Chương 286: Mặt Trời Của Em (Free)

Ta Muốn Ngủ Phạm Gia

Chương 286: Mặt Trời Của Em (Free)

Minh có thể hát Rap nhưng Rap không phải thế mạnh của hắn dù sao hắn không rap nhanh được.


Sống lại một đời, nếu Minh muốn có lẽ hắn cũng có thể đi học Rap một cách đàng hoàng nhưng hiển nhiên hắn lúc này vẫn không khác gì kiếp trước, yêu Rap, thích nghe Rap nhưng không Rap được.


Hắn cũng không yêu thích gì nhạc Binz cả dù sao thời điểm Binz bắt đầu làm nhạc thị trường, bắt đầu chơi EDM thì Minh cũng già rồi, quá tuổi để nghe nhạc Binz rồi nhưng mà hắn chết đứ đừ với bài 'Sao Cũng Được' này.


Thật ra với Minh, đây mới là cái nét tinh tế, cái nét hay nhất của Binz, chẳng phải ngẫu nhiên mà trước khi thay đổi dòng nhạc của mình, bản thân Binz được gọi là Xuân Diệu Chơi Rap.


Cái chất Rap, chất nhạc của Binz ngày trước rất khác, không rõ là.. rap hay làm thơ nữa nhưng lại không khiến người nghe phản cảm, cái chất thơ cực kỳ cực kỳ đặc biệt, chất giọng trầm ấm, cách ngắt nhả chậm rãi, từng câu như rót mật vào tai mỗi cô gái.


Quan trọng hơn nữa là, cái bài hát này vốn cũng không phải là Rap, là một bản Guitar -Love điển hình, cực kỳ điển hình.


Minh vừa hát, ánh mắt của hắn nhìn về một nơi xa xăm, ánh mắt chất chứa cả tình cảm, ánh mắt rất chật.


Hắn thỉnh thoảng lại nhìn về... nhà thể chất xa xa, cố gắng tìm thân ảnh của Hương.


Hắn có thấy nàng không?, có - hắn thấy nàng.


Nàng vẫn trong bộ đồng phục thể dục ấy, quần thể dục cùng áo khoác ngoài mùa đông.


Nàng dong dỏng cao cùng đôi Bitis màu trắng, mái tóc đen nhánh búi thật cao khiến cho khuôn mặt nàng càng thêm thon gọn, càng thêm rõ ràng trong mắt hắn.


Nàng lúc này... cũng đang nhìn chằm chằm vào thân ảnh của hắn trên sân khấu... hắn cho nàng bất ngờ quá lớn.


Hương hôm nay còn không biết trong trường có sự kiện gì chứ đừng nói thấy bạn trai mình lên sàn.


Khi tiếng hát của hắn vang lên, khi từng nốt nhạc thả thật chậm thật chậm theo từng câu hát... như thơ, như rót mật vào tai người nghe, ánh mắt Hương có chút si ngốc.


Nàng đưa hai tay lên che miệng mình.


Hương thậm chí cảm nhận được từng câu từng chữ kia... là dành cho nàng, thứ tình cảm kia... không giả được.


Nàng thật sự rất muốn chạy lên sâu khấu, rất muốn ôm lấy hắn, thật sự rất muốn.


_ __ _ _


Giống như Hương và Ly, Thanh là một trong số ít người nhận ra Minh.


Chỉ là... nàng có cảm giác rất khác.


Thanh nhìn nam nhân của mình trên sâu khấu, nàng nhẹ cắn đôi môi mềm... tâm trạng nàng rối bời vô cùng.


Nàng cảm giác... bài hát này không dành cho nàng dù sao... ánh mắt của hắn cũng không hướng về nàng.


Thanh hiện tại cũng đại khái biết chuyện tình cảm giữa ba người.


Ngay từ đầu, Minh nói với nàng hắn có người yêu rồi, nàng biết chứ, nhưng nàng vẫn không cưỡng lại được con tim mình.


Nàng cũng cảm thấy mình không sai, nàng cũng sớm chấp nhận việc này.


Nàng cũng rất thích chị Hương dù sao Hương tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng nhưng mà... Thanh hiển nhiên không phải Hương Ly để mà thấm nhuần cái tư tưởng đa thê.


Nàng.. là một cô gái bình thường, không thể bình thường hơn, nàng chịu thế giới này ảnh hưởng nhưng ảnh hưởng cũng chỉ có hạn, còn không đến mức như thời phong kiến.


Nàng sao có thể không cảm nhận được sự thay đổi... thay đổi rõ ràng khi Hương với Minh chưa thành một cặp với lúc Hương và Minh thành một cặp?.


Trước đó, khi chỉ có nàng cùng Minh, cảm giác rất khác, hắn là cả thế giới của nàng, là bầu trời tình ái của nàng.


Nhưng mà sau khi thành chuyện ba người, thế giới của nàng... chịu thay đổi.


Đương nhiên Thanh biết, nàng là người đến sau, nàng chấp nhận việc này, cũng hiểu sẽ có những thứ thay đổi nhưng mà đau lòng nhất với Thanh là nàng có thể cảm nhận được tình cảm Minh dành cho Hương... khác với nàng.


