Chương 20: Suối nước nóng (1)

Ta Có Một Tòa Thành

Chương 20: Suối nước nóng (1)

Chương 20: Suối nước nóng (1)

Ở phía đại sảnh của tòa nhà trung tâm, trên những miếng gạch màu xám.

Nữ lang nhân bắt lấy cổ tay của Johan đang bước đi đằng trước, nàng lo lắng nói.

"Ba ba đối xử với chị Minna như vậy có phải hơi quá đáng không? Con có thể cảm nhận được nỗi buồn của chị ấy rất rõ ràng."

Mà Johan nở một nụ cười trả lời cho câu hỏi của Mya, hắn đáp:

"Không đâu Mya, ba ba sẽ đền bù cho Minna sau."

"Đền bù?," Mya lặp lại câu trả lời của Johan, rồi nàng chợt hiểu, giọng vui vẻ nói."Mya muốn em gái."

Thế nhưng khi nữ lang nhân dứt lời, bầu không khí bỗng chốc như đông đặc lại. Johan lúc này dừng bước chân, ánh mắt phảng phất như gia trưởng đột nhập vào căn phòng đang sáng lên ánh đèn điện thoại của đứa con mình vào đúng mười hai giờ đêm.

Johan chợt hỏi nữ Elf:"Silvil."

Và mãi cho đến bây giờ, Mya mới biết là nàng phạm phải một sai lầm ngập trời nào. Thế nên nữ lang nhân trong cơn bối rồi liền vận dụng tuyệt chiêu của mình, nàng dùng một đôi mắt to tròn ngập nước, cùng một thanh âm nhu mềm, nói:

"Chị Silvil..."

Đinh! Mya sử dụng kỹ năng mị hoặc đối với Silvil.

Đinh! Silvil nhờ vào thiên phú 'Cuồng tín' lv max đã miễn dịch với kỹ năng mị hoặc.

Nữ Elf mặt không đổi sắc trả lời Johan:" Mya đã mua bốn quyển manga có nội dung không thích hợp với thiếu nhi từ tay Jess, ba quyển giấu dưới gầm giường, một quyển giấu ở kẹt tủ thay quần áo."

Mà nữ lang nhân nghe những lời tựa như dao chém vào người của nàng từ Silvil, trong đầu liền một mảnh hỗn loạn.

Xong đời!. Mya không còn thuần khiết nữa rồi, vậy thì làm sao có thể chui vào giường ba ba ngủ nữa.

Không được! Phải chống cự!.

Mya hít một hơi thật sâu, nàng ngoan cố nói:"Đó là tiểu thuyết tình cảm, làm sao có thể có cảnh không thích hợp thiếu nhi được."

Nghe vậy, Silvil cười khẽ, thanh âm (man rợ) thản nhiên đáp lại:"Ngươi đã mua quyển thứ ba, thứ năm và thứ sáu trong tuyển tập 'Công tước nhận nuôi ta' đang bán chạy, mà trùng hợp là những hình ảnh minh họa vừa vặn có cảnh..."

Không chờ Silvil dứt lời, Mya đã nhanh như chớp dịch chuyển tới sau lưng nữ Elf, rồi ngay lập tức dùng hai tay bịt miệng nàng ta lại, cứ thế treo người trên lưng của Silvil.

Vào lúc này, nàng tựa như khóc ra tới nơi mà nói:"Không được, truyện ta mua không hề có cảnh nào. Không đúng, ta hoàn toàn không có mua truyện từ Jess!."

Và cũng cứ thế, Silvil quay người lại, nàng dùng một loại nhãn thần bất đắc dĩ nhìn Johan, trong khi sau lưng còn treo một con Mya đang lúc la lúc lắc.

Thấy vậy, Johan cũng chỉ có thể cúi người, tay nhéo nhéo sống mũi.

