Chương 34: Thú nhân (5)

Ta Có Một Tòa Thành

Chương 34: Thú nhân (5)

Chương 34: Thú nhân (5)

Tại trung tâm trại tập trung. Có một đống lửa đang nướng lấy những khối thịt tươi còn đang nhỏ máu, mà ngồi xung quanh đống lửa là một sư nhân già với chòm râu bạc, một con hổ nhân chỉ còn cánh tay phải, cùng một con hùng nhân đang nhai nát một cái xương sườn.

Đây là đại bản doanh của thế lực khống chế cả trại tập trung này, mặc dù như thế cũng chẳng đáng là gì so với những binh sĩ nhân loại đang lăm le ở bên ngoài. Thế nên bây giờ, cho dù là những thú nhân hèn nhát nhất cũng thấy rõ tương lai mà bọn chúng sẽ phải đối mặt.

Suy cho cùng, giữa thú nhân và thú nhân vẫn có sự khác biệt. Nó giống như bản năng khắc vào gen của bọn họ, và chính điều này tạo nên một thế giới không khác gì rừng rậm là mấy. Hoặc nếu có gì khác biệt ở đây thì thú nhân sẽ không giết chết thú nhân khác chỉ vì cơn đói, hay ít nhất thì bọn họ sẽ không dễ dàng bị bản năng khống chế nhiều hơn một con dã thú.

Thế nhưng, thú nhân vẫn sẽ ăn thú nhân khác, mãi cho đến khi những đồng tộc của một loài nào nó sống sót đến cuối cùng. Nhất là chúng không hề cảm thấy điều đó là một vấn đề vi phạm các giá trị quan của đạo đức.

Còn lý do? Chẳng ai lại đi thắc mắc đạo đức của một sư tử khi nó ăn thịt một con cừu, con dê, hay con gì đó.

Chỉ là ở trong cái môi trường khắc nghiệt như vầy, vẫn có một con hổ chưa nếm qua vị thịt tươi kể từ khi nó gia nhập vào cái nơi cứ mỗi đêm đến là mở những cuộc đi săn đẫm máu.

Tuy rằng nó cũng chẳng ngăn cản những thú nhân khác tham gia vào trận thịnh yến, và cũng chẳng tỏ ra một thái độ thù hằn nào trên gương mặt vẫn điềm nhiên nhìn ánh lửa đang cháy bỏng.

Mà sư nhân Lioner cùng Hùng nhân Break đều thấy rõ chuyện này, nhưng chúng cũng không nói gì.

Bởi vì chúng đã từng điều hành một bang phái thú nhân ngầm ở thành White, rồi ngay khi nhân loại có động tĩnh là chúng nhanh chóng rút đi cùng với toàn bộ thành viên.

Như vậy, bằng cách giữ những thú nhân còn trung tâm của bang phái đến trại tập trung thì chúng đã thành công ngồi lên đầu của một vạn thú nhân sống trong cảnh đói bụng luôn này.

À không...Nếu như chúng không nhầm thì đã có hai ngàn thú nhân đã thiệt mạng trong vòng một ngày ngắn ngủi, sau khi bọn họ bị bắt tới địa ngục. Mặc cho việc những thú nhân này không có khái niệm của địa ngục, nhưng bọn họ vẫn thích nghi rất nhanh trong 'khu rừng mới' đầy tàn khốc.

Hoặc là bị nướng trên đống lửa, hoặc là sống sót một cách tàn bạo.

Còn như chống lại? Xin lỗi, thú nhân cũng không có đoàn kết đến mức tin tưởng một thú nhân khác không bán đứng chính mình cho vị lãnh chúa cai trị tòa thành trì.

Mà cứ thế, tình hình diễn ra theo tình huống xấu nhất, mãi cho đến khi bọn chúng nghe tin rằng một phần hai lực lượng của mình bị tiêu diệt một cách đơn giản bởi những thú nhân lạ mặt.

Dĩ nhiên, đối với việc này, cả ba thú nhân đã có quyết định của chính mình.....

Đoàn quân của Fox tiến tới được khu vực trung tâm của trại tập trung một cách dễ dàng.

Không có nhiều sự cản trở từ phía sư nhân Lioner như bọn họ tưởng tượng, hay nói cách khác đi là không hề có một sự cản trở từ bọn chúng. Thế nhưng, chẳng một ai trong những thú nhân đang chạy nhanh tới đám khói rõ ràng dưới bầu trời xám xịt cho rằng những thú nhân kia sẽ bỏ chạy.

