Chương 30: Thú nhân (1)

Ta Có Một Tòa Thành

Chương 30: Thú nhân (1)

Chương 30: Thú nhân (1)

Hai ngày trước khi quân đoàn thành Genk đổ bộ.

Một chiếc xe trượt tuyết dừng lại ở ngoại vi thành White. Mà bên trong xe có ba thân ảnh nhanh chóng nhảy xuống. Trong đó có một nữ miêu nhân, một nữ xà nhân, và một nữ hồ nhân đang loay hoay chuyển những vật tư ra bên ngoài.

Nhìn qua, thân xe có nhiều vết lõm vào như bị trọng kích, đồng thời trong xe còn có những băng đạn rỗng vứt lung tung. Tất cả chúng là minh chứng cho một cuộc ác chiến trong con đường yên lặng của bộ ba thú nhân của chúng ta.

Bọn họ đã có một ngày xui xẻo khi cố di chuyển trong đêm để đến thành White vào sáng sớm hôm nay. Và nó dẫn tới phân nửa đạn trong số vật tư mà họ được cung cấp đã bị tiêu hao bởi trận chiến vô nghĩa với lũ tuyết quái.

Nhưng rất may, nhờ tính cơ động của xe trượt tuyết cùng sự rộng rãi trong việc cung cấp vũ khí gần đây của 'Quý cô pháp sư' nên không có thương vong nào diễn ra.

Thế nên bây giờ, bọn họ cách thành White khoảng hai giờ đường, và đang ở đầu nguồn con sông Tashid. Và nếu như bọn họ không cầm sai kế hoạch thì sẽ có những nhân viên tình báo thường trú tại thành White đến tiếp ứng.

Như vậy, việc những thú nhân cần làm là chờ đợi.

Chính điều này làm cho Amity bắt đầu thể hiện cá tính của một con mèo. Vì nàng ta cho dù mặc một lớp quần áo đặc chế, cũng có những thiết bị giữ ấm khác của thành Genk nhưng vẫn ôm chặt nữ xà nhân, thề sống thề chết nhất quyết không buông tay ra.

Mà đối với việc này thì nữ xà nhân chỉ có thể bất đắc dĩ mang theo một cái ba lô mèo khi nhảy xuống xe.

Amity đã luôn dính Srade như vậy kể từ sau sự kiện ma vương thức tỉnh. Hoặc có thể nói, mối quan hệ thân mật của ba thú nhân đều đến từ những cuộc chiến phải đánh cược mạng sống như thế, mặc cho việc bản thân nữ xà nhân luôn luôn bảo rằng mình phải rời khỏi cái tổ đội nguy hiểm vầy.

Thế nhưng cho dù mối quan hệ của họ có khăng khít đến mấy thì Srade vẫn đang cố gắng vứt Amity xuống nền tuyết lạnh lẽo một cách thô bạo.

"Amity! Mau xuống nhanh lên!." Nữ xà nhân gần như gầm lên nói.

Mà Amity lúc này phảng phất như có thần trợ vậy, nàng ta linh hoạt dùng bất cứ bộ vị thân thể nào của mình chống đỡ lại những cú nắm, quật người của Srade. Thậm chí, nữ miêu nhân còn mở miệng châm chọc:

"Meo~ Srade giãy dụa vô ích thôi. Mèo gia ba đời dính người công lực đâu có dễ đến thế."

Rồi Amity ánh mắt lộ ra vẻ hung quang, năm ngón tay hung tàn hướng về phía cái bộ vị nào đó mềm mại của Srade phát khởi tấn công.

Bắt lấy thời cơ đó, Srade đánh đổi một lần bị phi lễ mà quất bay nữ miêu nhân ra. Tuy nhiên, Amity lúc này lăn lộn mười mấy vòng trên nền tuyết lạnh, khuôn mặt cho dù bị một đống tuyết dính lên cũng không thể che nổi sự kinh ngạc tột cùng.

Rồi nữ miêu nhân nói với vẻ kinh hoàng: "Srade! Ng...Ngực ngươi vậy mà so với trước kia lớn hơn một vòng."

Nói xong, nàng ta lại vỗ vỗ ngực của mình với một hy vọng nhỏ nhoi rằng nó có thể phát dục lần hai.

Ừ, đồng bằng rộng bao la mênh mông bát ngát khiến cho cảm giác vui vẻ của nàng ta khi chiếm được tiện nghi của nữ xà nhân đã đi mất từ bao giờ. Mà dạng người như nữ miêu nhân đáng thương của chúng ta là sẽ bị gọi là phế vật trong giới thú nhân, khi mà ngay cả con non cũng không nuôi được.

Amity -1000 máu.

Tự ti Jpg.

Cuối cùng, vẫn là Fox nãy giờ vẫn yên lặng làm chính sự lên tiếng:

"Amity! Nhanh chóng chuyển đồ xuống. Còn Srade, nhanh chóng đi cảnh giới khu vực xung quanh."

Sau đó, không cần Fox nhắc đến tiếng thứ hai. Nữ xà nhân và nữ miêu nhân nhanh chóng gia nhập vào công việc chính là vận chuyển những thùng hàng chất trong xe trượt tuyết ra.

Đạn chỉ là một phần nhỏ trong mớ đồ đạc ở đây, trong khi đó, thứ quan trọng nhất là một trăm lon thực phẩm áp súc không hương vị, mười lăm cây kiếm chấn động gấp thành khúc, cùng mười mấy con chuột máy cộng thêm máy điều khiển mới là phần chính.

Trọng điểm là một trăm lon thực phẩm.