Hắn ban đầu đem Brian tới bộ thông tin chính là cho vị hoàng tử này học hỏi chế độ của xã hội hiện đại. Nhưng mà kể từ khi hắn ta trở thành gái xong liền triệt để sa đọa, liền thái độ uy nghiêm cẩn trọng trước kia cũng không biết đã bay tới tận đẩu tận đâu.

Nhưng nghĩ lại thì hàng này cũng đủ độc lạ, thân làm giai cấp thống trị phong kiến nhưng lại muốn cải cách thiên về chế độ dân chủ. Mà có lẽ như vậy thì khi triệt để buông hết áp lực ra nên nó mới ép hắn thành ra một con người đeo mặt nạ đi buôn bán hàng 'Cấm'.

Ôi...Đau đầu.

Không hiểu vì sao, Johan chợt hiểu cảm giác của Minna.

Nghĩ vậy, hắn cảm thấy thực may mắn khi lui khỏi những vấn đề lặt vặt như thế này. Rồi Johan lại thở dài một hơi, hắn nói:

"Mya, xuống nhanh rồi còn đi suối nước nóng. Không phải chúng ta đã thảo luận rằng sẽ đi một chuyến trong hôm nay sao?."

Mà nghe thế, nữ lang nhân mới thở phào nhẹ nhõm nhảy từ lưng của Silvil xuống.

Lần này coi như sống sót!.

Đồng thời Mya cũng thề rằng nàng tuyệt đối sẽ đem đống truyện của mình cất ở một nơi xa thật xa ngoài tầm mắt của Silvil, ít nhất thì nàng phải phi tang mọi chứng cứ ngay trong hôm nay.....

Suối nước nóng ở thành Genk nằm ở khu vực ngoại thành. Ở đây, có một khu đất trống được vạch ra làm nơi để hứng những dòng nước đã được đun ấm từ hệ thống nhằm chống lại tuyết đọng. Mà như thế, nơi đây cũng được Johan xây dựng một cách kỳ công nhằm thu hút khách du lịch, hoặc dùng cho con dân trong thành trì sử dụng.

Nhưng cái nơi vốn dĩ phải ồn ào náo nhiệt vào thời điểm quá trưa giờ thì rất yên tĩnh. Cũng bởi đã có một người đã bao hết khu vực này dùng cho một việc gì đó.

Và rồi, chiếc xe của Johan đậu ở bên ngoài suối nước nóng. Sau đó, Johan cùng nữ Elf và Mya bước vào trong một căn nhà gỗ rộng lớn, với những nhân viên ăn mặc giáp đến tận răng đang chờ đợi bọn họ.

Được rồi, vì nơi đây đang trong tình huống đặc biệt nên các nhân viên đã được sơ tán từ sớm, chỉ để lại lực lượng cận vệ của Johan hiện đang xem nơi đây làm địa điểm cố thủ.

Trở lại với vấn đề chính. Nhìn qua, cả căn nhà gỗ được xây dựng với không gian rất rộng lớn, ngoài quầy tiếp viên nho nhỏ, cùng những tủ kính chứa những thức ăn nhẹ nằm ở phần đầu ra thì đằng sau là một gian đại sảnh lớn được chiếu sáng bằng đèn điện và lót sàn bằng gỗ cứng. Ở cuối đại sảnh là hai cánh cửa có ghi rõ là phòng thay đồ nữ và nam.

Lúc này, Mya vừa bước vào đại sảnh liền chạy vội vàng đến phòng thay đồ nữ, miệng còn hô "We á!." rồi khuất dạng.

Thấy vậy, Johan khẽ nhún vai, hắn quay sang nữ Elf, nói:

"Ngươi cũng nên đi tận hưởng một chút..."

Mà Silvil nghe thế cũng không phản bác lại Johan. Nàng cũng bước không nhanh không chậm vào phòng thay đồ nữ.

