Chương 290: Chút Việc Nhỏ.

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 290: Chút Việc Nhỏ.

Minh hiển nhiên không thể thuyết phục bác Trọng.


Thật ra thuyết phục được mới là vô lý, dăm ba câu nói sau đó để bác Trọng đi giật dây VP làm mạng xã hội?.


Phải biết trước khi có Facebook thì mạng xã hội chẳng ra sao cả, hot cũng nhanh mà nguội thì cũng nhanh không kém.


Đâu phải ngẫu nhiên Yahoo không quyết định đi chạm mạng xã hội?, thứ nhất Yahoo không có Mark, thứ hai là bởi mạng xã hội cũng không phải ai muốn chạm là chạm.


Cho dù nhiều năm sau, rất rất nhiều người chửi Facebook, tìm một đống lý do chửi Facebook nhưng cho dù có ghét nó thế nào, có cảm thấy Mark biến chất ra sao thì Mark cũng là người tạo nên xương sống cho toàn bộ mạng xã hội trong tương lai, định hình cả một đế chế.


Chỉ bằng điểm này, Minh tuy cũng không thích Mark lắm nhưng hiển nhiên chưa từng thôi bội phục hắn.


Mark chưa xuất hiện thì không ai trên trái đất này có tự tin đi nhảy mạng xã hội cả, bao quát chính Minh.


Cho dù hắn là người từ tương lai trở về thì sao?, điều này không có nghĩa là hắn có thể làm tốt Facebook.


Khác nghề như cách núi huống chi Minh còn tự biết mình là ai?.


Hắn có thể nắm đại khái các chức năng của Facebook nhưng không có quá nhiều tác dụng.


Cái này giống như cho Minh một bài toán, hắn có thể biết đáp số, hắn có thể biết cách giải nhưng hắn không biết cách trình bày, tức là cho dù có làm hết khả năng của Minh đi chăng nữa cũng không thể đạt được độ cao như Mark.


Một ví dụ tương tự là kéo Minh đi làm Tesla, hắn có thể nói, có thể chém gió, đại khái cũng sẽ kéo được một đống người đi đầu tư nhưng mà để làm Tesla đến trình độ Elon Musk?, Minh tự biết hắn làm không nổi.


Cố hết sức còn không bằng người ta vậy thì... tốt nhất nên nghĩ cách khác, chí ít bớt mệt hơn.


Bởi vậy, việc hắn không thể thuyết phục bác Trọng là quá bình thường, hai bác cháu thật ra chỉ nói chuyện một chút mà thôi.


Ngồi với bác Trọng từ 11h trưa đến hơn 12h30 phút, hai bác cháu mới chuẩn bị chào tạm biệt nhau bất quá lúc này Minh đột nhiên nói với bác Trọng.


"Bác Trọng, cho cháu nói thêm một điều được không, một điều về VNS? ".


Bác Trọng nghe Minh lên tiếng, vốn đã định đứng lên liền hứng thú ngồi xuống, hướng về hắn mà nói.


"Cháu cứ việc nói, cháu với VNS có ý kiến gì không? ".


Ý kiến?, Minh thật sự có.


Hiện tại, Minh chí có một chút góp ý nho nhỏ mà thôi.


Thú thật, VNS không cần hỏi cũng biết làm không tốt bằng Google.

Cũng không phải Minh coi thường quốc gia mà đơn giản cả cái thế giới này đều không có ai làm tốt hơn Google được cả.


Google người ta đã bắt đầu tự động hoá, VNS vẫn đang dùng sức người tìm kiếm.


Thoạt nghe thì rất buồn cười bởi vì mảng tìm kiếm lớn như vậy, sức người sao có thể làm nổi?, vấn đề đây lại là sự thật.


Minh không phải dân trong ngành, hắn cũng không nói rõ được nhưng bản thân Minh biết năm sau khi Yahoo Search độc lập tách ra khỏi Google, tự mình làm tìm kiếm thì cũng dùng sức người chứ không phải hệ thống tự động hoá.


"Cháu chỉ hy vọng, VNS càng ngày càng thiên hướng tự động hoá trong tìm kiếm mà thôi ".


