Ta Có Một Tòa Thành

Chương 12

Chương 12

Ở bên ngoài phòng ngủ của Johan có một vị kỵ sĩ đang đứng. Hắn ta khoác mình trong một bộ giáp sắt, đầu đội mũ giáp che kín cả khuôn mặt.

Lúc này, qua một cái khe hẹp ở phần mũ chỉ để lộ một đôi mắt hướng về cửa phòng. Beckham đang chần chờ không biết có nên đánh thức vị lãnh chúa ở bên trong hay là không.

Bởi vì ở thành trì Genk, những binh sĩ đều được học và diễn luyện để ứng đối với gần như tất cả trường hợp, bao gồm cả khi có một đội quân đang công thành, sát thủ ám sát lãnh chúa, và rất nhiều chuyện nghe còn vô lý hơn nữa.

Thế nên ta nói một cách đơn giản là bọn họ được tập luyện để hoạt động nhanh chóng ngay trước khi nhận được một mệnh lệnh thực tế từ chỉ huy.

Mà ma vương xuất hiện được coi là một trường hợp bí mật được áp dụng trong vòng ba năm nay như một tiêu chuẩn để bảo hộ Johan, nếu như việc hắn che chở thú nhân bị đế quốc phát hiện.

Tuy rằng bây giờ thì tiêu chuẩn đó thành sự thật, và Beckham có nhiệm vụ đem Johan chạy khỏi thành trì ngay lập tức sau khi thấy khu vực ở ngoại thành có biến động.

Vậy nên, Beckham, một kỵ sĩ bị Silvil tẩy não ở mức độ nhẹ đang có những lo lắng về việc Johan sẽ chạy thẳng đến khu vực bên ngoài thành trì ngay khi biết tin.

Chính điều này làm cho hắn đang chần chờ theo cách kỳ hoặc nhất mà chúng ta chẳng thể tưởng tượng nổi. Mặc dù nhìn theo cách mà Silvil chẳng tin tưởng ai, rồi sẵn sàng làm thịt người bất cứ ai đe dọa đến sinh mệnh Johan bao gồm bản thân thì thuộc hạ dưới trướng nàng cũng chẳng tốt hơn được mấy.

Ngu trung, tử sĩ, đó là tất cả những gì ta có thể miêu tả về họ.

Mà cũng may mắn là Beckham không cần phải xoắn xuýt lâu hơn.

Bởi vì cánh cửa phòng ngủ của Johan lúc này bật mở. Vị lãnh chúa đáng kính của bọn họ cùng con gái của hắn bước ra.

Lúc này, Johan quần áo ngủ chỉnh tề, khuôn mặt điềm nhiên nhìn Beckham đang quỳ một chân trên sàn nhà. Còn Mya, nữ lang nhân bên khóe miệng treo một nụ cười, nàng đứng nép vào bên hông của Johan, một đôi con ngươi lam nhạt cũng nhìn vị kỵ sĩ trước mặt.

"Lãnh chúa, ma vương đã xuất hiện. Mà Minna cùng mọi người đang giải quyết ở ngoại thành, vậy nên mời ngài ở yên tại đây trước khi có thông báo mọi sự đã ổn định."

Beckham nói.

"Các ngươi định giam lỏng ta."

Mà nghe vậy, Johan vờ nhíu mày, hắn nói.

"Không thưa lãnh chúa.Nhưng thứ lỗi cho thuộc hạ, ma vương, cho dù là tàn dư của tám trăm năm trước thì chúng cũng có thể giết chết một hoàng kim kỵ sĩ."

"Thế nên thuộc hạ được mệnh lệnh rằng sẽ bất chấp tất cả mang ngài đến đế đô phía nam, hoặc xa hơn nữa khi thời khắc đến."

"Ngài nhất định phải tin ta."

Beckham vội vã đáp lại, giọng hắn có chút run run.

Cũng bởi do hắn chưa bị Silvil tẩy não sâu, sẽ cảm thấy không thông báo trước cho Johan là một chuyện rất giống mưu phản.

"Ta sẽ không chạy trốn."

Thấy vậy, Johan khẽ lắc đầu, hắn nói trong khi bước về phía trước một bước.

"Thưa lãnh chúa, sinh mệnh của ngài quan trọng hơn tất cả sinh linh ở trong thành trì này cộng lại."

Mà Beckham cũng đứng dậy theo, hắn ta dường như dự định ngăn cản Johan.

"Beckham, ngươi đi theo Silvil bao lâu?."