Rất nhanh, Johan bước ra từ phòng thay đồ nam, hắn đi dọc theo những bậc thang gỗ được xây xung quanh hồ nước nóng. Mơ hồ, Johan còn ngửi được hương vị của thảo mộc mà hẳn là các nhân viên trước khi rời đi đã chuẩn bị cho hắn.

Lúc này tuyết vẫn rơi, chúng không bao giờ dứt cả. Những hạt tuyết đã bao trùm lên cánh rừng cây nhỏ bao quanh xung quanh nơi đây, và tạo thành một bầu không khí rất thích hợp để ngâm mình lộ thiên giữa cảnh tưởng hoành tráng này.

Nhất là khi mùa đông ở phương Bắc là những ngày mà bầu trời luôn có màu xám xịt khi vừa qua trưa. Chúng khiến con người ta trở nên lười biếng, nhưng lại tạo cảm giác hăng say nếu như được ngâm mình trong một ao nước nóng, với hương vị thảo dược cùng một khung cảnh tráng lệ khi có thể ngắm nhìn một khu rừng, và xa hơn là lâu đài của Johan.

Thế là, hắn nhẹ nhàng trầm người xuống dòng nước ấm áp, nhanh chóng xuôi đến bức tường ngăn cách giữa khu vực nam và nữ. Cuối cùng, Johan dựa vào thành tường, ngước mặt lên nhìn bầu trời xám xịt đang rơi vãi những hạt tuyết li ti lên thân thể của hắn.

Rồi đột nhiên, ở một bên thành tường kia vang lên thanh âm của Silvil. Nàng ta nói:

"Ngài kỳ thực không cần phải làm như thế."

Mà Johan dường như không có gì bất ngờ đáp lại:" Ngươi vẫn luôn biết."

Sau đó, Silvil trầm ngâm một lát, rồi nàng nhẹ nhàng nói:" Mọi thứ quá rõ ràng. Bánh kem và quà tặng đã được các cận vệ tìm thấy dưới một phiến gỗ trong phòng thay đồ nữ, rồi giao thông tin đó cho tôi với dạng mật thư."

Mà vừa kết lời, nữ Elf chợt bật cười, nàng nói:" Có lẽ chỉ có một mình Mya đang trốn trong nhà vệ sinh là tin tưởng kế hoạch của nàng ta không bị tôi phát hiện ra từ ban đầu."

Nghe vậy, Johan cũng thở ra một hơi, hắn đáp: "Ngươi cũng phối hợp rất tốt mà..."

"Phải, tội lỗi lớn nhất của cuộc đời tôi là rời mắt khỏi ngài một giây nên không có chuyện tôi nhốt mình ở đâu đó được," Silvil nói. " Tôi đã luôn biết người ta nhìn tôi với ánh mắt như thế nào. Những trò cực đoan, những việc lố lăng, và cả những điều mà ta chỉ thấy được ở một kẻ cuồng tín."

"Nhưng tôi sẽ không thay đổi vì bất kỳ điều gì." Silvil nói một cách dứt khoát.

Rồi bầu không gian trở nên yên lặng, Johan ở thành tường bên kia không nói gì, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn. Điều này khiến cho Silvil vô thức chìm sâu xuống dòng nước ấm.

"Phế vật!."Một thanh âm tựa như ảo ảnh vang lên bên tai nàng.

Tiếp đó, chúng lại vang lên liên hồi như những câu vè trêu chọc.

"Phế vật! Phế vật! Đồ phế vật!."

Silvil khẽ động thân hình của nàng tạo thành một làn sóng cuốn đi những thanh âm đó. Trước khi nhận ra, nữ Elf đã hoàn toàn chìm xuống ao nước nóng, nàng có thể thấy lớp gỗ mịn đang biến đổi thành một khung cảnh khác.

