Chương 36: Tuyết Quân

Ta Có Một Tòa Thành

Chương 36: Tuyết Quân

Chương 36: Tuyết Quân

Thế là, cuộc chiến giữa mười lăm thú nhân cùng một đám cá ăn thịt bắt đầu. Mặc dù chúng ta có thể hiểu trận chiến đó diễn ra theo một phương thức khá giống với việc ta vung gậy vào những quả bóng nảy lên, chỉ khác là lũ cá ăn thịt hung hãn sẽ để lại một vết răng nếu thú nhân nào đó đánh hụt.

Nhưng cũng đừng cho rằng, mười lăm thú nhân có thể bị áp đảo bởi hàng trăm con cá ăn thịt đang ồ ạt nhảy lên từ mặt nước. Vì cho dù chúng có thể bị bộ ba thú nhân của chúng ta giết như giết gà thì những thú nhân này vẫn là cấp thanh đồng, cũng có nghĩa, chúng sở hữu thể phách đáng sợ cùng man lực thậm chí vượt xa tiêu chuẩn của một nhân loại cùng cấp.

Thế nên, đối mặt với một đám cá chỉ có thể nảy lên để tấn công, những thú nhân cứ thế đơn giản nghiền ép qua.

Trong đó, phải kể đến một tiêu biểu như hùng nhân Break, vì hắn ta giống như một chiếc xe tăng lao vào đám cá, rồi lại cúi thân thể xuống đè chết không biết bao nhiêu là cá ăn thịt.

Mà hổ nhân Tige cũng cho thấy rằng hắn có sức mạnh không kém cạnh, khi cây đao của hắn chém đôi những con cá đang tiến công. Và dĩ nhiên, những thú nhân thuộc lính du kích của chúng ta có phong thái tác chiến ưu nhã hơn nhiều, như cẩu đầu nhân Mango dùng đả cẩu bổng pháp đập choáng cá, hay thỏ nhân Ost dùng phong thần thối đạp bay lũ cá đang tới gần.

Như vậy, cuộc chiến đấu dần tới hồi kết sau khi lũ cá ăn thịt không nhảy lên khỏi mặt nước nữa. Mà vào lúc này, trên mặt băng lạnh giá đã chất đầy những con cá chết đang cấp tốc hư thối, mặc cho một trong những điều kiện khiến lũ cá ăn thịt này không bị phân rã ngay lập tức là nhiệt độ thời tiết.

Nhưng nhiêu đó cũng đủ cho mười lăm thú nhân dưới sự chỉ huy của Fox nhét đầy cá vào mấy cái thùng gỗ mà bọn chúng đã chuẩn bị từ trước, hay ít nhất chúng sau khi ném những xác cá ăn thịt xuống dưới nước thì công việc trên cơ bản là đã xong. Tuy rằng có một số thú nhân ôm lấy thái độ hoài nghi đối với lũ cá ăn thịt.

Dù sao, nếu đám này ăn được, và với số lượng khủng khiếp của chúng ở các dòng sông phương Bắc thì thịt cũng không đến phiên thành White độc quyền.

Thế nên, coi như cẩu đầu nhân cùng thỏ nhân thuộc về lính du kích cũng sẽ không thể tưởng tượng rằng trong thư viện của thành Genk, vốn là nơi chúng không bao giờ đến một lần trong đời lại công khai tin tức cá ăn thịt là thức ăn có thể ăn khi được chế biến đúng cách.

Hoặc nói cách khác đi là với những hạt đậu trong những lon đồ hộp thì loại cá này có thể ăn được. Vì bản chất của chúng là một loại thực vật có tác dụng giống như dịch dinh dưỡng, và những nghiên cứu viên tin rằng nó sẽ thay thế được thịt ma thú trong tương lai ở thành Genk.

Vậy thì câu hỏi được đặt ra ở đây là nếu như cho một viên đậu vào trong nước, hay dùng một biện pháp bất kỳ nào để ăn nó khác việc bỏ vào miệng sẽ được trả lời bằng việc nó đem hết thảy hóa thành một loại chất lỏng có vị giống như những nguyên liệu mà nó đã sử dụng.

Đối với cá ăn thịt là vị thịt thiu, một loại hương vị trùng kích khá mạnh vào vị giác của những kẻ có một cái dạ dày được lấp đầy mỗi ngày. Nhưng đối với thú nhân thì nó vẫn coi là ổn, dù sao thì nó cũng chẳng tệ hơn vỏ cây hay bùn đất.