Dù sao thì nữ hoàng đang trị vì ở phương Nam mưu đồ dọn dẹp phương Bắc đâu chỉ ngày một ngày hai, và khống chế lương thực cũng chỉ là một trong những thủ đoạn mà nàng ta làm ra thôi. Tuy rằng phương Nam sở hữu lấy những ruộng đồng màu mỡ thì cho dù lấy đi tám phần mười thì hai phần còn lại cũng không náo ra thành cái loạn gì lớn.

Chỉ là bây giờ thì không khẳng định được, vì ma vương xuất thế đại biểu cho những con đường kinh thương gặp đả kích mạnh mẽ, và chỉ cần người ngu cũng biết nên tích lũy lương thực vào lúc này. Cho dù thành White giờ đây cũng chỉ phát một bát cháo mỗi cho địa điểm của những thú nhân sẽ tới trong tương lai.

Thế nên cả ba đều trông nom đống thực phẩm kỳ diệu này một cách rất cẩn thận, hơn là những vũ khí trên người họ nữa.

Đừng nhìn một trăm lon bé tí tẹo này mà xem thường, cũng bởi mỗi lon có hai mươi hạt đậu, và mỗi hạt có thể giúp no bụng ba ngày liền.

Và rồi, khi họ chất những thùng gỗ một cách cẩn thận trên nền tuyết thì một đội thú nhân tiến tới sát vị trí của cả ba. Điều này không khỏi làm bọn họ cảnh giác lên.

"Sagon!." Fox hô lên.

Như mọi khi, nữ hồ nhân đã đọc thông tin về chiến dịch lần này của bọn họ nên nàng biết rõ tên của thú nhân duy nhất đến tiếp ứng cả ba.

Nghe vậy, một thử nhân tách ra khỏi đoàn. Hắn ta nói:

"Là ta, và đó là vật tư từ thành Genk phải không?."

Fox nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy, nhưng đám đằng sau lưng ngươi là..."

Mà hai vị đồng bạn của nữ hồ nhân lại lăm le vũ khí sẵn sàng giết sạch những thú nhân ở trước mắt.

Thấy vậy, Sagon giơ hai tay lên, hắn ta nói một cách thành khẩn:

"Chúng ta không mang vũ khí, hơn nữa, đây xem như là đồng bạn."

Nói xong, hắn ta xích người ra một chút, cho ba thú nhân thấy đoàn thú nhân chiếm phần lớn đều là một đám trẻ con, hoặc người già.

"Ta cho rằng các ngươi sẽ cần một chút khổ lực, và cả một đoàn đội giúp cho các ngươi thuận lợi vào khu dân nghèo." Hắn nói thêm, trong khi nhìn vào chừng những thùng hàng sau lưng ba thú nhân.

Fox nghiêng đầu hỏi: "Thiện tâm?."

"Không, bọn họ cần một ít thù lao," Sagon lắc đầu, hắn nói."Ta nghe trong chuyến hàng lần này có thức ăn."

Mà Fox lúc này nhăn mày một cái, nữ hồ nhân không thấy tên lính du kích này có thế lực phụ thuộc trong thông tin gần đây. Nhưng mà, nàng biết rõ là những thú nhân ở nơi đây trừ hắn ta ra thì toàn bộ đều đang trong tình trạng đói bụng.

Nghĩ vậy, nàng lại hỏi:

"Nguyên do?."

"Không có thức ăn cho thú nhân, thậm chí những nơi tụ tập của chúng ta đều bị dồn thành một chỗ có sự canh gác của các binh sĩ. Tất nhiên, bọn họ chẳng quan tâm một đám người già và trẻ em đi ra ngoài vào thời tiết như vầy" Sagon đáp.

Nghe vậy, nữ hồ nhân bước tới đống thùng hàng, nàng lấy ra một lon đồ hộp rồi ném cho Sagon.

Fox nói:" Mỗi một thú nhân một viên, nếu như ngươi không chê nó ít."

Mà Sagon sau khi bắt lấy cái lon liền đáp:"Tất nhiên, tất nhiên rồi..."

Sau đó, hắn quay sang những thú nhân đi sau, rồi lại nhẹ nhàng khui cái lon ra, nhét vào miệng của từng thú nhân ở đây một viên đậu.

Lúc ban đầu thì những thú nhân này lộ ra vệt buồn khổ khi chỉ có một chút thức ăn như vậy, thậm chí đám thiếu niên thiếu nữ thú nhân còn nhe răng biểu thị chán ghét. Nhưng mà dù vậy thì tất cả bọn họ đều nuốt vào hạt đậu Sagon đưa cho.

Rất nhanh, công hiệu của những thức ăn này làm cho những thú nhân ngỡ ngàng, một trong số bọn họ định nói gì thì Sagon đã quát lớn:

"Yên lặng! Các ngươi không hề no bụng."

Nghe thế, những thú nhân gật đầu lia lịa. Sau đó, bọn họ lại khiêng ra những cái thùng gỗ khác, nhưng thứ chất đầu trong đó là vỏ cây cùng cỏ dại.

Dĩ nhiên, những thú nhân ở đây thuộc về dạng có thể giữ mồm giữ miệng mà Sagon đã chọn. Nhưng chính hắn cũng may mắn khi những kẻ đưa vật tư là đồng tộc.

Mà chỉ có thú nhân mới hiểu được sinh hoạt của thú nhân ở lãnh thổ loài người là cỡ nào gian nan.

Chỉ cao hơn nô lệ một cái thân phận, nếu như không bị ép làm lính đánh thuê, hay vào nơi mà lũ quý tộc phát tiết thú tính.

Đó là tình hình thực tế.