Bác Trọng nghe vậy nhíu mày không nói.


Cái này đã liên quan đến mặt trình độ, trình độ của Google thực sự rất cao, cao hơn trình độ trung bình của thế giới hiện tại... một bậc.


Nói hệ thống tự động tìm kiếm nghe thì dễ nhưng làm mới biết khó vô cùng, dù sao nói có hay nữa mà không làm được thì tác dụng gì?.


Hơn nữa nói chung chung như vậy có tác dụng gì?, giống như tại kiếp trước của Minh, có ai đó vào thời điểm nào đó nói Việt Nam cần có vũ khí nguyên tử nhưng người đó cũng không có nói làm sao để sở hữu vũ khí nguyên tử.

Tất nhiên, Minh rất nhanh nói ra suy nghĩ của mình.


"Đầu tiên, cháu không hy vọng VNS đặt tầm mắt quá xa, VNS của chúng ta có điểm mạnh nhất là thị trường quốc nội, rời khỏi thị trường quốc nội chúng ta cơ bản không có ưu thế, rời khỏi Đại Nam chúng ta tất nhiên không phải đối thủ của Google ".


Điều này, bác Trọng vũng biết bởi vậy thản nhiên gật đầu công nhận.


"Chúng ta có ưu thế quốc gia, đầu tiên phải nắm chắc VNS dịch, ở mặt ngôn ngữ chúng ta thua bọn họ cũng không đáng mất mặt nhưng riêng việc dịch sang tiếng Việt chúng ta không thể thua ".


Nếu dịch sang tiếng Việt mà còn thua há chẳng phải quá mất mặt sao?.


"Tiếp theo là phần tìm kiếm, chúng ta tốt nhất nên ưu tiên các trang web thông tin hơn các trang web thương mại ".


Bác Trọng lần này nghiêm túc suy nghĩ, quả thật không hiểu lắm mà hỏi.


"Cháu nói rõ hơn xem? "

Theo bác Trọng, điều này là bất hợp lý.


Các trang thông tin là các trang thế nào?, các trang thương mại là các trang thế nào?.


Thật ra cũng không cần đi hiểu làm gì, chỉ cần biết các trang web thương mại sẽ trả nhiều tiền hơn các trang web thông tin nhiều lắm.


Việc ưu tiên này trong miệng Minh chẳng khác nào nói cắt giảm một mảng thu nhập khả quan của phần mềm tìm kiếm.


Đối với cái này, Minh rất nhanh nói.


"Bác Trọng nghĩ, con người cần tìm kiếm thông tin hơn hay cần tìm kiếm sản phẩm hơn? ".


Một điểm này cũng chính là lý do vì sao Google ăn chặt Yahoo.


Google càng muốn thiên hướng mở rộng thị trường, muốn nhắm đến người dùng, càng nhiều người dùng càng tốt.


Yahoo thì khác, Yahoo nhắm đến tiền, làm mình càng giàu càng tốt.


Cả hai không thể nói ai đúng ai sai, chỉ có thể nói ai làm tốt hơn mà thôi, hiển nhiên Yahoo là người thua.


Khi mà họ không còn người dùng, ai sẽ sử dụng Yahoo Search?, không có người dùng thì đào đâu ra tiền quảng cáo?.


"Ý của cháu là chúng ta... thiên hướng số lượng người dùng hơn là giá trị thu về từ doanh nghiệp? ".


Đối với điểm này, Minh gật đầu.


"Tại thế giới Internet, số lượng người dùng chính là tất cả, không có người sử dụng cái gì cũng không tính ".


"Hiện tại, là chúng ta cầu những doanh nghiệp khác nhưng tương lai khi chúng ta nắm người dùng, là họ đến cầu chúng ta ".


"Hơn nữa VNS dù sao cũng thuộc về quốc gia, đã là vật của quốc gia vì sao phải thiên hướng doanh nghiệp?, sao không càng cho nó đại chúng hoá? ".


"Đến một ngày thị trường trong nước chỉ còn VNS, không cần chúng ta thay đổi, các doanh nghiệp cũng sẽ học thay đổi ".