Thử hỏi sao nàng không chạnh lòng?, cho dù Minh rất cố gắng điều hoà cả hai cô gái khi ở chung nhưng cảm nhận của nữ nhân làm sao mà sai được?, từng ánh mắt của hắn với Hương thật sự rất khác biệt.


Càng làm Thanh không biết nói gì là... Hương quá tốt.


Nàng xinh đẹp, nàng thời thượng, nàng giỏi giang, nàng với Minh... môn đăng hộ đối, tính cách của Hương còn tốt như vậy, Hương vẫn luôn chủ động kéo gần quan hệ với nàng... nàng biết chứ.


Một người con gái như vậy, Thanh sao có thể không cảm thấy tự ti?.


_ _ __ _ _


Ngay từ đầu, đã có rất nhiều thứ sai trái, có lẽ ngay từ thời điểm đầu nó đã không nên xảy ra.


Minh chẳng nhẽ không biết hắn trọng bên này nặng bên kia?, nhưng mà hắn có thể làm gì?.


Lí trí của hắn vẫn luôn tồn tại nhưng trái tim của hắn lại thuộc về Hương mất rồi.

Có những thứ vốn không thay đổi được, hắn sao có thể đánh lừa trái tim của chính mình?.


Nói ra câu này, có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ chửi hắn, sẽ cảm thấy hắn chẳng khác gì 'tra nam' trong tiểu thuyết ngôn tình nhưng mà... Thanh có thể chỉ là một cô gái bình thường đi ngang qua đời hắn còn với Hương... nàng là duy nhất.


Ngay từ thời điểm bắt đầu, Minh cũng chưa từng nghĩ hắn và Thanh có thể đi đến cuối cùng, trên đời lại có bao nhiêu cặp có thể đi đến cuối con đường?, có thể đi đến cuối con đường thì phải xem mệnh số.


Điều duy nhất làm Minh cảm thấy khó xử chính là tình yêu của Thanh với hắn là thuần tuý, thứ tình cảm ngây thơ và thuần tuý của cái tuổi học sinh.


Nếu nàng đến với hắn vì tiền bạc, vì danh vọng, vì hàng hiệu, vì nhà vì xe... thì dễ lắm.


Nhưng nàng đến với hắn bằng thứ tình cảm ngây thơ của thiếu nữ năm 16 tuổi thì khác, Minh sao có thể không trân trọng nàng?.


Dù sao... hắn cũng chẳng phải là Bad Boy chính hiệu, cũng chẳng phải là Tinder Lv10 trong truyền thuyết.


Hắn là một người đàn ông bình thường, hắn đã trải nhiều sóng gió trong cuộc sống, biết nhiều, hiểu cũng nhiều chỉ là... không ở mặt tình cảm.


Kiếp trước, mặt tình cảm của hắn có gì đáng nói sao?.


_ _ _ _ _


Tiếng đàn của Minh dừng lại, sau đó... tiếng nhạc vang lên.

Nơi đó, cánh gà mở ra.


Thời điểm này, Boa xuất hiện, nàng không còn là thiên thần màu trắng nữa mà trở thành cô gái nhỏ đội chiếc mũ nồi đỏ.


Lúc này, nàng càng thêm xinh đẹp.

Bất chấp cái giá lạnh ngày cuối thu đầu đông, với chiếc quần bồng, với đôi bốt cổ cao, bước chân nhẹ nhàng mà uyển chuyển.

Khuôn mặt xinh đẹp như hoa cùng nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nàng bỗng trở thành một mặt trời nhỏ giữa cái tiết trời lạnh giá này.


Minh nhẹ chuyển từng đầu từng đầu ngón tay, tiếng đàn của hắn thay đổi, nhạc khúc... bắt đầu thay đổi.


Nếu Sao Cũng Được là một bài hát không cần thêm nhạc cụ bổ trợ, càng không cần âm nhạc điện tử bởi vì càng thêm càng làm mất cái chất mộc mạc của bài hát thì... lúc này âm nhạc điện tử vang lên.


Boa cất tiếng hát, âm thanh của nàng... nhọt đến mức làm lòng người mềm nhũn hơn nữa cái chất tiếng Việt của nàng làm toàn bộ đám đông kích động, cái thứ tiếng Việt... ít nhất khác với tiếng Việt của các ca sĩ khác, cái chất của riêng Boa.