Cũng may, Johan dừng lại, hắn chợt hỏi trong khi xoa đầu nữ lang nhân đang ở bên cạnh.

"Năm năm thưa ngài, kỵ sĩ trưởng là một người kỵ sĩ vỹ đại, và ngài chính là ý chí sẽ dẫn lối chúng ta đến sự vỹ đại đó, khi ấy, hy sinh vì ngài chính là vinh dự lớn lao nhất."

Beckham nói, với một sự cuồng nhiệt của tín đồ trong một giáo hội hơn là kỵ sĩ.

Thấy vậy, Johan cũng chỉ có thể lắc đầu, hắn muốn là một chế độ dân chủ mà không phải là độc tài.

Nhưng rõ ràng, Johan bây giờ khác với chế độ độc tài ở chỗ những việc hắn làm đủ để một số người tín ngưỡng hắn như thần linh, rồi vào tay một bán Elf như Silvil, sau đó trở thành như vầy.

May mắn là những người như Beckham rất ít, và những bán elf như Silvil chắc hẳn chỉ có một mình nàng ta tồn tại trên cuộc đời này.

Bọn họ không sai, nhưng mọi chuyện đều vì hắn một cách điên cuồng khiến cho mọi thứ vô cùng mất tự nhiên.

"Vậy thì đi thôi, ý chí của ta bảo rằng chúng ta sẽ không bỏ chạy, không một sự vỹ đại chân chính nào sẽ chạy trốn vào thời khắc xấu nhất cả."

Johan nói.

"Thưa lãnh chúa..."

Beckham còn muốn nói gì nữa, nhưng hắn im lặng.

Dù sao thì Beckham vẫn chưa trở thành cuồng tín đồ với Johan nên lý trí của hắn vẫn tuân theo 'sự vỹ đại' mà không phải là bản thân 'Johan'.

Và như lời Johan nói.

"Không có một sự vỹ đại nào sẽ lựa chọn bỏ chạy vào thời khắc xấu xí nhất cả."

Đúng vậy, nhưng đối với hầu hết người, hèn nhát khi đối mặt với kẻ mạnh mới là thái độ đúng đắn....

Bao vây xung quanh lâu đài của lãnh chúa là một khu vườn với rất nhiều loài hoa. Chúng không được chăm sóc bởi một người thợ nào nhưng lại mọc thành từng hàng chỉnh tề, cứ vậy mà thoải mái nở ra những nụ hoa đủ mọi màu sắc ngay cả trong đêm tối. Và bây giờ, khi ánh đèn điện sáng rực đã chiếu rọi khắp nơi, chúng yên tĩnh khoe cái sắc đẹp đó với những binh sĩ khoác lên mình một bộ giáp sắt nặng nề.

Nhưng nói những binh sĩ này chậm chạp vì những bộ giáp sắt này thì lại là một điều sai lầm. Vì Johan từng đưa ra yêu cầu cho Emi và Remi về việc thay thế ngựa chiến thành những cỗ máy sắt thép này, để rồi thành quả là một đội quân có thể xung phong mà không cần cưỡi trên lưng ngựa, hay những loài động vật có thể cưỡi khác.

Có thể nói, với những quy tắc vật lý mà người ta có thể sáng tạo và độc quyền tại sông căn nguyên thì Johan đã tạo ra một trăm kỵ binh 'Thời đại mới'. Bọn họ vốn dĩ có một tiêu chuẩn tiếp cận cấp bậc Thanh Đồng như đội quân mà Silvil chỉ huy. Mà giờ đây, khi mang lên những cỗ máy này thì nó đã trở thành Thanh Đồng.

Và một trăm kỵ binh sở hữu cấp bậc này được coi là một mũi thương mạnh mẽ trên chiến trường, cho dù đối với cả đế quốc loài người.

Chúng ta hãy đừng xem những chiến sĩ cấp độ này là yếu nhất trong ba cấp bậc mà coi nó là đại chúng. Bởi vì chỉ những kẻ vượt qua được cực hạn của nhân loại mới có thể chạm đến cái cảnh giới chạy không thua ngựa chiến, quyền không thua gấu đen này mới được gọi là Thanh Đồng. Còn Bạch Ngân, bọn họ được coi là một dòng giống khác biệt so với khái niệm nhân loại, trong đó, một đội kỵ binh dưới quyền họ có thể nghiền nát hết thảy khi đấu khi bao bọc lấy cả quân đoàn.

