CHương 35: Thú Nhân (6)

Ta Có Một Tòa Thành

CHương 35: Thú Nhân (6)

CHương 35: Thú Nhân (6)

Rồi sau đó, không biết một thú nhân nào đó hô lên:

"Mai táng thủ lĩnh."

Mà rất nhanh, có hai ba thú nhân bước tới xác của vị sư nhân, rồi bọn họ khiêng lấy thân xác của hắn lên, vứt vào trong đống lửa đang cháy một cách mãnh liệt. Việc này diễn ra trong một thời gian ngắn và dứt khoát đến nỗi ta có thể lầm tưởng rằng Lioner đã làm một điều gì đó gây nên tất cả những thú nhân căm phẫn.

Nhưng không, kẻ chết đi trong cuộc chiến thần thánh thường thường sẽ bị đồng tộc của mình vứt vào đống lửa, để thân xác của hắn ta ra thành tro. Bởi vì hầu hết các thú nhân sinh sống ở phương Bắc cho rằng đó là con đường cho linh hồn của chiến binh trở nên bất hủ, và nó hẳn bắt nguồn từ những chiến dịch dùng để chống lại quân đoàn Undead.

Chỉ là bây giờ cũng không phải là lúc để ngược dòng sông lịch sử để kể về thú nhân. Thế nên, trong một bầu không khí yên lặng mãi cho đến khi sư nhân bị đốt thành một mớ nám đen, những thú nhân của chúng ta mới bắt đầu trò chuyện.

Nữ hồ nhân mở lời trước tiên:"Các ngươi cứ tin tưởng vô điều kiện như vậy sao?."

Lời lẽ này của nàng ta làm cho hùng nhân và hổ nhân trầm mặc.

Đúng thế, quyết định của bọn chúng là cuộc chiến đấu này, và kết quả của nó hoặc là những thú nhân không xứng đáng chết, hoặc là Lioner chết. Mà giờ đây, chúng đã có kết quả của mình, mặc dù cho đến nay thì chúng vẫn không thể tin tưởng được là một sư nhân lại chết một cách đơn giản như thế trong một cuộc đấu tay đôi.

Còn như không phục vì Fox đã xài súng? Xin lỗi, luật duy nhất tồn tại là sống sót và giết chết đối thủ.

Mà như vậy, hùng nhân cùng hổ nhân đối với thủ lĩnh mới của chính mình cũng dâng lên một tia kính trọng. Dù sao nữ hồ nhân trước mắt của bọn hắn vẫn giết chết một sư nhân.

Thế nên hổ nhân Tige quyết định thông báo cho nàng ta về tình hình bây giờ.

Hắn nói: "Mọi chuyện đang trở nên rất lạ. Những binh sĩ của thành White, không, nói đúng hơn là lãnh chúa Saria White đang tiến hành một điều gì đó hơn là việc dồn các thú nhân vào nơi đây."

"Ý ngươi là?." Fox hỏi.

Tige đáp:"Những binh sĩ của nhân loại quá nhẹ nhàng. Chúng chỉ lùng bắt và nhốt chúng ta lại. Và ta không tin rằng những kẻ đó đang làm việc mà không có mệnh lệnh."

Nghe vậy, nữ hồ nhân chỉ cười nhạt, nàng chậm rãi nói:"Một tình báo mà ai cũng biết."

Mà đối mặt với nụ cười của Fox, Tige thở mạnh ra một hơi, lại nói thêm:"Chúng ta đã thấy thứ này. Chúng mọc trên một số xác chết của thú nhân ngay sau khi họ chết."

Ngay sau đó, Tige luồn tay vào áo, móc ra một viên mảnh vỡ gỗ nhỏ màu đen.

Fox nhíu mày, hỏi:"Làm sao ngươi chắc chắn về điều này."

"Bọn họ thu thập những cái xác đó." Tige nói.

Mà Fox lúc này thở dài ra một hơi, giọng hơi mềm xuống nói:" Các ngươi có bao nhiêu thú nhân cấp thanh đồng."

Hổ nhân nghiêng đầu thắc mắc câu hỏi của Fox, nhưng hắn vẫn đáp:"Bảy."

Đó là phân nửa lực lượng còn lại mà chúng có, cộng thêm một con sư tử vừa chết nữa thì lũ này có thể lập ra một bộ lạc cỡ trung ở sau dãy núi ngăn cách giữa văn minh và man hoang.

Tuy rằng, so với một nơi hoang dã cùng một nơi có nền văn minh thì nó lại cách nhau quá xa, và đủ để làm cho những thú nhân này không muốn quay lại.