Bác Trọng nhìn Minh như có điều suy nghĩ, không gật đầu cũng không lắc đầu mà lại nói.


"Ngoài việc này ra, cháu còn ý kiến gì không? ".


"Ngoài ra?, ngoài việc này ra cháu cảm thấy thắng bại vẫn là ở tiếng Việt ".


Ngoài ra, thật sự còn nhiều cái phải làm lắm nhưng Minh không thể nói hết được, không phải Minh dấu nghề mà là cái gì cũng phải từ từ, cũng không thể ép một học sinh mới vào cấp 2 đi ôm kiến thức giải đề đại học được.


Bởi vậy, thắng bại chỉ có ở tiếng Việt.


"Phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Đại Nam, ở điểm này Google sao có thể so sánh với chúng ta? ".


"Ở mặt tìm kiếm tiếng Anh hay bất cứ thứ tiếng gì, chúng ta cũng không cần tranh với bọn họ, dù sao chúng ta trước mắt chú trọng thị trường quốc nội ".


"Tiếng Việt thiên biến vạn hoá, chúng ta chỉ cần tập trung khai phá nó là được, đầu tiên là VNS Dịch, thứ hai là VNS tìm kiếm ".


"Chúng ta nhằm vào tiếng Việt khai phá ngữ nghĩa từng từ dùng cho tìm kiếm, tối ưu hoá cả nghĩa đen cùng nghĩa bóng thậm chí cả từ viết tắt, ở điểm này nhất định cần gắt gao áp chế Google, đây có lẽ là điểm mạnh nhất của VNS với Google hiện tại ".


Nghe Minh nói vậy, ánh mắt bác Trọng sáng lên, tấm tắc khen hay.


Đây tuyệt đối là một nước cờ hay, đừng nói Google hiện tại mà kể cả Google tương lai cũng thế, về mặt ngữ nghĩa, về mặt chơi chữ, chẳng nhẽ VP còn thua được?.


Ở tiếng Việt mà còn thua Google, tốt nhất nên dẹp luôn VNS đi, trực tiếp đưa cờ trắng chịu thua.


Google hiện tại là một con quái vật nhưng mà... là một con quái vật đang trong quá trình lớn.


Đến giai đoạn năm 2006, theo những gì Minh biết thì có thể mua lại Google với giá 5 tỷ USD, chí ít Yahoo đã từng, tất nhiên cũng không cần lấy Yahoo làm ví dụ dù sao Yahoo thích tìm đường chết.


Minh cũng không rõ vì sao lại thấp thế, giai đoạn 2006 bản thân Minh còn vô lo vô nghĩ lắm, hắn còn đang vùi đầu vào Dota, thời gian đâu quan tâm Google với Yahoo đánh nhau?.


Hắn cảm thấy giá này quá thấp nhưng nếu chỉ mua lại lượng cổ phần đủ lớn để khống chế Google mà không phải mua lại toàn bộ Google thì cũng coi như hợp tình hợp lý.


Đại khái chỉ cần bỏ ra 5 tỷ USD để trở thành đại cổ đông của Google chẳng hạn, đây là một giá tiền chấp nhận được.


Nhưng từ giá tiền này đủ để thấy Google vẫn còn yếu lắm, muốn chặn nó không khó, nhất là khi Minh chuẩn bị đi làm Youtube, nắm trong tay Youtube chẳng khác nào khoá lại 30% không gian phát triển của Google trong tương lai.


_ _ __ _


Minh cùng bác Trọng nói chuyện với nhau nhưng cũng không thể kéo dài, hiển nhiên Minh còn phải trở về trường dù sao buổi chiều hắn cũng cần biểu diễn.


Anh em trong đội buổi trưa đều tụ tập trong căng-tin trường ăn trưa nghỉ ngơi lấy sức bởi vậy cũng không cần sự có mặt của Minh, hắn cùng mọi người đã hẹn tốt, 5h chiều sau khi thu thập xong cả hội sẽ ăn một bữa lẩu lớn thật là lớn.