Mà như vậy, sau khi các thú nhân trở về trại tập trung, Fox đã cho chúng mang đến một cái nồi lớn, rồi đốt tuyết đến khi chúng hóa thành nước sôi sùng sục. Sau đó, nàng ta lại đem lũ cá ăn thịt thả hết vào trong nồi nước nóng.

Rồi ngay lập tức, một hương vị hôi thối bốc lên khi những con cá này bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường cũng thấy mục rữa ra. Mà Fox lúc này cũng ném vào trong cái nồi hai viên đậu nhỏ.

Nhất thời, cái nồi lớn giống y chang như khi ta trộn lẫn các chất hóa học với nhau, và khiến nó lúc thì xanh lúc thì đỏ giao nhau liên tục. Chỉ là, may mắn thay rằng nó chỉ kéo dài mười mấy phút, sau đó, cái nồi lớn bắt đầu tạo ra một thứ chất lỏng khá giống với nước cống tanh tưởi và đen kịt.

"Đến ngươi, Amity." Fox nói, khi nàng ta có một chút không chịu nổi cái mùi chưa bỏ gia vị của dịch dinh dưỡng cá ăn thịt.

Mà nữ miêu nhân của chúng ta liền cười cười, rồi nàng ta nhảy lên trên cái nồi đang bốc lên một khí sinh hóa nguy hiểm đến thần kinh, lại vứt vào đó hết số gia vị của nàng ta.

Lần này, cái nồi bắt đầu phản ứng hóa học đợt hai. Mặc dù tình huống đáng sợ này chỉ kéo dài tầm vài phút rồi thôi, và giờ đây, một nồi dịch dinh dưỡng cá ăn thịt đã hoàn tất.

Nhưng tất cả thú nhân vây quanh cái nồi bây giờ không hiểu thấu nuốt nước bọt một cái. Và chúng đồng loạt có một ý nghĩ chung là tại sao bản thân lại để những thú nhân bình thường lui về trong các căn hầm, hay hố chứ.

Mà cũng chính điều này làm cho bầu không khí bắt đầu trở nên quỷ dị. Nó khiến cho những thú nhân thuộc lính du kích tiến sát lại với nhau, đồng lý, những thú nhân thuộc sư tử Lioner cũ cũng sát lại với nhau.

Phảng phất, điều này sẽ khiến cho một ai đó trong số mười lăm thú nhân sẽ lên ăn thử một chút gì của cái nồi đằng trước.

Cuối cùng, vẫn là hổ nhân Tige ho húng hắng một tiếng, rồi hắn tách khỏi đoàn thú nhân mà anh dũng tiến bước đến cái nồi lớn, lại phi thường dứt khoát múc một ngụm to cho vào mồm.

Chua, đắng...

Đó là hai ngôn từ duy nhất mà Tige tả được khi hắn cảm nhận thứ nước đen kịt tàn bạo trôi xuống cổ họng. Nhưng mà, cơn đói vốn đang hành hạ lấy thân xác của hắn ta lại tan biến ngay lập tức sau đó, để rồi nó trả lại cho hổ nhân một cảm giác no căng đã rất lâu rồi chưa được cảm nhận.

"Được!." Tige gầm lên.....

Trời tối, ánh sáng lờ mờ của bầu trời dần nhạt nhòa đi.

Ta lại xuyên qua hai lớp tường thành ngăn cách khu ngoại thành cùng nội thành là lâu đài của nhà White.

Xa hoa tráng lệ.

Khác hẳn hoàn toàn với lâu đài giống như cho có của Johan, nơi đây là một pháo đài thực thụ cho phép chí ít một ngàn binh sĩ phòng thủ một cách ngoan cường bằng những con dốc, cạm bẫy, nỏ tự động cùng một thứ vũ khí đang nổi lên gần đây là súng máy.

Mà vào thời điểm này, có một nữ tử với mái tóc màu bạc trắng đang bước đi trên một hành lang dài để đến một căn hầm cũ kỹ bên dưới lâu đài.

Dĩ nhiên, nàng ta chính là chủ nhân của tòa thành, với một cái tên nổi tiếng trong giới quý tộc là Saria White nên đây không phải là một thú vui nho nhỏ vào cuối ngày. Hay ít nhất, nàng cũng không rảnh rỗi khi thành White đang lâm vào một cuộc khủng hoảng lớn.

Lương thực dự trữ của bọn họ vậy mà đã bị số lớn cây tuyết non coi làm chất dinh dưỡng. Rồi mãi đến khi tay trông coi nhận ra điều đang diễn ra thì bọn họ đã mất phân nửa số lương thực.

