Chương 31: Thú Nhân (2)

Ta Có Một Tòa Thành

Chương 31: Thú Nhân (2)

Chương 31: Thú Nhân (2)

Gió rét thổi tán loạn khắp nơi. Những thú nhân ôm những thùng gỗ bước đi trên nền đất tuyết, cũng không biết là do được ăn no hay là số hàng mà cả ba thú nhân của chúng ta mang tới ít nên bọn họ đang bước đi rất nhanh, cùng với một ánh mắt có tên là hy vọng khi nhìn con đường lầy lội mà họ đang đi.

Tuy nhiên, Fox, Amity cùng Srade có vẻ hơi xa cách đoàn thú nhân một chút. Nhưng ít nhất thì bọn họ cũng không có tràn đầy địch ý như ban đầu. Thậm chí, Amity còn hí hửng ôm một thùng gỗ xem như là trợ giúp những thú nhân này, mặc cho việc cái thùng hàng này đựng mười lăm thanh kiếm chấn động.

Bọn họ cứ thế bước đi trong yên lặng.

Và rồi, Fox chợt hỏi: "Tình hình của thành White bây giờ như thế nào."

Nghe vậy, Sagon nhanh chóng đáp lại:" Rất tệ, các ngươi hẳn đã biết qua thông tin của ta rằng khu dân nghèo bây giờ chỉ phân phát một chén cháo trắng mỗi ngày phải không."

Fox khẽ gật đầu.

Mà Sagon thấy thế liền nói tiếp:" Nguyên do chính của vấn đề này là do trận bão tuyết trước đó, và đã có hai kho lương thực bị phá hủy. Đó là những thứ mà ta đã ghi, nhưng ở khu dân nghèo, có hơn năm mươi phần trăm số phòng bị sụp đổ dẫn tới có một cuộc chiến đã diễn ra thì không xuất hiện trong bản báo cáo."

Fox ồ lên một tiếng, nàng đã hiểu vì sao những thú nhân lại bị thành White sử dụng thủ đoạn mạnh tay như vậy.

Đứng trước cái chết, mọi sinh linh đều bình đẳng nên khó trách những thú nhân kia từ bỏ lý trí để tham gia vào những trận chiến tranh đoạt quyền được sống qua mùa đông ở thành White. Nhưng thú nhân vẫn là thú nhân mà không phải là nhân loại. Vậy nên kết cục của những kẻ chiến thắng không gì ngoài những điều đã diễn ra.

Tất nhiên, bọn họ chết sống như thế nào cũng chẳng liên quan đến một chút gì của Thành Genk nên Sagon hành động như thế cũng là phải. Tuy rằng trái tim hắn cũng không cứng rắn cho lắm nên mới phải dùng tiểu thông minh để đổi lấy thức ăn như vầy.

Nghĩ vậy, Fox lại hỏi: "Còn thú nhân..."

Lần này thì Sagon yên lặng một hồi lâu, rồi sau đó, hắn mới khàn khàn đáp lại:

"Chúng ta luôn đấu tranh chống lại cơn đói và cả lý trí đàn bị ăn mòn của mình. Nhưng...Ta nghĩ sớm thôi thì một số thú nhân sẽ lựa chọn giải phóng thú tính của mình."

Mà nữ hồ ly lúc này cũng trầm mặc.

Thú nhân không có thức ăn trong thời gian dài sẽ biến thành cái bộ dáng gì ai ở đây cũng hiểu rõ. Mà thú nhân bản tính không thể đoàn kết do chủng tộc trong chủng loại quá nhiều nên chẳng thể phủ định được rằng chúng sẽ mở một cuộc chiến sinh tồn khác mãi cho đến khi một chủng quần duy nhất tồn tại.

Lúc đó, nhân loại sẽ làm gì. Chỉ sợ đối phương vừa thấy hỗn loạn liền phái quân tới trực tiếp đồ sát.

Như vậy có tàn nhẫn không? Ngay cả chính nhân loại bản thân mình còn không có nhân quyền thì chờ mong gì ở thú nhân quyền đây.

Fox thở dài một hơi, nàng lại hỏi:

"Chúng ta có bao nhiêu thú nhân."

"Gần hai trăm." Sagon nặng nề đáp.

Gần hai trăm thú nhân, cũng tức là một trăm lon đồ hộp có thể duy trì cho bọn họ một tháng, và mùa đông này kéo dài ít nhất ba tới bốn tháng. Huống chi Oralie giao vật tư này là để làm lương khô khẩn cấp cho sáu trăm binh sĩ tới thành White chứ không phải là cho một đám thú nhân không quen biết họ ăn.

