Ta Có Một Tòa Thành

Chương 3

Chương 3

Bên trong tháp quan sát được xây dựng trên tường thành, một điểu nhân với đôi cánh màu xám bạc ở hai vai đang chờ đợi Johan.

Nàng lúc này ăn mặc một bộ trang phục trắng xóa từ đầu đến chân, ngay cả gương mặt của nàng cũng được che dấu đi bởi một lớp mặt nạ phòng chống khí độc. Nhưng điểm bắt mắt vẫn là những bộ phận của một cây súng bắn tỉa có vẻ ngoài gần giống với Barrett được đặt một cách chỉnh tề trên chiếc bàn gỗ duy nhất trong căn phòng.

Đây là sản phẩm tối cao của thành trì ngoài trừ ba loại lựu đạn, nó có sức công phá của một pháp sư Bạch Ngân từ phạm vi một ngàn hai trăm mét, đồng thời khi sử dụng không tạo ra gợn sóng ma lực, mà khuyết điểm nặng nề duy nhất là âm thanh to lớn đã bị hạn chế bởi phép thuật cấm thanh.

Có thể nói đây là một thứ vũ khí nguy hiểm đối với những kỵ sĩ nếu như bọn họ không chồng một lá chắn chân không lên người, tuy nhiên, một viên đạn phụ ma vẫn cực kỳ đáng sợ so với giá cả của những nguyên vật liệu chế tạo nên nó.

Nhưng cũng vì thế, những thú nhân bị gần như là tám phần mười các quan viên bỏ phiếu chống lại việc cho bọn họ sử dụng vũ khí nguy hiểm này, tuy rằng về sau bị Johan lực bài chúng nghị với kết quả là lượng đạn bị hạn chế cực kỳ nghiêm khắc.

Dĩ nhiên, những chuyện như thế này vẫn luôn kéo dài khi Johan lần đầu tiên cho phép thú nhân tham gia quân đội, mặc dù chỉ là lực lượng du kích nhưng những lão già đó cơ hồ thét ra lửa mà phản đối chuyện có thể khiến hắn đi một chuyến pháp trường tại vương đô và lưu cái đầu của mình ở đó lại.

Thế nhưng Johan ở thành trì nhà Genk dường như có một lực lượng khống chế vô hình tuyệt đối, hắn cũng có một sự tự tin gần như mù quáng đối với quyết định của mình, và như thế, thú nhân ở thành trì này có thể nhận được những phúc lợi nhân từ của một nhân loại bình thường.

Dĩ nhiên, chính vì những hành động thực tế của hắn trong việc trợ giúp những thú nhân mà Johan được bọn họ rất là kính trọng. Trong đó có Oralie.

Lúc này, nàng nhẹ nhàng tháo mặt nạ phòng độc của mình, lộ ra gương mặt tinh xảo cùng một đôi đồng tử màu xám bạc, từ từ bước đến bên cạnh cái bếp lò đang cháy hừng hực hỏa diễm, mà trong đôi mắt của nàng cũng dường như cháy thêm một ngọn lửa khác.

Có đôi lúc Oralie cũng không tin rằng chuyện sáu năm về trước là sự thật. Cũng bởi một nhóm điểu nhân ở chợ nô lệ chẳng ai ngờ đến vị lãnh chúa mua bọn họ về lại cho phép bọn họ sống như một 'sinh vật'.

Thế nên, có lẽ nếu như lực lượng du kích có thể trợ giúp hắn tiêu diệt một ngàn sài lang nhân dễ dàng thì những thú nhân bọn họ sẽ chứng minh được một thứ gì đó hư vô giống như việc đáp trả lại niềm tin của Johan.

Oralie nghĩ vậy, và nó càng làm nàng kiên định với quyết định xin sử dụng thứ vũ khí có thể tạo ra điều tuyệt vời này.

Rồi sau đó, trong một khoảng thời gian lặng yên ngắn ngủi, những tiếng bước chân nện vào con đường đá trên tường thành vang lên đều đều khiến cho Oralie hồi tỉnh, nàng nhanh chóng quay người lại, chuẩn bị một tư thế đứng nghiêm trang nhất có thể.

Rất nhanh, tiếng cửa bật mở, mà thân ảnh của Johan cũng xuất hiện trong căn phòng cùng với Silvil.

"Ta hy vọng mình có thể biết tình hình thực tế của lũ sài lang nhân."

Hắn nói.

"Tất nhiên rồi, thưa lãnh chúa."

Oralie đáp lại.

Sau đó, nàng lấy mấy viên đá màu xám tro cùng một tấm bản đồ ở trong chiếc túi con dính ngang eo, rồi đặt lên trên bàn gỗ cùng với những linh kiện của cây súng bắn tỉa.

Nhìn qua, tấm bản đồ trông khá đơn sơ, nó chỉ vẽ ra một con sông, một khu rừng, cùng với đó là những dấu X to tướng.

"Lũ sài lang nhân đã dùng tộc thỏ tuyết như một cách để dò xét tình hình quân lực của chúng ta, cho dù tôi cũng phải khẳng định rằng cái mũi của chúng rất hữu ít trong việc xác định số lượng kỵ binh."

Oralie nói.

Rồi nàng vươn một ngón tay đến vị trí của những dấu X, lại nói.