Tiếc thay, những con người như vậy lại trực tiếp lệ thuộc dưới trướng của Silvil. Cũng tức là bọn họ đã bị tẩy não thành cuồng tín đồ thờ Johan, thậm chí Beckham còn được coi là dạng nhẹ trong đám tử sĩ này.

Rồi vào thời điểm này đây, khi Johan chậm rãi bước đi ra ngoài cùng với Mya và Beckham. Những binh sĩ đó đồng loạt quỳ gối một chân, ánh mắt cuồng nhiệt như muốn xuyên qua cái mũ giáp che kín mặt của mình.

"Nhiệm vụ! Bảo hộ lãnh chúa đến ngoại thành!."

Beckham nói lớn, sau đó, hắn nhanh chóng lui về hàng của mình ở trong đội quân.

Bọn họ đã sẵn sàng hy sinh tính mạng để bảo hộ Johan trên chặng đường tiếp theo, bằng cả thân xác và linh hồn nếu như có thể.

Mà Johan lúc này chậm rãi bước đến nhà để xe, nó được chế tạo như một hầm ngầm, với những chiếc có thể nói là xe tăng cũng không so được với độ cứng cáp. Và những chiếc xe này thường được hắn dùng trong những chuyến đi xung quanh thành Genk lúc rảnh rỗi.

"Ba ba, đi chiếc xe màu đen đi."

Mya lên tiếng, rồi nàng chỉ về một chiếc xe ở gần nhất.

Dĩ nhiên, Johan cũng chẳng để tâm đến mình sẽ đi chiếc nào nên hắn liền bước tới mở cửa xe, rồi chờ nữ lang nhân chui vào ghế phụ. Sau đó, hắn đi nửa vòng cung sang cửa xe đối diện liền nhảy vào tay lái chính.

Bên trong chiếc xe, cũng không có tay lái và cần gạt mà là một quả cầu, nó giúp cho người lái xe có thể điều khiển xe chỉ với việc dùng ý nghĩ.

Thế là rất nhanh sau đó, Johan đã lái xe ra khỏi lâu đài, cùng với Mya ở bên cạnh đang nhai nhóp nhép một thỏi bánh bột mà nàng ta giấu trong chiếc xe này từ trước. Bọn họ nhanh chóng tiến thẳng về phía ngoại thành......

Những thiết bị kỳ quái xuất hiện trước mắt đoàn người sau khi họ bước vào trong căn phòng hình hộp chữ nhật.

Nơi đây được xây dựng rất đơn sơ khi mà nền nhà vẫn còn là đất, và không gian được chiếu sáng bởi những 'cây' đèn điện dài, trong khi những thiết bị đặt khắp nơi mà màn hình chúng đang nhảy lên những ký hiệu khó hiểu.

Lúc này, những người hay thú nhân mặc những bộ áo khoác màu trắng tinh đồng loạt ngừng công việc trong tay bọn họ, cũng đưa mắt nhìn về phía Minna, Night và ba thú nhân.

Rồi sau đó, hai nữ tử có cùng màu tóc xám và đôi mắt xanh lam, không, phải nói là một đôi song bao thai xuất hiện.

Bọn họ là Emi và Remi, hai nhà khoa học thủ tịch đem ý nghĩ của Johan trở thành hiện thực, cũng sáng chế ra hầu hết các vũ khí hay vật phẩm mà ba thú nhân sử dụng trong chiến đấu.

Tất nhiên, bọn họ còn có một thân phận khác là hai người con gái của Night. Và mối quan hệ của một chiến binh thuần túy và gia đình của hắn chỉ mới hòa hoãn ở mức tối thiểu trong khoảng thời gian Nightingale được thành lập.

"Cha, rất vui được gặp người, đáng tiếc là trong trường hợp này."

"Mà chúng con chưa bao giờ gặp cha vào một thời điểm bình thường nhiều hơn thời điểm bất thường cả."

Người chị ở bên phải, Remi nhìn Night, nàng thở dài ngán ngẫm nói.

"Cha, ở bên này. Nơi đây là thành quả sau khi chúng con nếm thử cải tiến xi măng, nó sẽ phổ biến nếu như vài loại vật liệu đắt tiền được thay thế."

Mà người em gái ở bên phải, Emi bước tới dắt tay Night, nàng nở một nụ cười thật tươi, nói.

"Emi...Remi, các con nên bắt đầu công việc của mình và đừng để tình cảm ảnh hưởng đến bản thân."