Thế nên nữ hồ nhân lắc đầu một cái, nàng hỏi tiếp:" Bao nhiêu thú nhân có thể chiến đấu."

"Sáu mươi." Giọng Sagon nhỏ dần.

Mà Fox nghe vậy liền ngạc nhiên thốt lên:"Sáu mươi?."

Phải, đối với thú nhân thì có ba loại không thể chiến đấu đó là chưa đến tuổi thiếu niên trẻ em, đã quá già người già, và tàn tật. Vậy nên nữ hồ ly không thể tưởng tượng được một nơi như vậy làm sao có thể sống sót tới bây giờ.

Bắt được ánh mắt của Fox, Sagon vội vã giải thích: "Hai, ngoài ta ra thì chúng ta còn có thêm hai thú nhân nữa cấp thanh đồng."

Bầu không khí trở nên yên lặng một hồi. Rồi nữ hồ nhân lại nói: "Ý ngươi là các lính du kích đáng lý ra phải hoạt động độc lập giờ đã gia nhập các ngươi."

"Phải," Sagon đáp." Tình hình chưa bao giờ tệ như bây giờ."

Nghe vậy, Fox nhún vai, nàng lại nói:"Được, vậy thì ta có cách cung cấp thức ăn, nhưng chỉ nằm ở lý thuyết."

Mà lời lẽ của nàng ta lại như sấm sét giữa trời quang vậy, nó khiến cho Sagon hơi dừng bước chân, ngạc nhiên hỏi:

"Ngươi có cách kiếm thức ăn ở mùa đông?."

Fox gắt nhẹ:"Ta nhắc lại, chỉ ở lý thuyết, hơn nữa thức ăn này mùi không tốt cho lắm."

Đáp lại nữ hồ nhân là tiếng cười ha hả của vị thử nhân. Hắn nói: "Chỉ cần có cái để nhét vào miệng thì quản nó là gì đâu."

Chỉ là, câu nói tiếp theo của nữ hồ nhân lại làm cho nụ cười của Sagon cứng lại.

Nàng ta nói: "Chúng ta có cách hấp dẫn cá ăn thịt tới."

Mà trên lý thuyết, thịt của đám cá ăn thịt vẫn rất nhiều, nhưng bởi đặc tính hung hãn của loài này cùng cái mùi vị kinh khủng của nó nên cho dù là thú nhân cũng không ăn khi đói. Huống chi mùa đông ở thành White đã sớm biến sông thành một con đường trắng xóa càng khiến việc đánh bắt loại cá này là không thể nào.

Sagon thở dài, hắn ta chán nản nói:"Xin hãy đừng đùa giỡn."

"Không," Fox đáp." Nếu như ngươi nấu canh, lại bỏ mấy hạt đậu vào thì chúng sẽ có mùi vị ổn hơn."

Rồi nàng ta lại quay sang nữ miêu nhân, nói: "Ngươi không phải bảo có gia vị bí truyền gì sao?."

Mà Amity lúc này cười phi thường hiền hòa đáp lại Fox:" Đúng nha, Amity có, nhưng cần Srade thương yêu mới lấy ra được. Dù sao nó đối với meo rất quan trọng. "

Đối mặt với ánh mắt đầy ẩn ý của Amity. Srade mặt lạnh đính chính:

"Mấy túi gia vị mà nàng ta mang trong người."

Nói xong nữ xà nhân yên lặng bước đi tiếp.

Thế nhưng Amity chính là cười không dứt mà bước đi tới bên cạnh Fox, thì thầm nói:

"Không ngờ Fox lại là người như vậy đâu. Nếu như Amity không lầm thì đó là thuốc kích dục của Mouna chuột nhắt pha chế."

Đối mặt với việc này Fox quay đầu đi, không đáp.

Mà Sagon nhìn mấy nữ thú nhân này đùa giỡn liền không hiểu thấu cảm thấy chuyện hắn nói cũng là như vậy. Mặc dù, hắn lại có vài nghi vấn về việc đánh bắt cá vào cái mùa đông lạnh lẽo như thế này.

Nhưng mà, chuyện này vẫn xem như có phương hướng giải quyết, cũng không đến mức thúc thủ vô sách như trước nên hắn không tự chủ được tăng tốc độ di chuyển về thành White.....