"Chúng đóng quân ở gần con sông Forstlead, không khó để biết rằng bọn chúng đã đề phòng kỵ binh bằng cách trốn trong rừng vào ban đêm."

Cuối cùng, Oralie lại lấy trong túi ra một cây bút chì, nàng dùng nó vẽ một con đường từ những dấu X đến một điểm nằm ở cuối con sông, rồi khoanh thành một vòng tròn lớn.

"Nói cách khác, một ngàn sài lang nhân sẽ tấn công vào thị trấn Jerren vào ngày mai."

"Đây là hình ảnh sơ lược về lực lượng của thú nhân."

Oralie buông cây bút chì xuống, nàng cầm lên những viên đá đã đặt ở trên bàn từ sớm, rồi dùng lực bóp nát chúng thành bụi phấn. Những hạt bụi này sau khi tiếp xúc với không khí liền nhanh chóng bị hòa tan, rồi sau đó, nó hiện lên những hình ảnh hơi mờ.

Đó là những hình ảnh về một đội quân sài lang nhân trang bị những vũ khí thô sơ như gậy gỗ cùng chùy xương, có rất ít vũ khí bằng sắt thép đếm từ đội quân này, nhưng người quay đã rất cố gắng quay những sài lang nhân sở hữu tiêu chí của cấp độ thanh đồng trong tộc quần của chúng.

"Tổng cộng là mười ba Thanh Đồng thưa ngài."

Oralie nói thêm.

"Thế, ngươi có kế hoạch gì."

Johan hứng thú hỏi.

"Sài lang nhân sử dụng kế hoạch này nhìn như thông minh, nhưng chúng lựa chọn đóng quân trong rừng chính là đưa mạng cho đội du kích chúng tôi thưa ngài. "

"Thứ chúng ta cần là mười ba Thanh Đồng chết, cùng một chút hỗn loạn là những sài lang nhân sẽ lựa chọn lao vào rừng, sau đó, chúng tôi đã chuẩn bị những thứ khiến máu của chúng nguội lại."

Oralie tự tin nói.

"Được, ta trao quyền cho các ngươi sử dụng súng bắn tỉa cùng lựu đạn. Đồng thời năm trăm kỵ binh sẽ trú đóng ở bìa rừng."

"Ta hy vọng các ngươi sẽ thành công."

Johan nhẹ nhàng gật đầu, hắn đáp lại Oralie.

"Tạ ơn vì sự tin tưởng của ngài, thưa lãnh chúa."

Oralie cúi đầu, che đi nét mặt vui vẻ của mình.

Sau đó nàng mở ra ba lô lớn đằng sau lưng, cho hết những linh kiện súng ống vào trong đó, rồi vội vàng đi ra bên ngoài.

Vào thời điểm này, trong căn phòng chỉ có ngọn lửa bập bùng, cùng với Johan và Silvil.

"Ngài quá tin tưởng thú nhân."

Và trong một trường hợp khá hi hữu, Silvil lên tiếng.

"Mười lăm khẩu chế thức G-1, hai mươi viên đạn."

Johan nói.

"Một viên đạn dư ra cũng đủ để giết ngài trong đêm nay."

Silvil nhàn nhạt đáp lại.

"Ta tin bọn họ."

Johan nói.

"Còn ta thì tin vào lực lượng của các Nightingale. Lãnh chúa, ngài có thể cho ta điều động năm mươi người giám sát các tay bắn tỉa hay không?."

Silvil đáp.

"Tùy ngươi, đây là lệnh bài, mật hiệu là chim sơn ca."

Johan bất đắc dĩ giơ tay, rồi hắn móc trong túi áo ra một tấm gỗ vẽ hình một thanh kiếm ném cho Silvil.

"Johan, hy vọng ngài hiểu cho, lời của ngài là ý chí của tôi. Mà tôi không muốn thấy ý chí của mình vì bất kỳ một vấn đề thất trách nào dẫn đến một vết thương nhỏ bé nhất trên người ngài."

Silvil bắt lấy lệnh bài, lại nói.

"Hừm...Nào nào, Đừng nghiêm túc thế chứ kỵ sĩ trưởng của ta, ngươi có quyền của một con người mà không phải là một tên nô lệ."

"Nên nhớ, chúng ta là bạn rồi mới đến một lãnh chúa và một kỵ sĩ."

Johan nghe vậy liền nở một nụ cười nhẹ, hắn bước tới choàng vai một cách thân thiết với Silvil, nói.

"Tôi sẽ không quên thân phận trước kia của mình, vết sẹo trên bả vai của tôi sẽ luôn nhắc nhở rằng bản thân đã được ngài đối xử tốt như thế nào."

"Vậy nên thưa ngài, ngoài trừ ngài thì tôi chẳng tin ai cả, cho dù là Minna, Oralie, Mya, hay bất cứ ai nắm giữ một tỷ lệ nhỏ nhoi có thể giết chết ngài đều được tôi giám sát."

Silvil nói trong khi gỡ tay của Johan ra.

Sau đó, nàng ta bước đi về phía cửa, cùng với một nụ cười trên môi, Silvil quay đầu lại nói.

"Một lần nữa, Johan, cám ơn ngài vì tất cả những gì ngài đã làm trong quá khứ."