Mà bây giờ, giọng của Night mới bớt khàn, nhưng hắn vẫn rất nghiêm túc đáp lại hai đứa con gái của mình.

"Ôi...Thế này thế nọ, cha, ta thấy người nên bỏ mấy cái danh dự chiến binh gì đó đi."

"Nói thật thì con thấy cha đấm Minna một cái vì mấy thú nhân đằng kia thì đúng là...Thật hết nói nổi."

Remi nói.

Rồi nàng ta bước đến bên cạnh Amity, lại giơ lên một cái máy quét mà nàng đã cầm từ đầu, sau đó liền rà rà xung quanh nữ miêu nhân cùng nữ xà nhân một hồi.

"Emi yêu cầu kiểm tra Night, còn ta thì phụ trách các ngươi, cùng với người giám sát là Minna. Mau chóng đi thôi."

Cuối cùng, khi đã xác nhận cả hai không có vấn đề gì, Remi lại nói.

Và nàng ta vươn tay chỉ về phía một cánh cửa, ra hiệu bảo ba thú nhân cùng Minna đi theo.

Rất nhanh, bọn họ khuất bóng, chỉ còn lại Night và Emi, cộng thêm những nhà khoa học đang kiểm tra số liệu từ những cỗ máy.

"Cha, Remi luôn như vậy, nhưng thực chất chị ấy vẫn rất quan tâm đến cha."

Emi cười làm lành, nàng nói.

"Ta biết, ta vẫn luôn biết..."

Night đáp lại Emi.

"Được rồi, đi thôi, con nên kiểm tra thân thể của cha để đảm bảo không có thứ 'Ôn dịch' đã hủy diệt thú nhân tám trăm năm trước rồi."

Emi nói.

Rồi sau đó, hai cha con bước vào một căn phòng nằm bên cạnh căn phòng của Remi. Ở đây, có một cái máy khổng lồ giống như một cái giường dài với mái vòm hình vòng cung, và nó được nối với một cái máy khác đang có một viên đá pha lê trong đó.

"Đây là máy kiểm tra sức khỏe toàn diện, còn đó là máy tổng hợp năng lượng của đá mana thành điện năng. "

"Hừm...Con chưa từng nghĩ thứ mạnh mẽ ngay cả trong giới pháp sư đấy lại có thể điều khiển bởi những công cụ này, cho dù nó khá yếu."

Emi chỉ hai cái máy, nàng bắt đầu giải thích một cách sơ lược.

Night nghe, nhưng dĩ nhiên một con người như hắn chắc chắn không hiểu những gì Emi nói, mặc dù hắn vẫn yên lặng nghe hết lời của nàng.

""Vậy thì ta phải làm gì?."

Cuối cùng, khi Emi yên lặng, hắn mới nói.

"Cha nên bỏ cái áo choàng ra, tốt nhất là cởi áo ngoài, rồi nằm ở cái giường đó là được."

Emi nói.

Mà Night nghe vậy thì từ từ cởi áo choàng của hắn ra, lộ dần hai cánh tay đầy vết sẹo, một thân thể cường tráng với những bắp thịt cứng rắn, và một khuôn mặt già dặn kiên nghị với mái tóc xám bạc cắt sát đầu.

Sau đó, hắn lại cởi chiếc áo vải thô của mình ra, lại một lần nữa cho chúng ta thấy thân thể huy hoàng, cũng là tàn tạ của một chiến binh như thế nào. Có thể nói là một cơ thể đầy những dấu vết của vũ khí cắt, đập, đâm ở khắp nơi.

"Cha, cơ thể của người đang đến cực hạn, cho dù là Bạch Ngân thì nó cũng duy trì bốn mươi năm nữa thôi là hoàn toàn sụp đổ.

Và nếu như những kết quả gần đây chính xác thì người sẽ chết vì vết thương chưa lành trên cơ thể của mình trong một, hai trận chiến lớn thôi.

Mà ma vương xuất thế, ma tộc sẽ sớm phủ đầy mặt đất, rồi thú nhân chắc chắn sẽ xuôi nam.

Sớm thôi, chiến tranh sẽ bắt đầu trên khắp mảnh đất này. "

Emi lộ ra một vẻ xót xa, nàng nói.

"Không, con gái của ta...Ta đã luôn biết mình có lỗi với Mira, mẹ của các con, ta đã không ở bên nàng lúc ốm đau...Nhưng, thứ ta theo đuổi, niềm tự hào của một chiến binh là được nhắm mắt trên chiến trường."