Đó là một căn nhà trống trơn nằm cạnh bìa rừng. Khi mà có một cô gái bán Elf đứng thẫn thờ trước cái lò sưởi vẫn còn đang cố níu lấy những hơi tàn cuối cùng. Đêm tối đang tới, chúng đã bao phủ khắp tất cả cảnh sắc bên ngoài căn nhà,

"Cha mẹ ngươi bỏ đi rồi. Bọn họ không chịu nổi cái cảnh ở đây, nhưng ta khá ngạc nhiên là chúng bỏ ngươi ở đây đấy. Chà...một kẻ cấu kết với một thường dân không có ma lực, sinh ra một đứa không thể dùng phép thuật cũng coi là xứng đáng." Một ai đó đã nói như vậy với nàng.

"Ta không tin..." Cô gái bé nhỏ lẩm bẩm trong khi cuộn mình vào trong góc của ngôi nhà.

Ngọn lửa vẫn đang cháy, nhưng nó đã dần yếu đi, soi rọi lấy thân hình của nàng.

Và những tiếng cười đùa vẫn vang lên bất kể ngày hay đêm. Chúng cứ nói với vẻ thích thú:"Phế vật, phế vật, phế vật..."

Mãi cho đến một ngày nó im bặt đi. Thế nhưng, một ngọn lửa đen ngòm đang bùng cháy khắp nơi, chúng khiến cho cô gái bé nhỏ đang trốn trong góc bật dậy, cố hướng về phía cửa sổ. Nàng ta không thấy được gì. Nhưng những tiếng gào thét vang lên liên hồi giống như giai điệu của một bài nhạc rùng rợn khiến cho cô bé run rẩy.

Nàng sợ hãi! Nhưng nàng chỉ có thể tuyệt vọng nhìn cả thế giới phủ trong một màn đêm.

Không có đường...Và ngay cả ngọn lửa hiu hắt trong bếp lò cũng đã tắt.

Giờ đây, chỉ còn đêm tối, và trong bóng đêm vang lên những thanh âm thì thào.

"Ê...Có một đứa còn sót lại này."

"Ài...Xui bỏ mẹ, tao cứ nghĩ là trúng mánh rồi ai ngờ ma tinh thạch không phản ứng gì hết trơn."

"Giết nó không..."

"Không, đồ ngu, tao biết một nơi hiện đang cần gấp nô lệ. Mày tin không, mười đồng bạc!. Nhìn con này như vầy bán vào mấy chỗ đĩ điếm nói thật được phân nửa số đó thôi, với lại món tiền nhỏ này chúng ta có thể thu vào túi riêng thay vì nộp lên cho những ông trùm của chúng ta."

"..."

"..."

Silvil nhanh chóng trồi lên mặt nước, nàng có một chút lo lắng hỏi:"Ngài vẫn luôn ở đó chứ."

Ở bên kia, Johan đáp lại:"Dĩ nhiên, ngươi lại nhớ về quá khứ à?."

Silvil lúc này cười khổ một cái, nàng nói:"Thật ô nhục mà phải không? Tôi cứ nghĩ mình không bao giờ thấy lại chúng nữa, dù chỉ là những hình ảnh, hay âm thanh đơn giản nhất."

Nói rồi, nữ Elf ngước lên nhìn bầu trời. Cho dù đang là quá trưa nhưng nó vẫn cứ xám xịt.

Nàng ta chợt hỏi:"Ngài nói xem, ngày có khác gì đêm khi không có ánh sáng. Cái chết và sự sống khác gì nhau nếu ta không cảm giác được tim mình đang đập."

"Chúng không khác gì nhau cả." Johan đáp.

Rồi tiếng cười khanh khách của nữ Elf vang lên. Nàng ta nói:"Tôi vừa hỏi một câu hỏi buồn cười nhỉ. Nhưng tôi vẫn sẽ hỏi lại nó, vào mọi thời điểm tôi đang vì ngài mà sống."

Đáp lại lời của Silvil là giọng điệu điềm tỉnh của Johan, hắn nói:" Chúc mừng sinh nhật, Silvil!."