Minh đi gặp bác Trọng cũng không khiến quá nhiều người chú ý, cũng bởi hắn rời đi mà Hương cũng rời đi, nàng rất muốn rủ chị Boa ra ngoài, mời chị Boa ăn thêm vài món đặc sản đường phố Đại Nam nhưng hiển nhiên không được.


Boa còn show diễn buổi chiều, lúc này nàng thậm chí tranh thủ chợp mắt một chút, Hương cũng chỉ có thể để Boa nghỉ ngơi lấy sức.


Không mời được Boa đi ăn trưa cũng không có vấn đề, Hương cùng Thanh cũng hẹn tốt, hai chị em đi ăn bún đậu.


Nói đến bún đậu... là người Hà Thành sao có thể chưa một lần ăn thử bún đậu đây?.

Chỉ là hiện tại ở Đại Nam khác Việt Nam một chút, hàng quán ven đường tương đối ít bởi sẽ làm mất cảnh quan đô thị, chỉ có khi về đêm hàng quán ven đường mới nhiều, muốn ăn một bữa bún đậu đều sẽ vào cửa hàng.


Cửa hàng ở đây hiển nhiên hiểu theo ý là một tiệm bún đậu, chứ không mang ý nghĩa nhà hàng, giống như hàng bún, hàng phở vậy.


Bởi Hương không có tiết buổi sáng, nàng rất nhanh ra hàng bún đậu đặt bàn trước đợi Thanh đến, đến khoảng 12h30 phút trưa, nàng rốt cuộc thấy Thanh đi vào.


Bất quá khác với bình thường, Hương thấy Thanh... có tâm sự.


Không có tâm sự làm sao được đây?.


Hôm nay Thanh đi học thực sự quá chán, như người mất hồn hơn nữa quan trọng nhất là nàng... đau lòng.


Minh không đi học thì cũng thôi đi nhưng Thanh biết trong lúc nàng trên lớp, Minh nhất định ở trong căng-tin với Hương, việc này Thanh không cần đoán mà là chắc chắn.


Minh hôm nay thậm chí còn không gặp nàng.


Thanh biết hắn sợ bị người nhận ra, không muốn phiền phức nhưng mà... trong nội tâm Thanh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.


Nàng cũng rất muốn... trốn học sau đó chạy vào căng-tin với Minh nhưng Thanh rốt cuộc vẫn không đi.


Không phải nàng chăm học mà đơn giản là vì Thanh biết kể cả nàng đến thì sao?, lúc đó sẽ trở thành không gian của ba người, mà một khi là không gian ba người, nàng... vẫn luôn cảm thấy sự chênh lệch giữa nàng cùng chị Hương.


Nếu đã như vậy, thà rằng nàng ở trên lớp còn hơn.


Bởi thế đối với Thanh, đây là một ngày chẳng ra sao cả.


"Anh ý đâu rồi ạ chị Hương ".


Hương nghe Thanh hỏi, cũng không nghĩ nhiều mà nói.


"Nãy anh ấy nhận cuộc điện thoại, hình như là đối tác gọi, lại phải đi rồi, cũng không ăn cùng chị em mình ".


Nói xong nàng chủ động ngồi xuống, kéo tay Thanh lại gần chỗ mình.


"Nào nào, ngồi xuống ăn với chị đã, xong có gì không thoải mái cứ nói với chị, mặt em xị hết xuống rồi kìa ".


Thanh nhìn Hương, nàng thở dài một hơi, u oán mà nói.


"Mặt em rõ ràng lắm hả chị? ".


Hương tất nhiên gật đầu.


"Lại chẳng rõ ràng sao, mặt em cứ như bị mất sổ gạo ý, nhìn là biết có tâm sự, rốt cuộc có chuyện gì? ".


Hương thật ra nghĩ khá đơn giản, nàng cảm giác Thanh trên lớp quá nửa chịu điểm kém, quá nửa bị giao viên phê bình, dù sao... nàng đại khái cũng thế.


Chỉ là Hương sao đoán được, Thanh mở miệng nói.


"Chị Hương... em sợ lắm, em sợ anh Minh không cần em nữa ".


Một câu nói này đúng là như tiếng sét giữa trời quang, Hương trong nhất thời cũng... không biết nói gì.