Chương 29: Chuyến đi (4)

Ta Có Một Tòa Thành

Chương 29: Chuyến đi (4)

Chương 29: Chuyến đi (4)

Những thanh âm điếc tai dần biến mất...

Hương vị của thuốc súng thoang thoảng quanh quẩn trong không khí khi Oralie bước xuống xe tải.

Lúc này, những con tuyết quái xông ra từ những kẽ nứt trước trận địa đã bị lực lượng du kích sử dụng súng trường và súng máy tiêu diệt hết sạch. Bọn họ không lãng phí đạn nhiều lắm vì những cây súng này thuộc về công nghệ ma pháp, cũng có nghĩa, cả súng và đạn đều có khả năng ngắm chuẩn mục tiêu, và yêu cầu duy nhất của những binh sĩ là có một đôi tay khỏe.

Chỉ là, những cây súng này không phải không có hạn chế, vì nó khá giống như một trái bom cho một pháp sư thanh đồng yếu nhất kích nổ, chỉ bằng một phép thuật đơn giản lên những mạch mana khắc sơ sài trên thân súng.

Thế nhưng, xác của những tuyết quái chất la liệt trên nền tuyết trắng là bằng chứng cho thứ vũ khí này khi đối đầu với chiến sĩ, hoặc những quái vật không biết ma năng là thứ gì.

Nó mạnh mẽ nhưng đầy khuyết điểm.

Tất nhiên, khuyết điểm của nó trong cuộc chiến với tuyết quái hiện giờ là không.

Và chính ưu thế đó mang cho những binh sĩ có thời gian chuẩn bị trước khi những tuyết quái của khu vực xung quanh nơi đây hội tụ đầy đủ, mặc cho việc nữ điểu nhân vẫn nghe được tiếng súng vang lên vì một con tuyết quái nào đó trèo ra khỏi những kẽ nứt.

Điều này làm cho Oralie phần nào hiểu được lý do vì sao mỗi khi ma vương xuất hiện luôn được ví như một hồi tận thế.

Đúng vậy, đám quái vật trước mắt nàng đây chỉ là những con tốt thí mà không phải là quân đội của ma tộc.

Vậy thì nữ điểu nhân không thể tưởng tượng được cảnh tượng trong tương lai, khi những con quái vật thật sự ra sân.

Tuy rằng Oralie chưa bao giờ cảm thấy mình có lòng tin như vầy khi nhìn lướt qua những lính du kích khoác lên màu áo trắng xóa như nền tuyết mà họ dẫm đạp, cả những cận vệ trong bộ giáp kín người đang yên tĩnh chờ đợi.

Sau đó, nàng ta giương hai cánh ra hết cỡ, rồi sau vài cú đập mạnh liền bay vút lên trên bầu trời. Mà theo sau Oralie còn có những điểu nhân khác ôm những cây súng ngắm dài.

Gió tuyết chưa bao giờ ngừng thổi.

Nhưng đối với những binh sĩ được vũ trang đến tận răng này thì sự ảnh hưởng của nó với tầm bắn của bọn họ là gần như không có. Và với những ống ngắm tiên tiến thì việc nhìn những kẻ địch đang đến trận địa càng là một điều đơn giản hơn.

Tuyết đang di chuyển.

Không, có đến chục ngàn tuyết quái đang chạy đến chiến trường. Chúng phảng phất như một trận lở tuyết như vậy ồ ạt tiến tới. Mà đông đảo nhất là những con cao không tới một mét ba, theo sau là lũ ba mét và rõ ràng nhất là những con cao năm mét với một đống xúc tu xám ngoét lồi ra trên thân thể tròn trịa của chúng.

Trong khi đó, sáu trăm binh sĩ là lực lượng của thành Genk.

"Bắn!." Oralie ra lệnh.

Lúc này, pháo điện từ đã sớm chuẩn bị xong, nòng pháo nhắm chuẩn về phía những con khổng lồ cao năm mét. Rồi sau đó, một chùm sáng nả thẳng vào những con quái vật đứng sát vào nhau tạo thành một cảnh tượng chói mắt.

Ba trong số mười lăm con khổng lồ cao năm mét thành than cốc, năm con khác khuỵu gối, còn những con còn lại được những khẩu súng Barrett trên tay những điểu nhân trọng điểm chiếu cố.

Như vậy, trước khi tiếp cận một ngàn mét thì lũ khổng lồ trong hàng ngũ tuyết quái đã bị diệt sạch, và nhờ bốn phát pháo điện từ làm cho hơn năm nghìn con khác bị tiêu diệt. Nhưng lũ còn lại vẫn rất đông đảo với ít nhất chín ngàn tuyết quái đang tiến công từ tứ phương tám hướng.

