Chương 291: Chút Việc Nhỏ (2)

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 291: Chút Việc Nhỏ (2)

Hương dù sao cũng chỉ là một cô bé, có rất nhiều việc nàng còn không thể rõ ràng.


Đặc biệt là chuyện tình cảm này, đối với nàng cũng là tình đầu, nàng... có thể nói gì?.


Bởi vậy Hương hiện tại tương đối hoang mang, nàng không biết cho Thanh lời khuyên như thế nào bây giờ.


Nghe xong câu chuyện của Thanh, Hương... cũng không mở miệng được.


Ví như Thanh nói với nàng khi ba người ở cùng nhau, Thanh có cảm giác mình không tồn tại, có cảm giác mình như người thừa, thử hỏi Hương đưa ra hướng giải quyết như thế nào bây giờ?.


Chẳng nhẽ nàng muốn Minh bớt yêu nàng một chút, bớt quan tâm nàng, bớt gần gũi nàng mà dành càng nhiều cho Thanh?.


Đây là không thể nào.


Thậm chí nghe Thanh nói xong, chính Hương cũng cảm giác không thoải mái.


Nàng cảm thấy mình ở trong chuyện này cũng đã nỗ lực nhiều lắm, ví dụ như nỗ lực kết thân với Thanh, nỗ lực tỏ ra mình trưởng thành, nỗ lực giữ cho không khí giữa ba người tự nhiên nhất.


Nàng đã nỗ lực như vậy rồi, còn muốn nàng làm gì nữa?.


Phải biết, với Hương mà nói ngay cả việc yêu minh khi biết hắn đã có bạn gái cũng là nỗ lực của nàng, từ trước đến nay Hương cũng rất khó chấp nhận cảnh một chồng nhiều vợ, chấp nhận bạn trai của mình có nữ nhân khác, dù sao Hương chịu ảnh hưởng quá lớn từ mẹ nàng.


Trong chuyện này, rốt cuộc phải nói thế nào?.


Hơn nữa, nếu Thanh cùng Minh chia tay thì sao?.


Cho dù Hương không nói nhưng nàng biết... như thế mới càng tốt.


Nàng là một cô gái bình thường như bao cô gái khác, nàng cũng chẳng phải nữ thần thập toàn thập mỹ, càng không phải người thích chia sẻ những thứ của mình cho người khác, đặc biệt là trong tình yêu.


Trong thâm tâm Hương thậm chí còn hy vọng Minh là của một mình nàng.


Nàng cũng tuyệt đối không che đậy suy nghĩ của mình dù sao ngay từ đầu nàng vẫn luôn muốn có một tình yêu chân chính, tình yêu một vợ một chồng.


Nhưng mà... Hương lúc này nhìn Thanh sắp khóc đến nơi, nàng liền vươn tay ra, nhẹ ôm Thanh vào lòng, nhè nhẹ vỗ bờ vai của nàng.


Nàng không nói gì, cũng không biết nói gì, cũng... không nên nói gì với Thanh.


Cái nàng có thể cho Thanh chỉ là một cái ôm mà thôi nhưng một cái ôm này cũng đủ rồi.


_ _ __ _ _


Minh thì cũng không biết chuyện này xảy ra dù sao hôm nay hắn gần như không thể phân thân ra được.


Đừng nói là nhắn tin cho Thanh, nhắn tin cho Hương hắn cũng không có thời gian.


Sau khi gặp bác Trọng, Minh quay về trường hoàn thành nốt show diễn buổi chiều sau đó liền cùng cả đoàn đi ăn lẩu.


Văn hoá của người Việt thật sự rất khó rời xa rượu, ngay cả Minh cũng uống không ít, tất nhiên Minh sẽ không say.


Cả đoàn đi ăn từ 6h chiều, mãi đến 9h tối mới coi như 'tan ca'.


Minh cũng không dám về nhà, mùi rượu trên người hắn quá nồng, hắn có gan về nhà mới là lạ.