Fox nói:"Được, triệu tập hết chúng ra. Chúng ta sẽ đi về phía sông, ở đó có thức ăn."

Lần này, Tige lại càng thêm khó hiểu, hắn ngu ngơ nói:"Chúng ta đã đi qua đó, mặt sông đã trở nên đông đặc và chẳng có gì cả."

"Ngươi sẽ biết." nữ hồ nhân đáp.

Rồi sau đó, nàng ta lại bước về phía hai người bạn của mình, thông báo cho họ về thông tin cần được chuyển giao, và chuẩn bị cho một chuyến câu cá có thể nói là rất đặc biệt.........

Dưới bầu trời xám xịt khiến cho ta không phân rõ đâu là sáng hay chiều, và trên nền tuyết trắng không thấy rõ đâu là điểm cuối.

Mười lăm thú nhân đang di chuyển.

Chúng in những dấu chân của thật mơ hồ với thiên nhiên vào thời khắc này, cả những vũ khí hay thùng gỗ mà chúng đang đeo trên lưng, hoặc ôm theo càng khiến chúng thật nhỏ bé.

Gió lạnh vẫn luôn rít rào theo chúng, quan sát lấy hành động của những kẻ đang bước đi.

Lúc này, cho dù là những thú nhân cấp thanh đồng cũng phải cảm thấy máu của mình đang bị đông cứng lại.

Mùa đông ở thành White còn lạnh hơn cả thành Genk. Một phần là do địa thế của nơi đây, cùng một phần là do chính cánh rừng tuyết phủ đầy tuyết quanh năm, mặc cho cảnh sắc xung quanh có trăm hoa đua nở hay nóng bỏng oi bức đi chăng nữa.

Nhưng cho dù thế, chúng vẫn cứ bước đi, rời xa khu vực tường thành có gia trì ma văn kiểm soát nhiệt độ.

Thức ăn!.

Đó là tín niệm của chúng khi nghe Fox nói về một tương lai no nê.

Dù sao thì, những thú nhân chết đi rồi đem ra làm tiệc nướng đối với những kẻ này cũng không phải không có mâu thuẫn tâm lý, mặc dù phần nhiều là chúng có một loại thỏ hồ bi và lo lắng rằng một ai đó trong số chúng sẽ là mâm thức ăn trong tương lai.

Nhưng đứng trước cái chết, ăn sạch là lựa chọn của những thú nhân này. Và bây giờ, gần như không có thú nhân nào phản đối việc ra ngoài kiếm thức ăn thay vì tiếp tục săn giết đồng loại.

Mà đó, là điểm khác biệt giữa những thú nhân này và những sài lang nhân đầu câu truyện.

Chuyến đi của chúng cũng không kéo dài lâu, vì một mặt nước bóng loáng đã xuất hiện trước mặt những thú nhân. Nhưng cũng như Tige nói, không có một thứ gì ngoài tuyết ngay trước mắt chúng cả.

Và rồi, vào thời điểm này, Amity thích ý lao về phía mặt nước đã bị đóng băng. Nhưng cũng chính vì cú lao lên bất chợt này mà nữ miêu nhân của chúng ta mất đà ngã một cái, rồi trượt trên nền băng một cách thảm thương.

Thế nhưng, nàng ta vẫn rất kiên cường nói lớn:

"Meo~. Ta tới trước! Trước Srade, trước luôn cả Fox."

Và đáp lại nữ miêu nhân là cái che mặt lắc đầu của Srade, và bộ dáng chẳng quan tâm đến nhau của Fox.

Đừng hỏi, nguyên do hành động không có muối của nữ miêu nhân này là do nàng ta đơn thuần muốn đi tới trước theo cách trẻ con nhất mà chúng ta có thể tưởng tượng đến.

Bây giờ cũng như vậy, nữ miêu nhân nhanh chóng dùng đầu gối của mình trượt về phía đoàn thú nhân đang tự hỏi thú nhân sinh khi thấy cái cảnh này.

Nữ xà nhân gắt nhẹ:"Amity!."

Rồi sau đó, nàng ta bước nhanh tới nắm gáy con mèo đang trượt đi trượt lại một cách thích thú.

"Chờ đã Srade." Amity nói.

Mà Srade buông gáy của Amity ra khi nàng ta nói.

Đừng hỏi, vì nữ xà nhân đã hợp tác với nữ miêu nhân đủ lâu để hiểu rằng nàng ta đang làm việc, dù cho pha không có muối vừa nãy đích thực là do Amity thích.

Mà bây giờ, nữ miêu nhân lại nói:" Srade, ngươi giẫm mạnh một cái xem, toàn lực ấy."