Mặt trời kia dù ở đâu
Dù ngày trôi nhanh hay rất lâu
Dù là mình xa cách nhau
Ánh sáng ấy vẫn là như thế
Vậy mà sau khi không có anh
Đoạn đường nào em đi cũng vắng tanh
Thời gian ơi xin hãy trôi nhanh
Để em được lại ở bên anh
Đôi mình yêu nhau từ khi anh nói với em
Rằng mỗi chiều khi trời nhá nhem
Anh lặng thầm và đi theo em
Cùng em qua con đường tối đèn
Đèn đường khuya dù không sáng lên
Đừng lo nhé có anh như mặt trời dịu êm
Rồi thì cứ thế, mình thì cứ thế cuốn lấy nhau
Em đâu hay nếu mai này mây trời
Dang tay che mắt anh mình xa vời
Điều gì muốn đến rồi thì sẽ đến, sẽ đến thôi
Em luôn tin phía sau cơn ngủ mê anh sẽ về
Mặt trời kia dù ở đâu
Dù ngày trôi nhanh hay rất lâu
Dù là mình xa cách nhau
Ánh sáng ấy vẫn là như thế
Vậy mà sau khi không có anh
Đoạn đường nào em đi cũng vắng tanh
Thời gian ơi xin hãy trôi nhanh
Để em được lại ở bên anh
I just wanna be with you
I just wanna be with you
I just wanna be... wanna be with you
I just wanna be with you
I just wanna be with you
I just wanna be... wanna be with you

Ở sau lưng Boa là cả một đoàn đội hoặc nói đúng hơn là hai đội múa, một là thực tập sinh của SM, một là đội ngũ của Sony.


Tất cả... đều là chuyên nghiệp.


Nàng lại một lần nữa trở về làm chủ sân khấu có điều... nàng ném cho Minh một cái 'mị nhãn'.


Minh cũng cười, tiếng đàn của hắn càng ngày càng nhanh, thậm chí hắn bắt đầu đứng lên, ôm đàn ghita vừa đàn vừa hát.


I'm just... I'm just ah
Anh call để cho em nghe đôi lời
Anh đang ở nơi không em không người
Mây và gió đang thay, lời anh nhớ em
Nhớ luôn tiếng cười
Em núp dưới màn mây nơi xa chân trời
Hay đang ở trong vòng tay bên ai kia rồi?
Cause I'm in love with you you
Cause I'm in love with you


Minh cũng cất tiếng hát, không phải giọng hát ấm áp, chậm rãi đầy chân thật như 'Sao Cũng Được' mà là chất giọng vui tươi, là thứ giai điệu nhịp nhàng hơn nhiều.


Rồi thì cứ thế, mình thì cứ thế cuốn lấy nhau
Em đâu hay nếu mai này mây trời
Dang tay che mắt anh mình xa vời
Điều gì muốn đến rồi thì sẽ đến, sẽ đến thôi
Em luôn tin phía sau cơn ngủ mê anh sẽ về
Mặt trời kia dù ở đâu
Dù ngày trôi nhanh hay rất lâu
Dù là mình xa cách nhau
Ánh sáng ấy vẫn là như thế
Vậy mà sau khi không có anh
Đoạn đường nào em đi cũng vắng tanh
Thời gian ơi xin hãy trôi nhanh
Để em được lại ở bên anh
Mặt trời ở đâu cũng sáng như thế
Không có anh ánh sáng ấy không tới nơi em
Fly away just you and me
Fly away just (wanna be with you) you and me
Mặt trời kia dù ở đâu
Dù ngày trôi nhanh hay rất lâu
Dù là mình xa cách nhau
Ánh sáng ấy vẫn là như thế
Vậy mà sau khi không có anh
Đoạn đường nào em đi cũng vắng tanh
Thời gian ơi xin hãy trôi nhanh
Để em được lại ở bên anh
I just wanna be with you
I just wanna be with you
I just wanna be... wanna be with you
I just wanna be with you
I just wanna be with you
I just wanna be... wanna be with you


Boa cùng Minh lần đầu tiên phối hợp với nhau trên sân khấu nhưng một bài biểu diễn này vốn cũng đã tập nhiều lắm.


Vũ đạo không phải thế mạnh của Minh, hắn gần như chỉ cần tạo dáng đung đưa mà thôi.


Vũ đạo thật ra cũng chẳng phải là thứ bài hát này cần nhưng Boa cùng nhà SM biến tấu nó, ít nhất vũ đạo của Boa lúc này không mang hơi hướng Kpop nữa mà lại có chút ngây ngô, có chút dễ thương, gần như càng thêm tôn dáng hình nàng, càng tôn khuôn mặt nàng.


Xinh đẹp cực điểm, dễ thương cực điểm.


Nhìn bước nhỏ uyển chuyển kia, có nam nhân nào không muốn ôm nàng vào lòng đây?.


Cái chất giọng lạ của cô gái người Cao Ly, cái chất giọng mềm mại đi vào lòng người.


Minh hiển nhiên thua kém Boa nhiều lắm, trong bài hát này hắn thậm chí chỉ là 'người đệm đàn' cho Boa mà thôi.


Toàn bộ ánh sáng, toàn bộ ánh nhìn của mọi người đều để cô gái này lấy hết.


Nhưng mà Minh hiển nhiên không quan tâm, hắn thậm chí vui vẻ là khác.


Bởi sau bài hát này, tên tuổi của Boa rất nhanh sẽ bay khắp cả Đại Nam.


Phải biết, đây không chỉ là một show diễn nhỏ của Boa ở một trường cấp 3 mà nó mở đầu cho cả một chuỗi sự kiện tiếp theo của Boa ở Đại Nam.


_ _ __ _

P.s: Không có chia tay đâu, các ông cũng không cần lo.