Không sợ chết nếu phải chết, thậm chí, chúng sẽ càng điên cuồng hơn trước khi chết. Đó là nguyên nhân thú nhân vĩnh viễn không bao giờ biến mất trong dòng sông lịch sử, cho dù bọn họ có bị dán cái danh dã thú đi chăng nữa thì nhân loại vẫn sợ hãi hơn là tự tin khi đối mặt với thú nhân.

Mà như vậy, những thú nhân của chúng ta di chuyển đến một quảng trường với những cái hầm, cùng một đống lửa đỏ rực đang cháy. Ở đây, có ít nhất năm trăm thú nhân còn khỏe mạnh đang đứng, nhưng không một ai trong số chúng có ý đồ công kích nhóm của Fox, ngược lại, chúng có vẻ đang vây quanh thành một vòng tròn lớn như một giác đấu trường chờ đợi lấy những kẻ khiêu chiến.

Lúc này, một thanh âm vang lên:

"Các ngươi đã đến."

Rồi sau đó, những thú nhân tách ra, hình thành một con đường cho phép Fox thấy một sư nhân cao đến tận hai mét năm, toàn thân là bắp thịt đang chậm rãi đứng lên. Bên cạnh hắn ta, còn có hai thú nhân cũng ở mức thượng vị, mặc dù chúng chẳng có vẻ gì là sẽ tham gia.

Nghĩ vậy, Fox nở một nụ cười. Nàng giơ tay lên ra hiệu cho Amity và Srade cẩn thận, trong khi bản thân bước đến phía trên cùng, mặt đối mặt với tên sư nhân cao lớn.

Thấy vậy, Lioner nhanh gọn nói: "Quyết đấu! Kẻ thắng có tất cả, còn kẻ thua mất mạng."

Phải, đây là một truyền thống cơ bản khi hai bộ lạc thú nhân có thực lực không sai biệt lắm tiến hành một loại chiến tranh 'Ôn nhu'. Cũng tức là, bọn chúng sẽ phái ra dũng sĩ mạnh nhất trong bộ lạc để tiến hành một cuộc chiến chỉ chết mới thôi. Mà kẻ thắng sẽ được phép thôn tính, hoặc cướp bóc phân nửa vật tư của kẻ thua.

Thế nên khi nói xong, toàn bộ cơ bắp của hắn ta nổ lốp bốp lên, rồi một sư nhân cao ba mét xuất hiện, bước từng bước nặng nề đến một bên của đấu trường.

Bầu không khí nhất thời trở nên yên lặng. Sư nhân sở dĩ có thể trở thành chủng tộc thượng vị vì chúng có thể đánh ngang tay với Bạch Ngân trong một khoảng thời gian, mà bây giờ, cho dù Lioner đã già đến mức bộ râu của hắn không còn như trước nhưng thực lực cũng không phải một thú nhân nào trong nhóm của Fox có thể đấu tay đôi lại.

Nhưng mà...Nữ hồ nhân của chúng ta bước tới đấu trường một cách dứt khoát.

Thấy vậy, Lioner bẻ bẻ cổ nói:" Các ngươi có thể thêm một thú nhân nữa."

"Chúng ta đang quyết đấu mà phải không?." Fox đáp, ánh mắt của nàng hoàn toàn không rời khỏi tên sư nhân xảo trá.

Mà Lioner lúc này phá lên cười. Hắn nói:"Đúng vậy."

Rồi trước khi tiếng cười của hắn dứt. thân ảnh khổng lồ của Lioner di động, liền trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt của nữ hồ nhân với chiều cao cùng lắm là hơn phân nửa hắn một chút, và nắm đấm khổng lồ của vị sư nhân này đã vung lên.

Ngay sau đó. trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả thú nhân, một thanh âm nhỏ nhẹ vang lên.

Không biết từ lúc nào, trong tay của Fox đã nắm một cây súng. Mà thân ảnh khổng lồ của Lioner nhẹ nhàng gục xuống bên cạnh Fox, trên trán của hắn có một cái lỗ máu lớn không ngừng ứa ra máu tươi.

"Ta thắng." Nữ hồ nhân nhẹ nhàng nói.

Mà vị hùng nhân cùng hổ nhân chứng kiến hết thảy vẫn không thể tin được rằng Lioner có thể chết một cách đơn giản như thế. Chính điều này làm cho bọn họ đứng hình một hồi lâu. Nhưng cuối cùng, nương theo hành động cúi đầu của Hổ nhân thì tất cả thú nhân ở đây mới nhận ra sự thật, và như vậy, phục tùng cường giả là bản năng của bất kỳ thú nhân nào đến chúng đồng loạt cúi đầu.