Gọi một chiếc Taxi, lê thân về biệt thự Trần Quý Cáp, Minh cơ hồ nằm vật ra Sofa.


Say thì hiển nhiên không say, hắn còn tỉnh táo lắm nhưng mà từ khi sống lại đến giờ lần đầu tiên hắn uống nhiều như vậy, cơ thể này có chút không quen.


Tại Đại Nam hiện tại, chưa đủ 18 tuổi là không được phép uống rượu nhưng mà trong đoàn trừ Doãn tỷ ra cũng không ai biết Minh chưa đủ 18, bản thân Minh cũng không quá suy nghĩ vấn đề này bởi vậy uống là uống thôi, có chừng mực là được.


Vấn đề là hắn không nghĩ cơ thể hắn đề kháng rượu kém như vậy, rõ ràng đầu óc thanh tỉnh nhưng thân thể mệt mỏi không chịu được.


Nhìn đồng hồ một thoáng, Minh cắn răng ngồi dậy đi rửa mặt thay quần áo sau đó đi ngâm mình trong nước nóng.


Phải đến hơn 10h tối hắn mới rời khỏi bồn tắm, lúc này trạng thái mới khá hơn một chút.


Thân thể khá hơn một chút liền nghĩ đến ăn, Minh liền úp vội bát mỳ sau đó vừa ăn vừa kiểm tra tin nhắn điện thoại.


Nửa ngày tắt điện thoại, tin nhắn cho hắn cũng không ít.


Đầu tiên là phía chị Linh, chị luật sư của hắn nhắn tin cho Minh thông báo vé máy bay đã làm tốt rồi.


Thứ hai là vài tin nhắn từ phía Văn Hùng, Văn Hùng dù sao cũng là người chịu trách nhiệm Trà Đá hiện tại, hôm nay Trà Đá đẩy ra Trà Đá Minh Tinh, tất nhiên cần tin nhắn báo cáo công tác cho Minh.


Văn Hùng gửi khá nhiều tin nhắn, đại khái 5-6 tin gửi cho Minh.


Đọc xong tin nhắn của Văn Hùng, tất cả đều là số liệu cùng thông tin, Minh cũng không cảm thấy có tin nhắn nào cần phải trả lời gấp bất quá hắn vẫn nhắn lại cho Văn Hùng.


"Nhất định cần liên hệ mật thiết với phía VP, dù sao hệ thống tìm kiếm ở trong tay họ ".


"Trà Đá phiên bản 2.0 không cần thiết thay đổi quá nhiều nhưng nhất định phải làm tốt một việc, nhất định phải đảm bảo server ưu hoá, tuyệt đối không để xuất hiện tình trạng giật lag ".


Nhắn xong tin cho Văn Hùng, Minh tiếp tục gửi tin nhắn, lần này là cho My, cô thư ký của hắn.


"Thông báo với mọi người, chiều mai 3h họp "


Với My, Minh chỉ nhắn khá đơn giản dù sao từ trước đến nay là thế, lịch họp của Lotus gần như không cố định, thuộc dạng 'tuỳ ý' của Minh.


Minh biết cái này cũng không tốt lắm nhưng mà chính hắn cũng không thể có thời gian biểu cụ thể cho mình thì sao có thể sắp xếp thời gian cụ thể cho người khác?.


Xong tin nhắn này, Minh mới tiếp tục lướt tin nhắn.


Có tin nhắn của Boa, là lời cảm ơn từ phía bà chị xinh đẹp.


Có tin nhắn của Doãn tỷ, Doãn tỷ hỏi hắn hiện tại thế nào?, ngụ ý chính là muốn biết hắn có say quá hay không.


Hồi đáp nhanh cho hai người sau đó chỉ còn lại tin nhắn của Hương.

Khoảng 7h tối nay, Hương hỏi hắn 'về nhà chưa'.


Nhìn tin nhắn của nàng, Minh mỉm cười sau đó chậm rãi hồi đáp.