Bây giờ, tiếng súng máy điếc tai vang lên!.

Những khẩu sáu nòng nhả khói lên bầu trời rồi phun ra một cơn mưa đạn, nó mạnh mẽ ngăn cản thế xung phong của lũ tuyết quái. Chỉ là, một trăm khẩu súng máy bao gồm những loại gắn ở trên xe trượt tuyết cũng không ngăn cản được những con cao ba mét, thậm chí là lũ biến dị với hình dạng kỳ lạ đang tiến công.

Thế nên chúng đã thành công tiếp cận hai trăm mét sau khi bỏ qua hơn bảy ngàn cái xác. Và những con tiếp cận chiến tuyến đã không còn là lũ cao một mét ba yếu gà mà là lũ ba mét, hay những con biến dị như một đống thịt màu xám chắp vá vào nhau.

Lượt của những cận vệ...

Ngay khi tiếng súng vừa dứt. Những cận vệ tựa như những phát đạn pháo bắn thẳng về phía đám quái vật, tay vung những cây kiếm kỳ lạ chặt đứt đôi thân thể của những con tuyết quái mà nó chạm vào.

Còn lính du kích, những thú nhân này chưa bao giờ có khái niệm sợ hãi chiến đấu. Bọn họ cũng rút vũ khí ra nhao nhao xông vào đánh cận chiến, rất may, sau vụ của Amity thì vũ khí cơ bản của đội quân lần này là kiếm chấn động, một loại vũ khí hoạt động giống máy cưa với tần suất cực nhanh hơn là loại dao găm sắc nên bọn họ không phải dùng đá tảng để chọi.

Còn trận chiến, lực lượng cận vệ đã nhanh chóng đục xuyên qua trận hình dày đặc của lũ tuyết quái mười mấy lần, và theo sau là những lính du kích tràn vào trận địa rồi giải quyết những con quái vật.

Cuộc chiến cứ như vậy nhanh chóng kết thúc...

Không có gì bất ngờ và ngoài mong đợi cho một đội quân không có chỉ huy.....

Oralie nhẹ nhàng đáp xuống chiến trường.

Một cuộc chiến ngắn ngủi kéo dài trong vòng chưa đầy một giờ như thế này đối với các binh sĩ không khác gì một buổi vận động cường độ cao. Bọn họ bây giờ vẫn còn sung sức để bổ kiếm lên những thi thể của đám quái vật mà phần lớn đã bị chém thành hai khúc, một số còn thu thập những tiêu bản từ những con biến dị.

Mọi chuyện cứ diễn ra phảng phất không có vẻ gì là một trận chiến thắng với sáu trăm binh diệt mười ngàn vang dội cả. Bầu không khí lúc này của những binh sĩ khá bình thường giống như một trận chiến nhỏ.

Mà nghĩ lại, nữ điểu nhân cũng cảm thấy một chút tẻ nhạt khi cả trận chiến được tiến hành một cách rất bài bản, mặc dù, nàng nghĩ như thế cũng tốt vì không ai muốn có sự hy sinh trong bất cứ một cuộc chiến dù nhỏ hay lớn nào cả.

Nếu để Oralie trả lời câu hỏi về ý nghĩa của trận chiến này thì nàng sẽ trả lời rằng nó không khác một cuộc diễn tập cho những trận chiến trong tương lai. Tuy rằng cuộc diễn tập này đã tiêu diệt hơn một vạn tuyết quái cũng không phải là số lượng nhỏ, và nó sẽ là một tài liệu quan trọng sẽ được gửi về cho những nhà nghiên cứu ở thành Genk sau vài giờ nữa.

Sau đó, nữ điểu nhân bước chầm chậm đến xe tải nơi Johan, Jess và Silvil vẫn còn đang nhàn nhã ngồi ở bên trong đó. Lúc này, nàng nhìn thấy Nick không biết đứng ở bên ngoài từ bao giờ.

Rồi đột nhiên, nàng ta nói:"Hy vọng chúng ta sẽ là đồng minh mà không phải là địch nhân trong tương lai."

Nghe vậy, Nick có hơi hốt hoảng đáp lại:"Điều đó là dĩ nhiên, thành White mang theo thiện ý lớn nhất đối với các ngài."

Nói rồi, hắn ta nắm chặt lưu ảnh thạch trong lòng bàn tay, lại nhanh chóng giấu nó vào trong túi. Nhưng vào thời điểm này, chính hắn ta cũng không khỏi có một chút mơ ước khi nhìn về những vũ khí trước mắt.

Nếu như...Hắn, không, thành White sở hữu những vũ khí như thế thì có lẽ kết cục của những binh sĩ sẽ thay đổi. Ít nhất thì những đồng bạn của hắn sẽ không vì mấy trăm con tuyết quái mà chết.