Thậm chí, khi nàng ta cố chặt bỏ đi những cây gỗ này thì chúng ngay lập tức hóa thân làm thụ nhân, rồi chiến đấu một cách hung tàn khiến cho bả vai của một vị Bạch Ngân bị thương nặng trước lúc chúng trở thành một đống gỗ chân chính.

Rồi gần đây, dựa theo ma pháp dò xét thì đã có những ghi chép đầu tiên về sự ký sinh của những cây tuyết trong rừng tuyết lên thú nhân. Tuy rằng, Saria có cớ để tin rằng chúng đã xâm thực phân nửa thú nhân trong trại tập trung mà nàng đã vội vã tạo dựng lên.

Còn như giết chúng, nếu có thể, Saria cũng nguyện ý sử dụng loại này. Nhưng kể từ sau trận chiến đẫm máu với lũ thụ nhân trong kho lương thực làm cho nàng có một chút sợ hãi lũ đang nhắm mắt ngủ say ở rừng tuyết.

Chính điều này làm cho nàng ta đang lường đến một mối hiểm họa đáng sợ trong tương lai. Thế nên Saria đang đi tìm kiếm những ghi chép đầu tiên về khu rừng đang dần tỏ ra nguy hiểm.

Nơi duy nhất nàng có thể nghĩ đến là căn hầm của lâu đài White.

Vị trí của nó nằm ở phía Nam lâu đài. Sau khi ta đi qua hành lang ở phía đông nam, rồi dừng ở vị trí có hai bộ giáp sắt đang canh gác, lại chạm vào bả vai của mỗi một bộ giáp sắt sáu lần thì sẽ có một cánh cửa hiện lên.

Đó là một ma thuật nhỏ dựa theo kỹ thuật gà mờ của một kiếm sĩ...

Phải, từ bé, Saria đã được mẹ của mình đem vào trong nơi này chơi vài lần, mặc dù Saria kể từ khi thấy nàng ta lôi ra một đống sách vở tuyệt đối không thể cho trẻ em xem từ một cái tủ đầy bụi thì dần không hứng thú với nơi đây nữa.

Đã có quá nhiều chuyện diễn ra với thành White khiến cho lâu đài này chỉ có một mình nàng sinh sống, thêm vài con rối hầu gái, cùng với một ước muốn khiến cho nhà White một lần nữa đứng dậy.

Tuy rằng, Saria có một chút cảm thấy phiền muộn khi cha nàng là một trong những người ủng độ đắc lực của hoàng tử Brian, hơn nữa, mẹ của nàng còn từng là kỵ sĩ cấp hoàng kim được trao nhẫn thệ ước, cùng kiếm hiệp sĩ của đế quốc.

Mà với một thân phận như vậy, Saria trong mắt vị bà con xa Aldric đang ngồi trên ngai vàng chỉ sợ không kém cây đinh là bao. Huống chi, đối phương lấy diệt trừ đại hoàng tử dư nghiệt đã nhanh muốn treo cổ sạch quý tộc phương Nam rồi thì chẳng lẽ còn không chuẩn bị treo cổ nốt luôn phương Bắc.

Nó khiến cho Saria mỗi khi nghĩ tới cái tên Flora đều không muốn tin cái kia chỉ biết núp bóng sau lưng Brian, lại bị người vốn nhỏ tuổi hơn là nàng trêu chọc như dế giờ đã biến thành một con người như vậy.

Chỉ là, nàng cũng không phải là một con nhóc nữa, mà là lãnh chúa của thành White.

Nghĩ vậy, Saria thở ra một hơi dài, rồi đẩy cánh cửa ra từ từ.

Đập vào mắt nàng trước tiên là những kệ sách phủi đầy bụi, chúng đã rất lâu rất lâu rồi không có ai dọn dẹp, nhưng những quyển sách được làm từ gỗ cây tuyết ở rừng tuyết vẫn ngoan cường nói rằng một vật phẩm ma thuật khác hẳn với hàng thông thường như thế nào. Vì thế nó chứa đựng tất cả những tri thức mà các đời người mang dòng họ White không tiện nói ra.

Mà mục tiêu của Saria là cái tủ sách ở sau cùng. Đó là nơi chứa đựng những ghi chép về đời thứ nhất của nhà White, khi bọn họ tách ra khỏi nhà Aldric để tiến tới phương Bắc chặn đứng lũ Orc xám.

Tại đây, Saria rất nhanh tìm được thứ mà mình muốn. Nhưng mà, nó càng làm cho nàng ta lo lắng hơn về nơi đó. Bởi vì, rừng tuyết trắng là nơi đã từng mai táng một chiến tướng thuộc về ma vương undead cùng quân đoàn của hắn ta.

Tuyết quân!.