Giải quyết xong đống tin nhắn cùng bát mỳ, Minh liền muốn lên giường ngủ sớm dù sao ngày hôm nay hắn cũng không có ý định làm gì nữa, quá mệt.


Minh cũng không ngờ là khi hắn vừa định trèo lên giường ngủ thì điện thoại của hắn lại rung lên, đây không phải là tin nhắn mà là có cuộc gọi đến.


Hắn vươn ngừoi một cái, lấy chiếc điện thoại đặt ở đầu giường, lông mày có chút nhíu lại.


Điện thoại là Hương gọi tới.


Bình thường nàng luôn thích nhắn tin với Minh dù sao nhắn tin cũng có cảm giác thoải mái hơn nhiều so với gọi điện.


Hương sống cùng cha mẹ, nàng tuy có phòng riêng nhưng vạn nhất trong lúc nàng gọi cho Minh thì cha mẹ nghe thấy thì sao?.


Hương cảm thấy... việc này tương đối xấu hổ.


Mà đâu chỉ Hương, Minh cũng yêu thích nhắn tin hơn nhiều dù sao hắn cũng sống cùng bố mẹ, hắn cũng có phòng riêng nhưng tỷ lệ để bố mẹ nghe thấy hắn nói gì trong điện thoại còn cao hơn với Hương nhiều, mà cái chuyện này hắn lại không muốn bố mình biết.


Tựu chung lại, khi mà Hương gọi điện thoại thì việc này trở nên có chút phức tạp.


Minh lập tức ngồi thẳng người dậy.


"Anh đang làm gì đó? ".


Minh nghe thấy giọng cảu Hương ở đầu dây bên kia, hắn cảm thấy giọng của nàng mang theo sự thấp thỏm.


Trái tim Minh nhảy dựng lên, hắn xin thề có cái bóng đèn ở gần đó, lúc này chỉ cần nàng có vấn đề gì, Minh liền lập tức phóng xe đến nhà nàng.


"Anh đang xem Tv thôi, nhớ anh đúng không? ".


Minh cũng sẽ không hỏi nàng 'có chuyện gì', cũng sẽ không hỏi ngược nàng 'đang làm gì đó'.


Hắn cố gắng giữ cho bản thân mình bình tĩnh, trong đầu loạn chuyển rất nhiều suy nghĩ.


Đầu dây bên kia yên lặng một chút.


Trái tim của Minh lại nhảy lên, hắn thật sự gấp.


"Ngày hôm nay anh gặp Thanh chưa? ".


Rốt cuộc Hương lên tiếng, qua câu nói này cảu nàng ít nhất Minh cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.


Dù sao hắn cảm giác vấn đề có lẽ không phải đến từ phía Hương, nếu đến từ phía nàng bản thân nàng sẽ không hỏi câu vừa rồi.


"Cả ngày hôm nay anh bận quá, em biết mà, anh cugnx chưa gặp Thanh "


"Ngoan, nói cho anh rốt cuộc có việc gì đi ".


Hương ở đầu dây bên kia cũng không biết nói thế nào nhưng nàng rốt cuộc vẫn quyết định nói ra, nàng cảm thấy không nói ra thì chính nàng cũng thấy khó chịu.


"Trưa nay Thanh đi ăn với em, Thanh khóc nhiều lắm ".


"Thanh sợ anh bỏ em ấy, Thanh nói vứoi em mỗi khi... ba người chúng ta ở chung, anh luôn xa cách với em ấy, em ấy cảm thấy mình như là người thừa vậy ".


"Đặc biệt là sáng nay, em ấy nói với em... ánh mắt của anh chưa một lần hướng về em ấy ".


"Thanh lúc này không ổn đâu, anh gọi điện hỏi thăm em ý đi, nhưng mà đừng... đừng nói là em bảo, em ấy không cho em nói với anh ".


Nghe âm thanh của Hương, Minh sững sờ sau đó cười khổ.


Hắn... vô tâm thật nhưng mà chính Minh hiển nhiên cũng khó.