Night đáp lại, khuôn mặt cùng lời nói của hắn kiên định, nhưng lại không thể buông một cái thở dài.

Nếu như, nếu như thôi, năm đó hắn lựa chọn làm một nông nô nghèo hèn mà không phải là tham gia quân đội của vị tiểu quý tộc Keneth Genk thì biết đâu mọi thứ sẽ thay đổi.

Có thể tốt hơn, hoặc tệ đi.

Chỉ là, cho dù cuộc đời của hắn như những vết sẹo của bản thân thì Night không hối hận.

Vì chúng là vinh quang, cũng là bi ai của một chiến sĩ chân chính.....

Căn phòng tràn đầy mùi hai người phụ từ tử hiếu của Night và Emi bị phá vỡ bởi một cú mở cửa thô bạo của Remi.

"Cha, trên đường trở về có gì bất thường."

Nàng ta vội vã nói.

"Chị, cha vẫn còn đang kiểm tra. Với lại đáng lẽ ra bên đó của chị phải lâu hơn chứ."

Mà cô em gái Emi lúc này tức khắc nhăn mày, nàng đáp lại.

Có thể nói, Night nếu như không có Emi một mực chống đỡ thì có lẽ hắn thật sự cùng với gia đình chia tách. Ít nhất thì Remi mặc dù hô hắn là cha nhưng thái độ rất lạnh lẽo, hoàn toàn không có chuyện ngoài lạnh trong nóng như Emi nói.

Dĩ nhiên, nàng bình thường vẫn rất tôn trọng Night.

Tuy rằng vào thời điểm này thì đúng là Remi rất gấp, nàng không do dự bỏ qua lời nói của Emi mà mặt đối mặt với Night, giọng tựa như gầm lên mà nói.

"Kiểm tra sơ bộ thấy Srade có dấu hiệu nôn mửa trước khi về thành, thậm chí những tế bào lạ đã chết được phát hiện với số lượng rất nhỏ trong cổ họng và vết thương của nàng ta."

Sau đó, Remi giọng trầm xuống,

"Ông già chết tiệt! Bộ ông điên rồi sao? Đó là mầm bệnh! Ông muốn chết thì đừng kéo tôi với Emi vào."

Mà Night lúc này dự định nói một điều gì đó. Nhưng khi thấy ánh mắt của Remi giống như năm đó hắn về, rồi thấy đứa nhỏ này ôm hũ tro của mẹ nó vậy.

Một sự xa cách từ người thân khiến cho vị này chiến sĩ thuần túy này cảm thấy như có gì nghẹn ở cổ họng mình.

Chua xót...Chắc là vậy.

Nhưng trước khi cả Emi nói lời gì đó bào chữa cho Night thì Minna, người vừa bước tới sau Remi đã lên tiếng.

"Remi, bình tĩnh."

Nàng ta chỉ nói ba chữ.

Thế nhưng Remi một bộ sắp bại tẩu lên tới nơi liền ngay lập tức bình ổn lại. Mà ngay cả Night, hay Emi đều thở phào một hơi trong lòng.

Dù sao tháp pháp sư năm đó cùng Johan có tiến có lùi nên quyền lợi của Minna khá cao. Hơn nữa, Minna thuộc về dạng cực kỳ đặc thù, thậm chí có thể nói trừ chính sách về quân đội ra thì mọi thứ phải qua tay nàng, rồi mới tới Johan. Tuy rằng phần lớn các vấn đề lặt vặt đều sẽ được các quan viên giải quyết thay vì đến tay một pháp sư như Minna, nhưng ở một số chính sách lớn thì không thể thiếu sự góp ý của nữ pháp sư này được.

Mà Minna chính là ở trong cái hoàn cảnh Johan chỉ cung cấp phương hướng đại thể ngạnh sinh sinh nện ra một tòa thành Genk đang có xu thế làm bá chủ phương bắc.

Vậy nên ở thành Genk, nhất là cao tầng trên cơ bản là không có người không phục Minna.

Còn Night, hắn còn nhớ cái thời khắc lịch sử mà nàng ta còn là một nữ hài mới mười hai tuổi đã có thể tận dụng ưu thế của mình cãi thắng được Keneth, nhờ vào đó cũng không đến mức luân lạc thành nô lệ.

Minna nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nàng nói.

"Giải quyết?."

"Không chắc. Nhưng ta đã đánh dấu."

Night đáp lại.

"Được...Vậy thì chờ Johan đến."

Minna gật đầu, nói.