Ngay sau đó, thanh âm của một cú đạp thật mạnh đến từ Srade xuống mặt băng cứng rắn vang lên.

Thế nhưng, nữ miêu nhân lắc đầu, hai lỗ tai của nàng lúc lắc một hồi liền chỉ về một nơi nằm ở bờ bên kia của con sông.

Nàng ta nói: "Không...Không phải, Srade, đi về bên kia."

Và rồi, nữ xà nhân và nữ miêu nhân dưới ánh mắt kỳ quái của các thú nhân còn lại, ngoại trừ Fox ra thì tất cả bọn chúng đều không hiểu hai thú nhân trước mặt đang làm gì. Rồi nó càng trở nên khó hiểu, khi bọn chúng thấy được Srade đạp một cú thủng mặt băng một cách dễ dàng.

Tuy rằng, cũng chính cú đá đó khiến cho những thú nhân xôn xao lên. Bọn chúng cứ cho rằng Fox mới là thú nhân mạnh nhất ở đây, tuy nhiên, những thú nhân này nguyện ý phụng thêm một nữ xà nhân có lực lượng siêu việt nhất.

Thậm chí, hùng nhân Break còn nhảy lên mặt băng, dùng sức mạnh đáng tự hào của hắn ta gây nên một vết tích không đáng kể gì trên đó.

Dĩ nhiên, thú nhân vốn chứng kiến tất cả chỉ cười không nói, rồi nàng ta móc trong túi quần ra một cái chai nhỏ.

Đó là thuốc kích dục đặc chế của Mouna. Và trong những nhiệm vụ gần đường sông thì những thú nhân thuộc lính du kích rất ưa nhỏ một vài giọt để triệu hồi hàng ngàn đến hàng chục ngàn cá ăn thịt.

Mà việc tiếp theo của họ chỉ là rải độc vào doanh địa, và ép chúng phải nhảy xuống mặt sông chết chóc thôi.

Tuy nhiên cũng nhờ thế nên nữ hồ nhân đã từng tìm hiểu về đồng minh mạnh mẽ này của mình. Rồi giờ đây, nàng ta có thể tự tin vỗ ngực rằng cá ăn thịt với mùi vị kinh khủng có thể ăn, hơn nữa còn bổ dưỡng có phần hơn thịt Orc xám.

Phải biết, cá ăn thịt cũng coi là một loài ma thú. Mà ma thú cá ăn thịt có một đặc tính là thịt chúng sẽ hư thối ngay sau khi chết, và cho dù có ngăn cản được quá trình này thì thịt của chúng vẫn rất kinh khủng.

Chỉ là, với những hạt đậu được áp súc bằng không biết bao nhiêu kí lương thực cùng phép thuật khiến cho thịt của chúng trở nên có thể ăn theo một phương pháp kỳ diệu nhất.

Mặc dù, những bình dân ở thành Genk tình nguyện ăn thịt chuột cũng sẽ không ăn một thứ khiến cho lý trí của mình rơi xuống như vầy. Hay ít nhất, những thú nhân đã đói đến mức ăn cỏ dại và vỏ cây cũng sẽ không để ý đến bị chua chát cùng tanh hôi của hỗn hợp thịt cá ăn thịt.

Còn phương pháp đánh bắt?.

Rất đơn giản, Fox trước tiên cho những thú nhân rải máu xung quanh cái lỗ mà Srade vừa đạp nát. Sau đó, nàng ta lại vãi một số thuốc bột lên đống máu này rồi nhẹ nhàng cho một giọt thuốc vào dòng nước lạnh giá.

"Chuẩn bị chiến đấu!." Fox hô lên.

Và rồi, dưới những cây gậy cùng một số vũ khí khác như đao của Tige và chùy sắt của Break, hay hai cây tiểu đao của Srade và Amity thì màn câu cá bắt đầu.

Phải, nếu như ai đó đã từng ném đá vào tổ ong, lại có đủ can đảm để quan sát bọn chúng ùa ra thì hẳn sẽ hiểu được cảm giác của những thú nhân ở đây.

Những con cá ăn thịt với cái hàm to bằng một phần ba thân thể chúng nhảy khỏi mặt nước như một lũ ong vỡ tổ, rồi ngay lập tức, chúng bay sang những vết máu vươn vãi trên mặt băng, và thậm chí một số còn nhảy tới những thú nhân ở gần đó.

Lúc này, Amity giơ dao lên gầm thét:"Vì cá khô!."

Sau đó, nàng ta xông về phía đám cá đã phế đi chín phần công lực khi tác chiến trên cạn, và theo sau vẫn là Srade, trong khi cuối cùng là những thú nhân đã kịp phản ứng lại.