Mỗi khi ở bên Hương, hắn không khống chế được bản thân mình, nàng là duy nhất, nàng là đặc biệt nhất, khi Thanh ở cùng hai người... Thanh không cảm thấy gì mới là lạ.


Chẳng qua Minh cũng chưa từng trải qua trường hợp này, hắn xử lý mọi việc... không đủ tinh tế mà thôi.


Ví dụ như sáng nay, trong bài hát 'Sao Cũng Được', trong đầu hắn chỉ có hình bóng của Hương, chỉ hướng về nàng, lúc đó hắn biểu diễn bài hát hoàn toàn bằng cảm xúc mà một khi cảm xúc lên ngôi thì lí trí liền phải lùi về phía sau.


Còn với bài Mặt Trời Của Em, hắn biểu diễn cùng Boa, ánh mắt không hướng về Boa lại hướng xuống dưới nhìn khán giả là đạo lý gì?, hiển nhiên không được.


Lúc này là lý trí của hắn lên ngôi.


Cứ thế thành ra... tổn thương đến Thanh.


Tiếp cú điện thoại này của Hương xong, Minh có chút chần chờ.


Hắn cũng không biết làm sao, làm gì có kinh nghiệm gì?.


Suy đi tính lại, hắn đành cắn răng gọi một cú điện thoại.


"Ơi, chị nghe này, có gì không em? ".


Không để Minh đợi lâu lắm, giọng chị Linh ở đầu dây bên kia vang lên.


Đây tất nhiên không phải chị Linh luật sư của Minh mà là bà chị Lam Linh.


"Chị Linh còn ở Hà Thành không?, chị Linh giờ này có rảnh không? ".


Lam Linh lúc này đang làm gì?, nàng đang tắm hơn nữa tắm trong một bồn nước đầy cánh hoa hồng.


Cũng chẳng biết sao, từ sau khi quay MV Bùa Yêu bản thân Linh lại thích ngâm mình trong trạng thái này, nàng cảm thấy cực kỳ thoải mái.


Chỉ là hiện tại khuôn mặt nàng không có sự thoải mái, chỉ có sự mờ mịt.


"Chị vẫn đang ở Hà Thành này, từ giờ đến cuối năm cũng không đi đâu xa nữa ".


"Còn bây giờ á?, nói đi em đang ở đâu, để chị qua ".


Chuyện tình cảm này hắn cũng chỉ biết đi hỏi Lam Linh, dù sao chị Linh cũng là phụ nữ.


Tất nhiên kinh nghiệm tình trường chị Linh thế nào thì Minh không biết nhưng ít nhiều chị Linh cũng ở trong một gia đình đa thê, cũng có thể học từ các mẹ của nàng, dù sao cũng hơn Minh chứ?.


Minh đã có việc nhờ người, hắn cũng không thể để chị Linh chủ động đến, thế là hắn nói.


"Chị Linh cho em một điểm hẹn đi, em qua luôn, hiện tại chị qua chỗ em không tiện ".


Chị Linh ở đầu dây bên kia nghe vậy, ánh mắt rất nhanh lộ ra một tia hứng thú.


"Đến quán Bar 084 đi, địa chỉ là XXXX ".


"Em đến đó nháy máy cho chị, chị ra đón em ".


Đến khi nghe thấy tiếng cúp máy của Minh, Lam Lỉnh rất nhanh bước ra khỏi bồn ngâm của mình, khoé miệng bất giác cong lên.


Nàng cảm thấy Minh có việc nhờ nàng nếu không giọng điệu đã không thế.


Mà thứ duy nhất nàng cảm thấy Minh có khả năng đi nhờ nàng... cũng chỉ có chuyện tình cảm.


Nghĩ đến đây, Lam Linh không hứng thú không được.


Về phần đêm muộn thế này mà ra ngoài?, với nàng không có vấn đề gì, muộn hơn nữa cũng được mà qua đêm bên ngoài cũng được.