần tuý thì đã chẳng bước thêm bước nữa, chẳng trái ôm phải ấp hoặc chẳng hướng về một nam nhân đã có quá nhiều nữ nhân.


Chị Linh cảm thấy, Thanh đã chấp nhận thì cũng phải hiểu trước mặt nàng sẽ là cái gì, gần như có chơi có chịu vậy.


Đồng thời Linh cũng cảm thấy... khá bất mãn cho cậu em Minh nhà mình.


Dù sao trong mắt nàng, dạng nam nhân như Minh trái ôm phải ấp là quá bình thường, chỉ cần hắn chủ động một chút thiếu gì mỹ nữ sẽ chủ động tiến vào vòng ôm ấp của hắn?.


Thậm chí Linh còn muốn nói với Minh... không hợp thì chia tay thôi, bằng vào hắn thiếu gì người yêu?.


Tất nhiên, Linh cũng biết nàng nói vậy quá nửa không được, đầu óc rất nhanh chuyển động.


"Cô ấy còn nhỏ mà chị ".

Minh vừa nhấp một ngụm Martini vừa vì Thanh nói đỡ một câu.


Linh nghe vậy hơi nhếch miệng, nàng đoán được cô bé trong miệng Minh quá nửa là học sinh hoặc cùng lắm là sinh viên vừa vào đại học, nhìn đời bằng con mắt quá hồn nhiên, cảm thấy thế giới toàn màu hồng.


Ngay như Ly em gái nàng, cũng là tuổi học sinh đấy thôi nhưng mà hiểu chuyện nhiều lắm.


"Thật ra chị cảm thấy, cô bé kia nghĩ nhiều mà thôi ".


"Em đã nói hai bên mới yêu đúng không?, cô bé kia có lẽ còn đang ảo tưởng tình yêu màu hồng, tương lai cũng ngập tràn màu hồng đi, chẳng qua khi phát hiện mình không phải nữ chính ngôn tình mà chỉ là nữ phụ bình hoa mới thấy thất vọng đúng không? ".


"Vậy chị trái lại cảm thấy đây cũng không phải vấn đề lớn, thậm chí giải quyết dễ lắm ".


Minh ở một bên nhíu mày, hắn cảm thấy bà chị này nói cứ sai sai nhưng nhất thời hắn cũng không biết cãi lại kiểu gì.


Dù sao... cái thế giới này với Minh cũng là sai sai.


"Em biết đàn ông như em trong mắt chị giống loài sinh vật gì không? ".


Bà chị này bất ngờ chuyển chủ đề, khoé miệng cong lên.


Minh nghe vậy, nghiêng đầu khó hiểu sau đó chậm rãi lắc đầu.


"Cái này em thật sự không biết, em trong mắt chị Linh là con gì? ".


Chị Linh cười cười, thản nhiên đáp.


"Sư tử đực ".


Hai mắt Minh mở lớn, đầu toàn dấu '?', không hiểu gì cả.


Cho dù thoạt nghe không tệ lắm, dù sao so với tưởng tượng của hắn thì dễ nghe hơn nhiều, bản thân được so với sư tử có lẽ vẫn tốt hơn so với con chó chứ?.


"Ông già nhà chị cũng là một con sư tử đực ".


Lại một câu... Minh không biết đáp thế nào.


"Sư tử đực từ xưa đến nay chỉ lo bảo vệ lãnh thổ mà thôi, sự tồn tại của nó đại biểu quyền uy, vị thế cùng sự an toàn cho cả đàn, một con sư tử đực có rất rất nhiều sư tử cái đồng thời... sự tồn tại của sư tử cái chính là vì nuôi dưỡng sư tử đực cùng kéo dài... tộc đàn ".


Cách nói chuyện này của bà chị Linh thậm chí khiến Minh có chút... sợ.


"Nói thẳng ra, cô bé kia rảnh quá mà thôi, tìm việc cho bé đó đi làm không phải được sao? ".


"Không phải cảm thấy em đối với cô bé ấy không cho đủ tình cảm, không có đủ sự quan tâm, không đủ quan trọng sao? ".


"Vậy thì biến nàng thành con sư tử cái, vì em làm việc là được? ".


"Nói thật với em, ông già nhà chị dạy mấy ông anh của chị như vậy đấy, nữ nhân một khi quá rảnh liền suy nghĩ nhiều lắm, suy nghĩ càng nhiều thì càng có nhiều việc, càng rắc rối ".


"Nếu em không thể cho cô bé kia càng nhiều tình cảm vậy thì để cô bé kia cảm nhận chính cô bé đó trở nên càng thêm quan trọng với em đi?, cho dù em không cảm thấy thế, cô bé kia cảm thấy thế là được ".


"Vì em kiếm ăn, vì em mở rộng phạm vi lãnh thổ thậm chí vì em kéo dài nòi giống, đây không phải trách nhiệm của sư tử cái với sư tử đực sao? ".


"Em hiểu? ".


Câu chốt cuối cùng của chị Linh... khiến Minh có xúc động nói 'không hiểu'.


Một người như Minh rất khó chấp nhận cách nói này nhưng mà... không cãi được.


Chí ít một câu trước đó nữa của chị Linh, hắn không cãi được.


Nếu hắn không thể cho Thanh quá nhiều tình cảm vậy thì... hắn chỉ có thể tăng địa vị của chính nàng lên, để nàng cảm thấy nàng càng thêm quan trọng với hắn.


Đồng thời cuộc nói chuyện này với chị Linh... làm Minh hiểu ra nhiều lắm.