Ta Có Một Tòa Thành

Chuyến xe (1)

Chuyến xe (1)

Saria White...

Johan không hề hứng thú với nữ tử trước mặt hắn đang nói những chỗ tốt gì. Dù sao hắn đã chắc chắn và chuẩn bị từ ba ngày trước cho liên minh.

Thế nên, hắn lúc này quan tâm tư thái của người nối nghiệp của nhà White hơn.

Nhìn qua, Saria có một mái tóc trắng như tên của dòng họ, một khuôn mặt có khí khái của bậc anh hùng cương dương hơn là nhu mì, và cả thái độ cùng phong cách nói chuyện của nàng ta cũng đậm phong cách quý tộc hơn là những lời ngay thẳng của phương Bắc.

Theo Johan, nữ tử này khá giống với Minna, nhưng nhiều hơn vài phần lấy nhân tình làm trọng.

Hoặc nói đơn giản hơn, nếu như Minna nợ nhân tình thì nàng ta sẽ tính rất kỹ giá trị của món nợ này, còn Saria hẳn sẽ biến nó trở nên mơ hồ tạo điều kiện cho món nợ đó tăng chót vót hay hạ về thấp nhất.

Nghĩ vậy, Johan nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

Hắn bắt đầu có một chút muốn thấy người thừa kế nhà White này sẽ đối đãi ra sao, khi Jess lần này cũng đi theo bọn hắn. Mà nhân tình của một vị hoàng kim là rất lớn, vì theo như Johan biết, hắn sau khi đập vỡ một điểm hội tụ căn nguyên ở thành Genk thì nó lại tạo ra một tiết điểm nhỏ ở rừng tuyết thành White.

Ở đó, giờ không đến mức tệ như biên giới phương Nam nhưng cũng đã đầy những con quái vật hung tàn. Tuy rằng hắn nghĩ mình nên tán thưởng vì Saria đã giấu nhẹm thông tin này đi và tập hợp những tay quý tộc đến thành trì. Lúc đó, nàng ta chỉ cần đem vấn đề lên mặt bàn là đám hèn kia không muốn xuất lực cũng đã muộn.

Và rồi, trong lúc Johan không hề quan tâm đến những gì nữ tử trước mặt hắn nói. Saria cuối cùng cũng kết lời sau những tràng tán dương dài, cùng những hứa hẹn lợi ích nước đôi. Nàng ta nói:

"Vậy. Hy vọng liên minh được thành lập thuận lợi."

Sau đó, mọi thứ dần yên tĩnh lại khi thân ảnh của Saria biến mất. Nick vẫn quỳ gối chờ đợi câu trả lời của Johan.

Mà hắn ta chỉ nhún vai một cái, giọng nhẹ nhàng nói:"Đi thôi, ngay bây giờ."

Rồi trước sự kinh ngạc của Nick. Ở tường thành bên ngoài bắt đầu xuất hiện những thân ảnh đeo mặt nạ phòng độc đang đi theo những chiếc xe trượt tuyết lớn. Trong đó, một nữ điểu nhân giương cánh bay thẳng đến trước mặt Johan, lại hơi khom người xuống, lớn tiếng nói:

"Báo cáo! Năm trăm thú nhân đã chuẩn bị sẵn sàng."

Đáp lại Oralie là cái gật đầu nhẹ của Johan, rồi sau đó, hắn ta lại lơ đãng gõ gõ túi quần, nơi treo một nhúm lông tơ làm cho nữ điểu nhân lúc quay đi có hơi loạng choạng.

Nàng ta trong buổi tiệc lần trước dưới sự đề nghị của Jess chính là đem thứ trân quý nhất của một điểu nhân cho Johan. Mà dựa theo quy củ của tộc điểu nhân thì nhúm lông tơ đó cũng chẳng khác gì là nhẫn cưới là bao, mặc dù nàng ta giấu khá kỹ điều này và chỉ nói là một vật phẩm ma thuật giúp cho hắn ta có thể bay lượn một giờ đồng hồ.

Và vì nàng ta trao nó như một món quà trong đống quà tiệc mà sau khi Silvil cùng Johan từ tháp pháp sư về nên người biết chuyện này càng thêm ít.

Tuy rằng, Nick, hay Silvil cùng một trăm cận vệ ở đây đều không để ý đến thái độ của nữ điểu nhân.

Ngược lại, Nick lúc này đang rất kinh ngạc khi hắn ta thấy được một thú nhân được vũ trang đầy đủ, hơn nữa, nhìn ý tứ của Johan thì đội quân trợ giúp thành White lần này lấy những thú nhân đó làm chủ.

Hắn ta thừa nhận là chừng nào ma vương cùng anh hùng còn tồn tại thì không có một quý tộc nào đủ ngu xuẩn mà kỳ thị thú nhân một cách rõ ràng. Thế nhưng, bọn hắn sẽ bài xích đội quân này. Mà như vậy, Nick đã nghĩ đến viễn cảnh đau đầu tiếp theo.

Nhưng cũng vì như thế, Nick căn bản không dám hé răng nửa lời về việc này mà bước đi theo Johan đến với đội quân đang tập kết bên ngoài cổng thành.....

Ở bên ngoài tường thành, những binh sĩ đeo mặt nạ phòng độc đã được trang bị những chiếc xe trượt tuyết hai người cho cuộc hành trình.

Và nhờ vào trình độ hậu cần đáng nể của hệ thống cơ giới hóa tự động của khu công nghiệp mà những trang bị của bọn họ được cải tiến nhiều, nhất là sau khi việc sử dụng súng đạn được thông qua thì lính du kích bây giờ người người đều mang súng.

Về phần bố trí thì những chiếc xe trượt tuyết của các binh sĩ vây quanh ba chiếc xe tải lớn. Chúng đã được chất đầy hàng hóa dành cho một cuộc buôn bán ngắn với thành White.

Còn bầu không khí, những binh sĩ thú nhân ngồi im thin thít trên những chiếc xe trượt tuyết. Thế nhưng, nếu như ai đó có cùng cảm thụ với Nick, khi hắn đang bước đi theo Johan thì sẽ là một cảm giác rất rùng rợn.

Cũng bởi đây là lính du kích. Bọn hắn rất ít khi ồn ào nhưng không có nghĩa là năm trăm cặp mắt không quan sát nhất cử nhất động của Johan cùng những người đang đi theo sau.

Cũng may. nhóm người bước vào trong một chiếc xe tải lớn nên Nick mới có thể thở ra một hơi.

Rồi hắn lại tập trung vào một cái bàn chiếm một phần tư căn phòng, ở đó, nó chất đầy những tấm bản đồ. Và dù cho bầu trời đang rất xám xịt thì bên trong đây vẫn được chiếu sáng bằng ánh đèn điện. Hơn nữa, Nick còn cảm thấy được hơi ấm mà hắn cho rằng nó được phát ra từ những lỗ khí phía trên trần xe.

Cả không gian lúc này cho hắn một cảm giác giống như bản thân đang ở trong một căn phòng của mình, với ánh đèn điện sáng và hơi ấm đủ mà không phải là một chuyến đi dài trên lưng ngựa như hắn tưởng tượng.

Đây là một trải nghiệm kỳ lạ đối với Nick.

Nó khiến cho khi bước vào trong xe thì hắn ta chỉ có thể đứng nhìn Johan, nữ bán Elf cùng vị nữ điểu nhân lần lượt ngồi vào bàn.

Rồi ngay lúc hắn ta đang cảm thấy cực độ bối rối thì ở trong xe đột nhiên nhiều hơn một thân ảnh. Lần này là một nữ tử đeo mặt nạ trong bộ quân phục, nàng ta hiện giờ chính là đĩnh lấy một mái tóc đen dài được buộc thành đuôi ngựa và cực kỳ rối bời mà bước tới một cái 'Kho', và nó cũng làm cho Nick bất ngờ khi thải ra khí lạnh lúc mở ra.

Sau đó, nàng ta lấy ra mấy thức uống kỳ lạ trong những cái bình pha lê cất trong tủ lạnh ra. Giọng bình thản nói:

"Nước ép táo, cam, hoặc rượu gạo. Các ngươi muốn uống loại nào."

Lúc này, Oralie liếc mắt sang một bên vờ như không nhìn thấy bộ dáng luộm thuộm của cô bạn, Johan thì phì cười kêu lấy cho hắn ta một bình nước ép táo, còn Silvil thì vẫn yên lặng ngồi bên cạnh Johan không nói gì.

Mà Jess lúc này quay đầu sang Nick, người nãy giờ vẫn còn đang đứng chết trân trước sự 'Hiện đại' này mà dùng một loại ôn tồn ngữ khí nói:

"Bằng hữu, ngươi muốn uống gì."

Chính lời này làm hơi thở Nick hơi hòa hoãn lại một chút.

Rồi hắn ta lại quay đầu ra phía sau nhìn lấy bức tường thành phủ thêm một lớp băng sương của thành Genk. Cuối cùng, sau khi dùng lý trí để đè xuống cái cảm giác tối cổ của bản thân thì Nick mở trở về với trạng thái bình thường.

Hắn ta cúi đầu nói:"Không cần, cảm ơn."....

Tác::>, viết hơi nghẹn vì tác giả cũng bị cảm giác tối cổ.